Tối Cường Hệ Thống

Chương 820: Không Cần Bàn

Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm tiến lên trước một bước, đẩy Linh Vô Uy ra, đối với những con kiến hôi này, hắn chỉ cần xoay tay một cái là có thể trấn áp hết thảy, hà tất phiền toái.


Nhưng có một chuyện để Lâm Phàm kinh ngạc, chính là Linh tộc vẫn có không ít cường giả a.


Có thể là một số ít Linh tộc từ hạ giới phi thăng lên đây, được các tông cứu giúp, sau đó biết họ còn có đồng tộc bị Cự Sa tộc nuôi nhốt, nên không cách nào nhịn được, mới tổ chức người đến giải cứu.


Linh tộc trong thành trì kia đều đã đi qua mấy đời chuyển biến, nên điển tịch tu luyện sợ rằng đã bị tiêu hủy, mà một số Linh tộc có chút tu vi có lẽ đã bị Cự Sa tộc chém giết từ lâu rồi.
- Ngươi...
Linh Vô Uy sững sờ, không ngờ đối phương lại nói ra những lời này.


- Sư huynh mau đi thôi! Vạn Sa Đại Trận không phải đại trận tầm thường đâu, không phải những người như chúng ta có thể ngăn cản được, sinh linh này đang tự tìm chết, chúng ta cũng tận lực rồi.
- Càn Quang Trảm.


Theo ngàn tỉ đại quân Cự Sa tộc càng ngày càng tới gần, những thành viên khác cũng thay đổi sắc mặt, cực kỳ ngưng trọng, Linh Vô Uy cầm song kiếm huy vũ chém mạnh về phía đại quân một nhát, chiêu thức bùng nổ ngàn vạn ánh kiếm bắn về kẻ địch, kiếm quang soi sáng hư không, khí tức ác liệt.
Coong coong!


- Vạn Sa Đại Trận này quả nhiên cường hãn, ngay cả Càn Quang Trảm cũng không thể phá diệt được nó.
Sắc mặt Linh Vô Uy ngưng lại, nội tâm nghiêm nghị.
- Huynh đài đi nhanh đi, tiêu diệt Cự Sa tộc không phải chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện một người có thể đối phó.
Linh Vô Uy khẩn cấp nói.
-Ha ha!


Thời khắc này, Lâm Phàm cười to sau đó đánh giá Linh Vô Uy, Lâm Phàm không ngờ loại người như hắn có thể tồn tại đến bây giờ, đối mặt với hiểm cảnh thế này còn có tâm tình đi khuyên người khác.
- Ngươi có biết ta là ai không?


Lâm Phàm vẫy nhẹ ống tay áo, khóe miệng lộ vẻ tươi cười hỏi.
Linh Vô Uy sững sờ, không biết đối phương có ý gì.
Gương mặt mấy trăm thành viên Linh tộc tỏ ra vô cùng bức thiết, nói.
- Sư huynh sắp không kịp nữa rồi, đi mau lên!
Lâm Phàm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói.


- Các ngươi rất tốt! Đối mặt với tình huống như thế còn có gan ra giúp người khác, nếu như tất cả các chủng tộc của Đại Thiên cũng giống các ngươi, thì lo gì không lật đổ được Cổ Tộc.
- Ngươi...
Linh Vô Uy đột nhiên phát hiện khí tức đối phương thay đổi, vô cùng huyền diệu.


Cảm giác này rất khủng bố, đối với Linh Vô Uy, cho dù gặp mặt tông chủ, cũng chưa bao giờ cho hắn cảm giác như vậy.


- Bản tọa là Nhân tộc Đại Đế, không biết các ngươi có từng nghe qua chưa, nhưng mặc kệ các ngươi nghe hay chưa, tất cả những thứ này cũng không đáng kể, bởi vì hôm nay, các ngươi sẽ biết đến cái danh hào này.
- Trấn áp!


Trong nháy mắt, Lâm Phàm tung ra một chưởng khiến, thiên địa quay cuồng, hư không bị sức mạnh kinh khung đảo lộn, vùng biển phía dưới lắc lư mãnh liệt.
Xoạt xoạt!
Hư không nứt toác.
Một bàn tay vô hình trấn áp hư không, năm ngón tay trong suốt từ trên trời giáng xuống, chèn ép khiến hư không,= bắt đầu rạn nứt.


Một chưởng kia cực kỳ to lớn, che kín bầu trời, như một đạo cương phong bạo phát, cuốn phăng tất cả.
- Sao có thể có chuyện đó!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt giống như nhìn thấy quỷ, theo bọn họ, một chưởng này thật sự quá kinh khủng.


Mấy người Linh tộc thúc giục Linh Vô Uy mau mau rời đi đều ngậm miệng, con ngươi trợn lên như muốn lòi ra ngoài chứng kiến cảnh tượng kia.
Ầm!
Bàn tay trấn áp đại quân ngàn tỉ Cự Sa tộc thành một tờ giấy mỏng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.


- Ta là Nhân tộc Đại Đế trấn áp vạn cổ, chỉ bằng một cái Cự Sa tộc cũng dám to gan, nương nhờ Cổ Tộc sẽ có kết cục như ngày hôm nay.
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, thiên địa đột nhiên trở nên tươi sáng hẳn lên.


