Người dịch:
Sunshine
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm dẫn theo Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm rời khỏi Phong Lâm Thành, nhanh chóng trở về Thiên Địa Tông.
Rời khỏi tông môn ba năm, Lâm Phàm cần phải trở lại, cố gắng bổ sung một chút, đặc biệt là tình huống hiện nay, nhất định phải tìm hiểu một chút tuyệt địa cũng như một số nhân vật có tầm cỡ, phải mở con đường săn giết.
- Bọn họ đi rồi.
Lão giả bên cạnh Phong Diễm Vân lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Hắn không ngờ đời này của mình có thể gặp được một nhóm cường giả.
Giết chết Kim tiên như làm thịt chó, cực kỳ đơn giản, dễ như ăn cháo, vô cùng lợi hại.
- Không nghĩ tới Phong Lâm Thành lại có được cơ duyên này.
Phong Diễm Vân cũng tiếp lời.
- Đúng đấy, bây giờ, có đại trận huyền diệu này bảo vệ Phong Lâm Thành, không bị quân địch bên ngoài quấy nhiễu nữa, đủ thấy hắn ta lợi hại như nào.
Lão giả cảm nhận đại trận bao phủ Phong Lâm Thành, thở dài nói.
Đại trận này cực kỳ huyền diệu, đồng thời thẩm thấu ra lực lượng sát phạt.
Nếu như hắn muốn tấn công Phong Lâm Thành, sợ rằng sẽ bị chém chết chỉ trong nháy mắt.
Cường hãn, nguồn sức mạnh này quả thật rất cường hãn.
....
- Chúng ta giờ đến tông môn của đại ca sao?
Thu Trảm Ngư tò mò hỏi.
- Đúng vậy.
Lâm Phàm gật đầu, không biết trong ba năm này, Thiên Địa Tông có thay đổi gì không, hắn cũng đang cực kỳ tò mò.
- Khà khà, bọn ta cũng đã từng thấy người của đại tông môn, Thiên Địa Tông uy danh hiển hách, bọn ta cũng đã từng muốn bái nhập Thiên Địa Tông nhưng không có cửa, cuối cùng không giải quyết được gì.
Nấm Kim Châm nói.
Lâm Phàm nhìn hai người, nhất thời cười lên.
- Nếu hai người các ngươi muốn gia nhập, có thể gia nhập.
Thu Trảm Ngư hưng phấn, sau đó ngẫm lại.
- Không gia nhập, sau này đi theo đại ca sẽ không được thoải mái.
- Ừ, chính là ý này.
Nấm Kim Châm gật đầu, hết sức tán thành.
- Ha ha.
Lâm Phàm cười lớn.
- Không nói chuyện này nữa, các ngươi theo ta còn chịu thiệt hay sao?
Mấy ngày sau.
Cửa lớn Thiên Địa Tông xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, phát hiện Thiên Địa Tông vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là bầu trời luận võ tràng địa, pháp lực bốc lên, hư không rung động dữ dội.
- Chẳng lẽ lại tới lúc tỷ thí?
Lâm Phàm nghi hoặc, sau đó đi vào trong.
....
Trước đại môn, hai tên đệ tử đang đứng đó trong ngống, trong mắt lộ ra vẻ khát vọng.
- Bên kia có vẻ vô cùng đặc sắc, đáng tiếc chúng ta lại phải giữ cửa.
Một tên đệ tử nói.
- Dù có đặc sắc hơn nữa cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta mới gia nhập tông môn, chúng ta không canh cửa thì có thể làm gì khác.
Một đệ tử khác nói.
- Có người đến.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên nhìn thấy đám người Lâm Phàm, lập tức bước lên trước.
Lâm Phàm lấy lệnh bài ra, đây là lệnh bài tượng trưng cho Thần tử, hai tên đệ tử này đương nhiên biết lệnh bài, sau đó cung kính nhìn Lâm Phàm.
- Sư huynh.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầ sau đó đi vào tông môn.
Hai người Thu Trảm Ngư đi bên cạnh cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm giác rất có mặt mũi.
Sau khi đám người Lâm Phàm đi vào, hai tên đệ tử kia cảm thấy rất nghi hoặc.
- Người vừa rồi là sư huynh, hơn nữa còn là Thần tử, mà chúng ta đều thấy hết những vị Thần tử rồi mà, sao nhìn người vừa rồi lạ quá, hình như chưa từng gặp bao giờ.
Một đệ tử trong nghi ngờ hỏi.
- Không biết a, thập đại Thần tử vẫn còn một vị trí trống, ngươi nhìn thấy khi nào?
Một đệ tử khác mở miệng hỏi.
- Chờ một chút, ta nhớ trong những vị Thần tử có một sư huynh đã ba năm nay chưa từng trở về.
Đệ tử nói.
- A! Chẳng lẽ vị vừa rồi chính là....
Tên đệ tử này kinh hãi nói, bọn họ mặc dù mới đến tông môn không lâu, nhưng tin đồn đã nghe rất nhiều.
Thần tử số một của tông môn, trấn áp tất cả những Thần tử khác, khiến bọn họ không ngẩng đầu lên nổi, hơn nữa, đã đi ra ngoài ba năm vẫn chưa từng trở về, rất thần bí.
....
- Đại ca, Thiên Địa Tông thật náo nhiệt.
Thu Trảm Ngư nhìn tình cảnh xung quanh, không ngừng thán phục.
