Dịch & biên: †Ares†
oOo
Dọc theo đường đi, Lâm Phàm trò chuyện với Nghê Minh Dương, biết thêm không ít tin tức.
Đồng thời càng thêm tán thành với các quy chế của Thánh Ma Tông.
Thiên tài, đó chính là tồn tại cần bồi dưỡng trọng điểm.
Thánh Ma Tông, khu vực dành cho đệ tử sát hạch ngoại môn có chín chỗ, nơi Lâm Phàm vẫn ở là một phân bộ nhỏ thuộc một trong chín địa điểm này, mà chỉ cái chỗ nho nhỏ này cũng đã có đến mấy trăm người.
Như vậy tính tổng cộng toàn bộ là một con số khổng lồ.
Mà Thánh Ma Tông vì khai quật thiên tài ẩn giấu trong tông môn nên ban bố quy chế phát hiện tiến cử thiên tài nhận được thưởng.
- Nghê sư huynh, Mạnh sư huynh có tính cách thế nào, huynh nói đệ là thiên tài như vậy thì huynh ấy sẽ thích đệ chứ?
Lâm Phàm cười hắc hắc hỏi.
Nghê Minh Dương đi trước dẫn đường bỗng dừng bước.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, không biết sẽ là kết quả gì.
- Lâm sư đệ, Mạnh sư huynh là người rất nghiêm túc, đệ không thể càn rỡ trước mặt Mạnh sư huynh, nhớ lấy.
Nghê Minh Dương rất là nghiêm túc nói, hắn sợ sư đệ tính cách vẫn còn trẻ con này sẽ làm ra chuyện khác người gì đó trước mặt Mạnh sư huynh.
- Đã rõ.
Lâm Phàm gật gật đầu, có chút tò mò với người gọi là Mạnh sư huynh kia.
Mười đại thiên tài kiệt xuất ở ngoại môn.
Trong mấy vạn đệ tử ngoại môn, có thể xếp trong top mười, khẳng định là một nhân vật lợi hại.
Cùng nhau đi tới, Lâm Phàm giống như đi vào một công viên bách thảo vô cùng rộng lớn vậy. Một năm làm bao cát, Lâm Phàm chưa từng ra khỏi chỗ ở, tự nhiên không biết Thánh Ma Tông lớn thế nào.
Mà mọi thứ đang sờ sờ trước mắt đều muốn dẫn Lâm Phàm vào một thế giới mới.
- Đến rồi, nơi này chính là chỗ ở của Mạnh sư huynh.
Lâm Phàm nhìn trang viên trước mắt, có chút ước ao, nhất định có một ngày hắn sẽ đạt được hết những thứ này.
- Vào đi thôi, nhớ là không được càn rỡ.
Nghê Minh Dương nói.
- Rõ, Nghê sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu, đối với Nghê sư huynh này, Lâm Phàm cực kỳ nguyện ý làm thân, tuy rằng hơi mau nước mắt nhưng lại nhiệt tình khiến mình cảm động không thôi.
Đi qua cánh cổng gắn trên bức tường bao màu trắng, liễu xanh rủ xuống, giả sơn bày biện mỗi góc, thoạt nhìn vừa tráng lệ lại vừa sang trọng xa hoa.
Đây là chỗ ở cho mười đại thiên tài kiệt xuất ngoại môn, quả thật là làm cho người ta mơ ước.
- Mạnh sư huynh…
Nghê Minh Dương đi vào, đứng ở ngoài cửa phòng, cung kính nói.
- Vào đi.
Giờ khắc này, từ trong phòng truyền đến một giọng nói từ tốn, nhưng lại khiến Lâm Phàm có chút hồi hộp.
....
Lâm Phàm đi theo sau Nghê Minh Dương tiến vào bên trong. Trong phòng trang trí theo phong cách cổ kính và nhã nhặn, giống như là chỗ ở của một văn nhân, cảm giác có một chút không tương hợp với người ở ma môn.
- Đây là thiên tài người bên dưới nói sao?
Mạnh Dương Tuyền khép lại cuốn sách cổ trong tay, sau đó cẩn thận dò xét Lâm Phàm.
Mà Lâm Phàm cũng đang nhìn thẳng mà đánh giá cái gọi là mười đại thiên tài kiệt xuất ngoại môn.
Quả nhiên.
Nhân trung chi long a.
(Rồng trong loài người)
Làm một nam nhân, Lâm Phàm cũng có chút ghen tị, thế giới này là làm sao vậy, tại sao lại có nhiều nam tử lớn lên đẹp trai quá mức bình thường như thế.
Mà người gọi là Mạnh sư huynh trước mắt, lớn lên tuy là đẹp đẽ, nhưng lại không giận tự uy, có loại cảm giác nói không nên lời.
Dùng một câu hiện đại để tả, chính là quá mức cao lãnh. (Cao ngạo lạnh lùng)
Khó giao tiếp, khó giao tiếp.
Mà khi Lâm Phàm nhìn tới cấp bậc của người ta, cũng tức thì chịu phục.
Nhập Thần cấp sáu!
Ca xxx, tu vi cao như vậy còn chơi trong khu đệ tử ngoại môn, có bệnh không hả?!
