Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Hành trình đi Địa Uyên Ma Động lần này, thu hoạch cũng tạm được, đặc biệt là đám người Hổ Kình, càng kiếm được không ít nội hạch, chuyện này giúp của cải bọn họ càng thêm phong phú.
Trong đó, để bọn họ vui mừng nhất là thanh Xích Huyết Ma Đao, tuyệt phẩm chí bảo chân chính.
Nếu mang nó đi đổi, có thể kiếm được số điểm cống hiến khổng lồ nha.
Thậm chí sẽ có rất nhiều đệ tử cường đại, thậm chí trưởng lão cầm thần đan đến đổi lấy Xích Huyết Ma Đao này.
- Hành trình đi Địa Uyên Ma Động lần này, phải cám ơn Lâm sư đệ rồi.
Tô Hồng Trần nói.
- Đúng đấy, nếu không phải có Lâm sư đệ, chúng ta không thể an toàn rời khỏi rồi.
Hổ Kình nghĩ đến chuyện kia, trong lòng kinh hãi.
Những Địa Ma kia cực kỳ tàn nhẫn, dù tu vi hắn ở Viễn Cổ cảnh, cũng chỉ có con đường chết nếu rơi vào trong tay chúng.
Đám Địa Ma không chỉ lôi kéo thân thể hắn, mà còn uống hết máu của hắn, ngẫm lại đã kinh khủng.
Lúc này, Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, cảm giác được xem là Chúa cứu thế, khoan khoái biết bao.
- Không có gì đâu, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, là việc nên làm thôi.
Lâm Phàm xua tay nói.
Bây giờ, mọi người nhìn Lâm Phàm với cặp mắt khác xưa, ở thế giới thực lực vi tôn này, Lâm sư đệ mạnh như thế, lại còn khách khí với bọn hắn, khiến bọn họ rất cảm động.
- Lâm sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút, ta nghĩ Linh Võ Tôn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Hổ Kình lo lắng nói.
- Không có chuyện gì, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, nếu như hắn muốn mất mặt trong tông môn, thì cứ đến đây.
Lâm Phàm cười nói.
Đám người Tô Hồng Trần suy nghĩ một chút, tuy trong lòng còn lo lắng, nhưng nếu Lâm sư đệ cũng không để chuyện này trong lòng, bọn họ cũng không nên nói gì nhiều.
- Ta đi về trước.
Lâm Phàm ôm quyền chào mọi người, bây giờ đi về, hắn còn phải dung nhập Xích Huyết Ma Đao vào trong bảo bối của mình.
Hiện tại, Vĩnh Hằng Chi Phủ đã là thần khí, nhưng nếu dựa theo cấp bậc của Vô Tận đại lục, nó cũng được coi như tiên khí mà thôi.
Nhưng Tiên khí này có chút không đúng, dù sao khi còn ở Cổ Thánh Giới, thiên địa pháp tắc cũng không hoàn thiện, khi đến Vô Tận đại lục này, còn cần mình rèn luyện thêm một lần nữa.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Hổ Kình mới mở miệng.
- Chúng ta đi đổi nội hạch lấy một ít điểm cống hiến đí, sau đó nhờ Hồng Trần sư muội đưa lại cho Lâm sư đệ.
- Được, tuy những điểm cống hiến này không lọt nổi mắt xanh của Lâm sư đệ, nhưng Lâm sư đệ mới vừa vào tông môn, cần chúng rất nhiều.
Tô Hồng Trần nói.
...
Thánh Ma Phong.
Lúc Lâm Phàm vừa vào, phát hiện Lý Thanh đã đứng ngoài cửa.
Lý Thanh là đệ tử ngoại môn, mà Lâm Phàm là đệ tử nội môn, cho nên, Lý Thanh cung kính gọi Lâm Phàm một tiếng sư huynh.
- Lâm sư huynh, ngươi trở lại rồi.
Lý Thanh nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức lên trước nghênh đón.
- Có chuyện gì sao?
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn Lý Thanh, không biết hắn muốn làm gì?
Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong tay Lý Thanh, hắn lại lộ vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ lại đến tặng đồ?
- Lâm sư huynh, đây là một quả “Ngũ Hành Đan”, phối hợp Ngũ Hành Kiếm ý, có thể làm chơi ăn thật.
Lý Thanh nói.
Lâm Phàm tiếp nhận đan dược, thoáng nghi hoặc, mình chỉ là đệ tử nội môn, sao có nhiều chỗ tốt như vậy.
- Cái này cũng là phúc lợi của tông môn?
Lâm Phàm hỏi.
Lý Thanh gật đầu.
- Đúng vậy, sư huynh là đệ tử nội môn, cách một khoảng thời gian, đều nhận được phúc lợi.
Lâm Phàm vỗ vai Lý Thanh.
- Đừng gạt ta nữa, hiện tại ta biết hết rồi, phía trên đệ tử nội môn còn có Thần Tử nữa đấy.
Sắc mặt Lý Thanh hơi đổi, sau đó cười nói.
- Lâm sư huynh, kỳ thực địa vị của ngươi chính là Thần tử, nhưng Thần Tử chỉ có mười người, không còn thừa chỗ, bởi vậy ngươi mặc dù là đệ tử nội môn, nhưng được hưởng thụ đãi ngộ của Thần tử.
- A, thì ra là như vậy.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của Lý Thanh, có chút tin tưởng.
Nếu không phải vậy, làm gì có ai ngốc đến mức đưa mình nhiều thứ tốt như vậy chứ?
- Vậy thì làm phiền Lý sư đệ.
Lâm Phàm nói.
- Không phiền, không phiền, nếu như không có chuyện gì, sư đệ xin cáo từ.
Lý Thanh chắp tay nói với Lâm Phàm, sau đó rời khỏi Thánh Ma Phong.
Lâm Phàm cầm đan dược trong tay, hiện tại Ngũ Hành Kiếm ý sớm đã được dung hợp, tự nhiên cũng không cần những đan dược phụ trợ này.
Nhưng cắn xuống, có thể tăng không ít kinh nghiệm.
Trong lòng Lâm Phàm vui vẻ, trực tiếp ném đan dược vào miệng.
- Keng, kinh nghiệm tăng cường ba triệu.
Cắn đan dược, tăng trưởng kinh nghiệm, Lâm Phàm đã rất lâu không trải nghiệm qua cảm giác này.
Lúc còn ở Cổ Thánh Giới, những đan dược kia không tăng được bao nhiêu kinh nghiệm cho hắn cả.
Bây giờ, lên đây, lần nữa trải nghiệm cảm giác dùng đan dược tăng cường kinh nghiệm, khiến Lâm Phàm cảm thấy cả người lâng lâng.
…
Trong phòng.
Lâm Phàm ngồi khoanh chân, lấy Xích Huyết Ma Đao ra, sau đó lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ và Thiên Địa Dung Lô ra.
Ầm!
Thiên Địa Dung Lô là bảo bối bá đạo nhất của Lâm Phàm, công phòng nhất thể, quả thật rất trâu bò.
- Vĩnh Hằng Chi Phủ này được xem như Hạ phẩm Tiên khí, có điều, pháp tắc trong Tiên khí không tính quá đủ, uy lực vẫn không bằng một phần trăm của Hạ phẩm Tiên khí.
Luyện hóa!
Lâm Phàm ném Vĩnh Hằng Chi Phủ và Xích Huyết Ma Đao vào Thiên Địa Dung Lô.
Rèn đúc.
Bây giờ, cấp độ luyện khí của Lâm Phàm đã đạt đến đỉnh cao, cho nên, hắn dễ dàng lấy tinh hoa của Xích Huyết Ma Đao, sau đó dẫn nhập vào Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Vù!
Lò nung chấn động.
Sau đó, Vĩnh Hằng Chi Phủ tản ra khí tức Tiên khí, nhưng vì còn bên trong Thiên Địa Dung Lô, nên khí tức này tự nhiên không phát tán ra ngoài.
“Keng, chúc mừng ký chủ đã luyện chế thành công.”
Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.
Mà thanh Xích Huyết Ma Đao kia, giờ này chỉ còn lại tro cặn, cơ bản đã không có tác dụng gì.
Vĩnh Hằng Chi Phủ Phẩm cấp: Hạ phẩm Tiên khí.
Bây giờ, trên người Yêu Thành có một ít bảo bối, bởi vì nguyên liệu không đủ, căn bản không thể tiến giai.
Nhưng không sao, nếu như có cơ hội, hắn sẽ đi tìm một ít thần vật, tăng toàn bộ bảo bối trên người mình lên hết một thể.
Khi đó, mới thật bá đạo.
…
Nghèo, thật sự quá nghèo.
Lâm Phàm biết mình hiện tại rất nghèo, trên người bây giờ, không có bao nhiêu thứ có thể bán được.
Đan dược không có.
Luyện khí thần vật, cũng không.
Kể cả Thánh Dương Đan, sau khi tới nơi này, căn bản không có chỗ để dùng.
Thánh Dương Đan này là đồ tốt trong Cổ Thánh Giới, nhưng sau khi đến Vô Tận đại lục này, thì nó lại là sản phẩm kém.
Thật đáng giận, đáng trách, đáng thương.
Mình muốn nâng cao thực lực, chỉ có hai con đường.
Thứ nhất, giết cường giả.
Thứ hai, cắn thần dược.
Thời khắc này, Lâm Phàm rơi vào trầm tư, xem ra, hắn phải ra ngoài lang bạt một phen, hoặc quay lại nghề cũ.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên quay lại nghề cũ tốt hơn.