- Điều này hiển nhiên, đại tông đương nhiên vô cùng náo nhiệt rồi.
Lâm Phàm cười yếu ớt một tiếng, ánh mắt ngưng lại một vị trí ở phía xa.
- Chúng ta qua đó nhìn một chút.
....
Đại điện tông môn, đài tỷ võ.
- Đa tạ.
Một người đàn ông hai tay ôm quyền, trong mắt hiện lên tia khinh thường.
Trên khán đài.
- Hàn Tông chủ, thật ngượng ngùng, Thần tử tông môn ta lại may mắn thắng rồi.
Khóe miệng tông chủ Côn Lôn Thần tông lộ ra nụ cười đắc ý.
Côn Lôn Thần tông và Thiên Địa Tông có hoạt động giao lưu, lần này đến Thiên Địa Tông làm khách, mà làm khách là giả, chủ yếu tới xem thực lực đồng lứa của Thiên Địa Tông.
- Không cần lo lắng.
Hàn Quân Thiên cười yếu ớt, dường như không để trong lòng, nhưng trong lòng hắn đã sớm chửi mẹ nó.
Những tên Thần tử này bị sao vậy, tại sao người nào cùng như không được ăn cơm.
Mà thực lực của Côn Lôn Thần tông sao lại mạnh như vậy, mạnh đến mức có chút biến thái.
- Vị kế tiếp, Thần tử Côn Lôn Thần tông Yến Khuynh Tuyết và Thần tử Thiên Địa Tông Linh Võ Tôn lên sàn thi đấu.
Thần tử Thiên Địa Tông đã thua nhiều thắng ít, giao đấu sáu tràng mới thắng hai tràng, kết quả này có chút mất mặt.
Linh Võ Tôn nhìn chung quanh, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Linh sư đệ, đệ ổn định lại một chút, chúng ta cần phải thắng.
Thần tử Kiếm Thương Khung sắc mặt tái nhợt nói.
Hắn vừa lên đài đã thua, trong thời gian mấy năm qua hắn đã đạt đến Chân Tiên cảnh đại viên mãn cảnh, khoảng cách tới Huyền Tiên cảnh chỉ còn vẻn vẹn một bước.
Nhưng đệ tử Côn Lôn Thần tông lại càng biến thái, vẻn vẹn mười chiêu đã có thể trấn áp hắn, thật sự hết sức thê thảm.
- Ta sẽ tận lực.
Linh Võ Tôn còn có thể nói gì? Ngoại trừ tận lực thì không có biện pháp khác.
Đệ tử Côn Lôn Thần tông như uống doping vậy, dị thường hung mãnh, không phải người bình thường có thể đối phó.
Nhìn tình huống hiện tại, hắn cũng không có mấy phần chắc chắn.
Nhìn dang vẻ đắc ý cùa đệ tử Côn Lôn Thần tông, Linh Võ Tôn giận không có chỗ phát tiết, cho dù có mình mất mặt cũng không sao chỉ không thể làm mất mặt tông môn.
Thời khắc này, Linh Võ Tôn nghĩ tới Thần tử số một vô cùng ghê gớm, cũng chính là gia hỏa Lâm Phàn hắn căm hận nhất.
Mẹ kiếp, nếu như cái tên này có ở tông môn, hiện tại đã không thảm như vậy, thực sự là ngày máu chó.
Linh Võ Tôn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên nỗi nhục nhã mà Lâm Phàm dành cho hắn, nhưng ngẫm lại tình huống bây giờ, hắn cũng hy vọng Lâm Phàm xuất hiện, tình nguyện để tên kia huênh hoang chứ không muốn gia hỏa Côn Lôn Thần tông diễu võ dương oai ở Thiên Địa Tông.
Giờ khắc này, chỗ ngồi của trưởng lão, sắc mặt Thanh Dương Tử lúc trắng lúc xanh, có chút lúng túng.
Thua thảm như vậy, quả thực rất mất mặt.
Sau đó lặng lẽ nhìn mặt tông chủ, phát hiện tông chủ vẫn luôn tỏ vẻ hờ hững, nhưng trong mắt cũng có chút tức giận rồi.
Ngứa trứng, tiểu tử kia rốt cuộc đã chết ở đâu rồi, ba năm này, ngay cả một tin tức cũng không có, không phải ở bên ngoài gặp phải lão quái vật nên đầu nhập vào người khác rồi.
Trong lòng Thanh Dương Tử thật sự có ý nghĩ này.
Giờ khắc này, đài tỷ võ.
Linh Võ Tôn nhìn cô gái xinh đẹp như tiên tử trước mắt, hơi ôm quyền.
- Thần tử Linh Võ Tôn.
Yến Khuynh Tuyết cười yếu ớt, sau đó lộ vẻ mặt xem thường.
- Tên ngươi thật bá đạo nha, Võ Tôn, phải nhìn xem ngươi có năng lực này hay không, lấy toàn bộ thực lực ngươi ra dùng đi, nếu thua quá khó coi, sẽ rất mất thể diện đó.
Linh Võ Tôn nhíu đầu lông mày, có chút khó chịu nhưng cũng không dám coi thường, hắn có nghe một vài tin đồn về Yến Khuynh Tuyết này, tuy tu vi tương đương với mình nhưng pháp lực đối phương lại rất hùng hậu, đặc biệt là thần thông, càng cực kỳ bá đạo, nếu không cẩn thận đối chiến, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn.