Tối Cường Hệ Thống

Chương 889: Mỹ Nhân Cũng Đập

Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Dao Trì Lão Mẫu, Hồ tổ, hiểu lầm hiểu lầm, tiểu tử đằng trước mới là tặc tử a.
Lôi tổ khẩn cấp quát.
- Hừ, con mắt chúng ta không mù.
Hiển nhiên, hai nàng Dao Trì Lão Mẫu và Hồ tộc lão tổ không tin mấy thằng cha này.


Lôi tổ cùng mấy chí cường giả khác nhìn nhau không biết gì hơn, nếu như người bình thường, bọn họ đã sớm trấn áp rồi.
Nhưng Dao Trì Lão Mẫu và Hồ tổ là một trong số ít nữ chí cường giả, có rất nhiều chí cường giả hảo cảm với bọn họ.


Nếu bọn họ động thủ trấn áp, sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.
- Ha ha, Lôi tổ ngươi nhìn cho rõ bản Đế là ai?
Lâm Phàm tháo mặt nạ xuống để lộ hình dáng thật.
Thời điểm các chí cường giả nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mỗi một người đều sợ ngây người.
- Nhân tộc Đại Đế...


- Ha ha... Các ngươi ở đây từ từ chơi nhé.
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, sau đó hoàn toàn biến mất trong hư không, lần này cũng nên đa tạ hai vị muội tử.
Nếu không có các nàng, thật không biết làm sao để trốn nữa.


Vì phòng ngừa bị nhóm chí cường giả đuổi theo nữa, Lâm Phàm trực tiếp mượn dùng Cổ Thánh Tế Đàn tiến hành nhảy vọt không gian nhiều lần, hắn liên tục đi qua mười mấy cái thế giới.


Lấy thực lực Lâm Phàm bây giờ, cùng cường độ pháp lực, coi như nhảy qua mỗi đại thế giới một lần cũng là sự tình cực kỳ đơn giản.
- Thế giới này ngược lại không tệ, khí vận cường thịnh, một mảnh an lành không có bất kỳ nguy cơ gì.


Liên tục vọt qua mười cái thế giới, Lâm Phàm rốt cục chọn được một thế giới để dừng chân.
Nơi này có thành phố khá giống với thành phố ở Huyền Hoàng Giới, nơi đây hoàng quyền thống trị bình dân, tông môn thống trị tất cả.


Sau khi vạn giới dung hợp, chủng tộc hạ đẳng Đại Thiên thế giới cũng tự nhiên dung hợp vào, đối với những chủng tộc không có sinh linh phi thăng, mặc dù có chút biến hóa nhưng cũng không lớn lắm.


Có thay đổi cũng chỉ là linh khí càng thêm đầy đủ, phạm vi thế giới càng thêm rộng rãi, gặp được nhiều chủng tộc hơn so với trước đây thôi.


Một chỗ vắng vẻ nào đó, Lâm Phàm thay đổi hình dáng mình một chút, thay đổi cả khuôn mặt, nếu như không đổi mặt nếu bị chí cường giả phát hiện thì đúng là bi kịch.
Lập Thiên Thành.


Lâm Phàm đi trên đường nhỏ, ăn mặc tầm thường, không hề có chút nổi bật nào, trong mắt người khác, hắn cũng chỉ là sinh linh phổ thông mà thôi.
Ở đây, sinh cơ dạt dào, không có chiến tranh, cũng không có tranh đấu.


Bốn phía tường thành cao vút vào tận trong mây, bao vây tất cả thành thị lại, trên tường điêu khắc vô số phù văn thần bí, vô cùng huyền diệu, những bùa chú này có liên lạc với nhau tạo thành một luồng sức mạnh bí ẩn.
Nguồn sức mạnh này xuất ra từ một vị chí cường giả nào đó.


Nếu như nơi đây gặp phải nguy cơ, chỉ cần kích phát phù văn trên tường thành, sẽ có một luồng sức phòng ngự cực mạnh che chở cho.
Lâm Phàm ẩn nấp ở đây chủ yếu để trợ giúp Đại Thánh chữa trị thân thể.
Một chưởng kia của Lôi tộc lão tổ ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, vô cùng kinh khủng.


Tuy Đại Thánh cũng là chí cường giả, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có cách xua tan nguồn sức mạnh này, ép nó ra ngoài cơ thể được, coi như lực lượng sinh mệnh của Ngô Đồng Thần Thụ cũng không có tác dụng.
Xem ra tất cả những thứ này đều cần Đại Thánh tự mình ra tay.


Tuy bên ngươi có một vị chí cường giả nhưng lại bị thương nặng, nên Lâm Phàm cũng không muốn xông loạn, chỉ đợi đến khi Đại Thánh khôi phục thực lực, khi đó mới đi lang thang được, lúc đó mới có sự bảo đảm.


Nhưng hiện tại, Lâm Phàm không biết đám chí cường giả kia đến cùng đang làm gì.
Lâm Phàm biết hiện tại là thời kỳ cuối cùng của kỷ nguyên này.
Nhưng hắn không hiểu sao đám chí cường giả lại muốn một mất một còn với nhau, cũng không biết đến cùng vì nguyên nhân gì.


Chờ thương thế Đại Thánh khôi phục, dò hỏi một phen xem sao.
- Cút đi... Cút đi.
Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, kéo xe vậy mà lại là một đầu Cổ Thú, hơn nữa đầu Cổ Thú này tu vi bất phàm, Thần Thiên Vị tầng một.