Chỉ cần đột phá Tiên Thiên là có thể trở thành đệ tử nội môn, mà một khi tiến vào cảnh giới Nhập Thần là có thể trở thành đệ tử chân truyền, có tư cách cạnh tranh vị trí tông chủ đời sau, nếu không thành công ít nhất cũng làm một trưởng lão cao cao tại thượng.
Tiện nhân này hoàn toàn là một kẻ max level, lại sống chết không chịu rời khu tân thủ a.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Lâm Phàm rủa thầm trong lòng. Tuy Thái Cấp Ma Thân đã tới tầng 18, nhưng Lâm Phàm cũng tự hiểu, đối phương chỉ cần thổi một cái cũng đã đủ ép mình thành cặn bã.
- Ngươi chính là Lâm Phàm?
Mạnh Dương Tuyền lên tiếng nói.
- Vâng.
Lâm Phàm gật gật đầu đáp lớn, tuy tu vi của ngươi cao, nhưng bất kể thế nào ca cũng có hệ thống, mặt mũi không thể mất.
- Mạnh sư huynh, Thái Cấp Ma Thân của Lâm sư đệ đã đạt cảnh giới rất cao, có thể thừa nhận một kích toàn lực của đệ, là thiên tài hiếm có.
Nghê Minh Dương nói.
- Ồ!
Đôi mắt ôn hòa như nước của Mạnh sư huynh hơi đổi.
Lâm Phàm đột nhiên cảm giác, chính mình giống như trần như nhộng bại lộ trước mặt Mạnh sư huynh.
Lâm Phàm có chút xấu hổ, Mạnh sư huynh này tu vi cao, như thế nào còn thích đùa giỡn kiểu này a.
Không quá bao lâu, loại cảm giác này biến mất.
- Không tồi, không tồi, đúng là quái dị vô cùng, Thái Cấp Ma Thân là công pháp luyện thể thấp kém nhất của Thánh Ma Tông, ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới như thế cũng là tư chất kinh tài tuyệt diễm, chẳng qua tu vi bản thân có chút thấp, cần cố gắng nhiều hơn.
Mạnh Dương Tuyên bình thản nói, nhưng trong lòng lại khϊế͙p͙ sợ vạn phần, cảm giác có chút khó tin.
Thế nhưng ở trước mặt tiểu bối, tự mình là một đại cao thủ, sao có thể lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ.
- Đa tạ Mạnh sư huynh khuyên bảo.
Lâm Phàm nói.
- Minh Dương, dẫn hắn đi đăng ký với Lý trưởng lão đi.
Mạnh Dương Tuyền nói.
- Vâng.
Nghê Minh Dương gật gật đầu, chuẩn bị cáo lui.
- Minh Dương…
- Sư huynh?
- Ba tháng sau là sát hạch nội môn, đệ cố gắng một chút, buông hết chuyện trong tay, có thể thử một lần.
Mạnh Dương Tuyền nói.
- Sư huynh, huynh ở đâu, đệ ở đó…
Nghê Minh Dương kiên định nói.
Lâm Phàm đứng cạnh không nói gì, thế nhưng nhìn hai người đối thoại mà thầm nói trong lòng, Nghê Minh Dương này không phải là thích nam nhân đấy chứ…
Xùy xùy…
Không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng a…
- Ài, đi đi.
Mạnh Dương Tuyền thở dài một tiếng.
- Vâng.
....
Bên ngoài.
Dọc theo đường đi, Nghê Minh Dương không nói thêm lời nào, Lâm Phàm có chút nhàm chán.
- Mạnh sư huynh có tu vì gì rồi huynh?
Lâm Phàm làm bộ như vô ý hỏi, dù sao một đại thần Nhập Thần cấp sáu mà vẫn ở ngoài môn có chút thật quái dị.
- Tiên Thiên cấp ba.
Nghê Minh Dương đáp lời.
Lâm Phàm gật gật đầu, quả nhiên là có vấn đề, hàng kia ẩn núp tu vi không cho người khác biết, chẳng lẽ muốn giả heo ăn thịt hổ sao?
- Sư huynh, Mạnh sư huynh để huynh đi tham gia sát hạch nội môn, tại sao huynh không đi? Ai cũng hướng lên chỗ cao, chẳng lẽ huynh muốn cả đời ở ngoại môn sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Đệ không hiểu được đâu…
Nghê Minh Dương chỉ lấp lửng một câu này rồi không có nói thêm cái gì.
Lâm Phàm vừa nghe lập tức muốn phát hỏa.
Fu-ck, ca không hiểu được? Ngươi không giải thích câu nào còn chê ca không hiểu được.
Mà thôi… mà thôi.
Ca cũng không phải hạng người hay hóng hớt, mặc kệ các ngươi có chuyện gì, chẳng có nửa xu quan hệ tới ca.
Có điều việc này thật sự làm cho người ta tò mò.
Lâm Phàm thậm chí muốn mổ đầu Nghê Minh Dương ra, xem cho kỹ rốt cuộc là chuyện gì mà thăng quan phát tài cũng không muốn.
Thế nhưng thấy bộ dạng cứng đờ như người chết của Nghê Minh Dương hiện giờ, Lâm Phàm cũng ngại hỏi thêm.
-----oo0oo-----