Tối Cường Hệ Thống

Chương 823: Tức Đến Chết Tươi

Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Sức mạnh ngày càng lớn.
Huyết mạch trong cơ thể Sa Tổ bạo phát, bóng mờ huyết mạch Sa Tổ khổng lồ xuất hiện, tức giận gầm thét, trong huyết mạch từng sợi dây nhỏ như nối vào hư không.


Đây chính là chi nhánh huyết mạch, Sa Tổ là lão tổ Cự Sa tộc, đương nhiên là ngọn nguồn của huyết mạch.
Vào đúng lúc này, mộ số nơi đã phát sinh dị tượng.


Cự Sa tộc bao trùm hải vực vô biên, ở một vài nơi, những tên đó đang hành hung những sinh linh nhỏ bé yếu ớt, khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của họ, nội tâm bọn chúng cảm thấy hưng phấn cực kì.


Nhưng trong chốc lát sau, từng tên Cự Sa tộc đều kêu thảm một tiếng, hóa thành những điểm sáng bay lên trời rồi biến mất.
Chỉ trong sát na, không biết có bao nhiêu tên Cự Sa tộc hóa thành điểm sáng, vọt về phía Sa Tổ.


-Nhân Tộc Đại Đế, tuy ngươi cường hãn, nhưng bản tổ ta lấy cả Cự Sa tộc ra cùng ngươi liều mạng, cho dù ngươi mạnh mẽ thế nào, ta cũng khiến ngươi chôn cùng.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, không thèm quan tâm.


Cổ Thánh Tế Đàn ngày càng sáng hơn, đều bởi vì đồ vật hiến tế của Sa Tổ quá lớn, nếu như lúc trước có được tế phẩm này, Cổ Tộc Chí Cao cũng có thể giáng lâm a.
Sa Tổ nhìn những điểm sáng, trong mắt lóe vẻ điên cuồng.
-Chí Cao, các ngươi nói không giữ lời a.


Bị ép đến mức độ này, Sa Tổ đã không còn đường lui, nguyên bản gia nhập Cổ Tộc, còn tưởng có thể một bước lên mây, được Cổ Tộc trợ giúp, nhưng nào ngờ có chuyện này xảy ra, Cổ Tộc từ bỏ bọn họ.
Hận thù ngập trời.


Mà toàn bộ hận thù này đều gán lên người Lâm Phàm, tất cả những thứ này đều do tên Nhân Tộc Đại Đế mang đến.
Nếu như không phải hắn, thời điểm vạn giới khai mở, Cự Sa tộc bọn họ sẽ trở thành chủng tộc đứng đầu.
Nhưng tất cả những thứ này đều tan thành mây khói.
-Hiến tế!


-Giáng lâm đi, sự tồn tại bất khả chiến bại.
Sa Tổ không cam lòng thét lên, cảm nhận được một đạo sức mạnh cường hãn từ nơi sâu xa, khóe miệng lộ nụ cười thê thảm.
-Nhân Tộc Đại Đế, giờ chết của ngươi đã đến, tất cả những chuyện này đều do ngươi bức ta.


-Ngươi có cảm nhận được nguồn sức mạnh này không? Có cảm nhận sức mạnh mênh mông như biển cả không?
-Ha ha! Ha ha….
Sa Tổ ngẩng mặt lên trời, cười như điên.
Ầm!


Chớp mắt, trên trời có một vết nứt từ từ lan dần, một khắc khi khe hở đó xuất hiện, một đại thiên môn to lớn sừng sững đứng đó.
Phía sau cánh cửa, chắc chắn có một nhân vật hết sức khủng bố.
Ùng ục!


Đám người Linh Vô Uy khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ cảm giác phía sau cánh cửa có một nguồn sức mạnh dường như vô địch.
Nguồn sức mạnh này vô cùng kinh người, làm người kinh ngạc, cũng khiến cho người ta phải sợ hãi.


Sa Tổ cảm nhận được nguồn sức mạnh này, tâm vô cùng thương xót, đây là thời khắc điên cuồng.
Theo hắn, sức mạnh này có thể trấn áp được tất cả.
-Nhân Tộc Đại Đế, bản Tổ muốn ngươi chết, hơn nữa là chết không có chỗ chôn.
Sa Tổ gào thét.


Đám người Linh Vô Uy nhìn về phía Lâm Phàm, không biết hiện tại nên làm thế nào, bọn họ cảm nhận được nguồn sức mạnh này, quả thật rất cường hãn, không phải người thường có thể chống đỡ được.
-Keng, hiến tế hoàn thành, bắt đầu giáng lâm.
Chi!


Trong chớp mắt, cánh cửa đột nhiên rung lên, cổ sức mạnh vô cùng cuồng bạo từ trong khe hở tràn ra.
-Ha ha! Đi ra đi, ra đi.
Sa Tổ đã hiến tế huyết mạch, tu vi bị giảm đi nhiều, thân thể uể oải không thể tả, nhưng khi cảm nhận được luồng sức mạnh này, cũng gắng gượng cười nhạo.