Lấy tu vi của Lâm Phàm bây giờ, loại tu vi này tự nhiên hắn không để vào mắt, nhưng đặt trong một thành phố như thế này, lại để Cổ Thú có tu vi Thần Thiên Vị tầng một làm thú cưỡi thì có chút kinh người.


Trên xe ngựa kia cắm một bộ cờ xí, cư dân của Lập Thiên Thành đối với cờ xí này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Xe ngựa tàn phá lung tung, nhưng sinh linh xung quanh giận nhưng không dám nói gì, bởi vì đây là cờ xí của Thương gia ở Lập Thiên Thành.


Khống chế đầu Cổ Thú này là một nữ tử, có thần thái rất hung hăng, trong tay nàng cầm một cái roi da thật dài, đang thúc giục trên người Cổ Thú.
Roi da này hẳn là một bảo bối, thời điểm quất vào người Cổ Thú khiến nó kêu rên một tiếng rất đau đớn.
- Tiểu tử, nhanh nhường đường.


Mọi người trốn một bên hoảng sợ gào thét.
Lâm Phàm quay đầu nhìn thấy chiếc xe ngựa kia thì khẽ cau mày, cô em này có chút bá đạo.
Bên trong xe ngựa có một cô gái ngồi ngay ngắn, đối với những chuyện này không quản chút nào, giống như đã rất quen thuộc rồi.
- Điêu dân nhanh cút ra!


Nữ tử thúc giục Cổ Thú quát Lâm Phàm một tiếng.


Thời khắc này, Lâm Phàm thấy vui vui, mình vì muốn tránh né chí cường giả truy sát nên mới chạy trốn, đến một nơi khỉ ho cò gáy thế này, vậy mà trong một tòa thành nho nhỏ dĩ nhiên lại có người tinh tướng trước mặt mình, chuyện này sao có thể nhịn chứ.


Người chung quanh thấy đầu Cổ Thú sắp đâm người trẻ tuổi, nhất thời kinh hãi nhưng một màn để bọn họ khϊế͙p͙ sợ xảy ra.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng tung ra một quyền nện lên người Cổ Thú kia.
Ầm!


Người ngã ngựa đổ, sức mạnh to lớn mãnh liệt bộc phát khiến Cổ Thú kia chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, chiếc xe kia càng bị lật nhào, khiến người bên trong cảm thấy như trời long đất lở vậy, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, chiếc xe lộn trên mặt đất vài vòng rồi cuối cùng vỡ tan.


Nữ tử điều khiển Cổ Thú ngã nhào trên đất, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nữ tử bên trong buồng xe hiển nhiên không ngờ sẽ có tình huống thế này phát sinh tình, hoàn toàn không biết gì, dáng dấp các nàng nhìn qua vô cùng chật vật.
Lúc này, mọi người đứng xem xung quanh đều choáng váng.


Đây là xe ngựa của Thương gia nha.
Nữ tử bên trong hình như là tiểu thư Thương gia thì phải.
Người trẻ tuổi kia lại dám đánh nát xe ngựa, chắc xảy ra đại sự rồi.
- Xem các ngươi hống hách với ai.
Lâm Phàm khinh thường nói.


Gặp tình huống thế này, Lâm Phàm còn nhẫn cái rắm, ta quản các ngươi là cái chó gì, coi như mỹ nữ khuynh thành cũng đánh.
Bất kể nói thế nào, Lâm Phàm cũng là cường giả, mà cường giả sao có thể khoan dung cho hạng giá áo túi cơm, dám làm càn trước mặt mình, quả thực muốn chết mà.


Lâm Phàm lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi vào trong thành, mấy chuyện như thế này hắn không để ý chút nào.
Sắc mặt tiểu thư trong buồng xe lạnh lẽo, nàng chỉnh sửa y phục một chút, sau đó liếc mắt nhìn hầu gái bị thổ huyết đang nằm dưới đất.
- Đứng lại.


Thương Khuynh Thành chợt quát một tiếng, trong mắt lập loè lửa giận.
Nhưng để nàng càng thêm tức giận chính là, cái tên này vẫn tiếp tục bước đi, thèm nghe nàng nói.
- Cẩu vật, đứng lại cho ta.
Hổn hển!
Năm ngón tay Thương Khuynh Thành biến thành trảo, chộp tới
đỉnh đầu Lâm Phàm.


Trong Lập Thiên Thành này, chưa có người nào dám đối nghịch với Thương gia của nàng.
Lâm Phàm cảm giác sau lưng có gợn sóng thì hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người lại, hai tay bất động, trực tiếp giơ một chân lên sau đó hạ xuống hung hăng đặt lên bả vai Thương Khuynh Thành.
Phù phù!


Thương Khuynh Thành sao có thể là đối thủ của Lâm Phàm, hai đầu gối quỳ xuống đất, sau đó Lâm Phàm lại dẫm một cước lên mặt nàng.
- Bỏ cái tật xấu đanh đá đi nghe chưa!
Lâm Phàm đạp một mỹ nữ tuyệt thế khuynh thành dưới chân, mặt lộ vẻ chán ghét tới cực điểm.


Thời khắc này, cư dân chung quanh không còn biết nói gì hơn.
Một ít tán tu suốt đời lang bạt thế giới càng trợn tròn mắt.
Đây là mỹ nữ đệ nhất Lập Thiên Thành nha.


Nàng là nữ thần trong lòng vô số nam nhân, nhưng giờ lại bị thanh niên trước mắt đạp dưới chân, cảnh tượng này khiến nhiều người sợ hãi a.