Đại quân Cự Sa tộc đen ngòm kia nhất thời tan thành mây khói, hóa thành tro bụi, bồng bềnh trong thiên địa.
- Làm sao có khả năng?
Sa Thần nhìn thấy một màn trước mặt, hoàn toàn trợn tròn mắt, thấp giọng nói.


Đây chính là đại quân ngàn tỉ Cự Sa hình thành Vạn Sa Đại Trận, uy lực khủng bố như thế, nhưng giờ này lại bị đối phương một chưởng tiêu diệt.
Lâm Phàm thu hồi thủ chưởng ấn, chắp tay sau lưng nhìn Linh Vô Uy.
- Ngươi nhìn có vấn đề gì không?


Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi, tỏ vẻ không thèm để chút chuyện này trong lòng.
- Mạnh, quá mạnh mẽ.
Linh Vô Uy cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, đối với những gì hắn vừa nhìn thấy, thật sự quá hư cấu, hư cấu đến mức khiến người hỏng mất.


Đại quân ngàn tỉ Cự Sa tộc dĩ nhiên bị đối phương nhẹ nhàng bâng quơ tiêu diệt.
Thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Chuyện này... Này.


Giờ khắc này, không chỉ có Linh Vô Uy trợn tròn mắt, mà mấy trăm thành viên Linh tộc đi theo hắn cũng chấn kinh, sư muội vừa nãy thúc giục Linh Vô Uy rời đi, giờ cũng miệng câm như hến, không nói được cái gì, con mắt như sắp lòi ra rồi.


Lâm Phàm nhìn cái vẻ mặt kinh ngạc của Linh Vô Uy, nội tâm tràn đầy tự hào.
- Bản Đế đích xác rất mạnh, những con kiến hôi này hà tất phải để trong lòng.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, bắt đầu chém gió.
- Tiền bối... Không là Nhân tộc Đại Đế mới đúng, vãn bối...


Thời khắc này, Linh Vô Uy mới kịp phản ứng lại, sau đó nhanh chóng tự giới thiệu mình.
Ngẫm lại chuyện vừa rồi, Linh Vô Uy đỏ cả mặt, vậy mà khuyên tiền bối rời đi, cho rằng tiền bối giống như bọn họ.


Làm sao có thể nghĩ đến, thực lực tiền bối dĩ nhiên mạnh như thế, mạnh đến mức dọa bọn họ té đái.
Lâm Phàm khoát tay, ý bảo yên lặng.
- Các ngươi ở một bên nhìn là tốt rồi, chuyện này để mình bản Đế để giải quyết.


Lúc này, Lâm Phàm chuyển ánh mắt nhìn Sa Thần, cười nhạt một tiếng.
- Sa Thần, ngươi còn năng lực gì, mau xuất ra đi?
-Ta... Ta.
Sa Thần nhìn Lâm Phàm, trong lòng run lên, tràn đầy cảm giác sợ hãi, nhưng chớp mắt sau đó, lại biến thành vô cùng dữ tợn nói.


- Thứ hỗn trướng ngươi lại dám giết chết Cự Sa tộc ta...
- Nghiệp chướng, câm miệng cho ta.
Vừa lúc đó, trên mặt biển đột nhiên dậy sóng cuồn cuộn, một ông lão trong Cự Sa tộc từ đáy biển đi lên, xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Nhân tộc Đại Đế.


Ông lão này, khí tức vô cùng trầm ổn, hẳn không phải kẻ đầu đường xó chợ.
- Sa Tổ.
Sa Thần nhìn thấy người tới, nhất thời cung kính gọi tên, trong mắt tràn ngập kính sợ.
- Há, một ông lão đến ư, ngươi là cái đồ chơi gì vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Làm càn!


Sa Thần nghe đối phương xuất lời bất kính, nhất thời nổi giận.
- Câm miệng.
Sa Tổ quát mắng một tiếng, sau đó hướng về phía Lâm Phàm nói.
- Nhân tộc Đại Đế, lão hủ là lão tổ Cự Sa tộc, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Cự Sa tộc ta một mạng.


Sa Tổ ôn hòa nhưng lại tản mát ra loại khí tức khiến người ta không dám coi thường.
Đặc biệt là đám người Linh Vô Uy, đối mặt với luồng hơi thở này, đều cảm thấy trên người như bị một tòa núi cao đè lên, hô hấp có chút dồn dập.
- Lão tổ Sa tộc?
Lâm Phàm cau mày cười hỏi.


- Chính là lão hủ.
Lão tổ Sa tộc không kiêu ngạo không xiểm nịnh lên tiếng, nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính.
- Muốn bản Đế tha cho Cự Sa tộc các ngươi một mạng, các ngươi có thể lấy món đồ gì để đổi lại đây?
Lâm Phàm ý vị thâm trường hỏi.
Sa Tổ sững sờ một hồi, rồi nói.


- Chỉ cần Nhân tộc Đại Đế lên tiếng, tộc ta nhất định toàn lực thỏa mãn yêu cầu của ngài.
- Vậy ngươi mang cho ta trăm ngàn tỉ Thánh Dương Đan đi.
Lâm Phàm cười nói.
- A!
Sa Tổ sững sờ, sau đó vội vàng nói.


- Nhân tộc Đại Đế, trăm ngàn tỉ Thánh Dương Đan thật sự quá lớn, tộc ta không có đủ.
- Há, không có thì không cần bàn nữa.
Chân mày Lâm Phàm cau lại, không kiên nhẫn.