Mà ngay lúc này, Sa Tổ đột nhiên gầm thét khi không thấy bóng dáng của Lâm Phàm đâu.
-Đi ra, Nhân Tộc Đại Đế…
-Ngươi đi ra cho ta.
Sa Tổ gầm lên.
Hắn thấy nếu để Lâm Phàm chạy trốn, hết thảy những việc nãy giờ đều uổng phí.


Có thể nói chuyện này rất vi diệu, vừa rồi hắn không thấy không gian xung quanh có gợn sóng nào, nhưng quay lại đã không thấy Lâm Phàm nữa.
Nhưng rốt cuộc hắn đi nơi nào?
-Sa Tổ….
Vừa lúc đó có một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến.
“Soạt!”
Sa Tổ sau khi sững sờ, mừng như điên quay đầu lại:


-Nhân Tộc Đại Đế, giờ chết của ngươi, đến….đến…
Nguyên bản Sa Tổ nghe được thanh âm này, cả người hung phấn.
Nhưng thời điểm nhìn thấy bóng người đi ra từ trong cánh cửa, hắn hoàn toàn câm nín, không biết nói gì hơn.
-Ngươi… Làm sao có khả năng…?


Sa Tổ trợn tròn mắt, nội tâm bắt đầu dậy sóng, hắn hoàn toàn ngu người đứng như trời tròng.
Sao có thể có chuyện đó a…
Đám người Linh Vô Uy cùng mấy trăm người Linh tộc cũng ngây ngẩn cả người, bóng người kia…bóng người kia…
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhún vai:


-Sa Tổ, kì thực không có gì không thể.
-Sa Tổ, ngươi hiến tế để kêu bản Đế đi ra, là có chuyện gì không?
Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng lại rất muốn cười.


Sa Tổ hiến tế đơn giản vì muốn chém giết hắn, nhưng bây giờ hắn hiến tế ra mình, điều này chỉ sợ là một đả kích rất lớn nha, khó mà chịu được.
Xì xì!
Quả nhiên, thời khắc này ngực Sa Tổ chuyển động gấp rút, chốc lát sau hắn không nhị, được, thổ huyết.
-Tại sao lại như vậy…..


Sa Tổ cảm thấy hắn sắp điên rồi, chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Hắn đã hiến tế toàn bộ Cự Sa tộc để tìm kiếm sức mạnh mạnh nhất, có thể chém chết tên Nhân Tộc Đại Đế này, nhưng bây giờ người đi ra khỏi cánh cửa lại là hắn.
Chuyện này….này..


-Sa Tổ, kì thực quên nói cho ngươi biết, những đồ vật ngươi hiến tế đều ở chỗ của bản
Đế.
Lâm Phàm sợ Sa Tổ không chịu nổi, chậm rãi nói.
Phốc!
Sa Tổ nghe nói như thế, lại phun máu một lần nữa, cánh tay run rẩy, chỉ vào Lâm Phàm:
-Ngươi…ngươi…


-Sa Tổ ngươi chớ sốt sắng, còn có một việc nữa chưa nói cho ngươi biết, ngươi hiến tế cũng là hướng bản Đế mà hiến, nên bản Đế chính là sự tồn tại mạnh nhất mà ngươi hiến tế ra đó a.
Phốc!
Thân thể Sa Tổ lay động, không biết nói gì hơn, ngẩng mặt lên trời lại phun máu.


-Nói đi, ngươi đến cùng muốn thế nào, chẳng lẽ muốn ta tự đi giết chính mình sao?
-Vậy thì ngại quá, yêu cầu này ta làm không được, ngươi có công hiến tế nhưng ngươi cũng phải biết việc hiến tế này, ngươi tình ta nguyện, vì lẽ đó nên không có hoàn lại đồ đâu a.


Lâm Phàm bình tĩnh nói, nhưng không biết mỗi một câu nói của hắn là một đả kích đối với Sa Tổ.
Phốc!
-Tại sao….
Ầm ầm!
Thời khắc này, Sa Tổ không chịu nổi đả kích ngã xuống, thổ huyết vì quá phẫn nộ, lăn qua lộn lại, trực tiếp bị nhồi máu não, chết một cách lãng nhách.


Lâm Phàm nhìn tình cảnh này, bất đắc dĩ thở dài:
- Cứ như vậy mà kết thúc, cũng quá nhanh đi!
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn mặt biển rộng lớn, từ nay về sau, thượng cổ thập đại hung thú Cự Sa tộc không còn tồn tại nữa.
Đám người Linh Vô Uy ngây ngốc nhìn Lâm Phàm.


Tất cả những chuyện này làm bọn họ cũng nhận một đả kích thật lớn a.