Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
Lần này tham gia đại hội đều là những tông môn số một số hai ở Huyền Hoàng Giới, chỉ cần bọn họ đồng ý, thì môn phái nhỏ còn lại cũng sẽ đi theo.
Đối với Lâm Phàm, những đệ tử của các tông môn này nhiều, nhưng thực lực còn quá thấp, là vẫn đề cốt lõi cần giải quyết.
Nhân tộc số lượng vô tận, chẳng lẽ không xuất hiện thiên tài tuyệt thế.
Bây giờ Lâm Phàm đang kích thích thể chất đặc thù của Vương Tiểu Minh ra, đối với thiên kiêu, chỉ cần kích phát động lực không ngừng vương lên của chúng.
Nói đến Vương Tiểu Minh, Lâm Phàm thật không biết tiểu tử này hiện tại thế nào.
Hắn lập tức cảm ứng, hình ảnh Vương Tiểu Minh lập tức xuất hiện trong đầu Lâm Phàm.
Lúc này Vương Tiểu Minh đang vui vẻ cất bước trong một khu rừng rậm rạp, vui sướng ca hát.
Ban đầu, sau khi rời Vương gia ra ngoài, tên này còn chút không quen.
Những tháng ngày tốt đẹp không còn, nó rất thương cảm, sau một khoảng thời gian, hắn lại phát hiện cảm giác ra xông xáo giang hồ thật sự rất tuyệt.
- Ồ.
Lúc này, Vương Tiểu Minh cả kinh vì hắn phát hiện phía trước có động tĩnh, đối với loại rất sợ chết như hắn mà nói, khi chưa biết rõ tình huống, hắn sẽ không làm càn.
Hắn lén lén lút lút tiến lên trước sau đó trốn sau một gốc cây đại thụ, hai con mắt gian giảo nhìn tình huống phía trước.
- Trong rừng cây nhỏ rậm rạp phía trước, có một nam một nữ đang lén lén lút lút làm chuyện gì đó, vừa nhìn là biết không giống người tốt.
- Cô em này rất cao ráo, xinh đẹp nhưng tên nam tử bên cạnh lại có chút khó coi, hoàn toàn chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Vương Tiểu Minh hết sức phẫn nộ, nam tử anh tuấn như mình đi ra khỏi nhà, phải cô đơn, chịu bao nhiêu khổ cực, mà thằng này lại tốt số như thế, còn có em gái bồi tiếp, quả thực không khoa học chút nào.
- Sư đệ, nếu lần này không có ngươi, sợ rằng chúng ta chết ở đây rồi.
Nữ tử kia có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nàng vẫn còn mang theo một tia khẩn trương, sống sót qua tai nạn
-Hừ, ngờ hắn sẽ vì một cái bảo bối mà mất trí, muốn giết chúng ta.
Thiếu niên tuổi tác không lớn nhưng vẻ mặt kiên nghị, trong mắt lập loè từng tia tinh quang.
Lần này tiến vào bí cảnh, tuy cửu tử nhất sinh nhưng có rất nhiều chỗ tốt, đặc biệt, lần này lấy được một bình thần dược quý báu.
Thần dược này chính là Tẩy Tủy Đan trong truyền thuyết, có thể tẩy thân phạt tuỷ.
Chỉ cần ăn nó vào là có thể tu bổ bệnh kín tự thân, còn có thể tăng tư chất võ đạo của bản thân nữa.
Dư Phi cảnh giác nhìn tình huống chung quanh, dù chỉ là một cọng cỏ hơi động hắn đều không buông tha.
Bây giờ, trên người mang báu vật, nên Dư Phi căng thẳng vạn phần.
- Sư tỷ, ngươi và ta một người một nửa nhé, Tẩy Tủy Đan này có diệu dụng vô cùng, chỉ cần chúng ta nuốt vào, thì sau này, võ đạo chúng ta sẽ được cải thiện rất nhiều. Dư Phi hưng phấn nói.
- Hừm, sau khi trở lại tông môn, ta nhất định nói hết tội lỗi của Triển Khai Liệt cho tông môn biết.
Người sư tỷ oán giận nói.
Nếu không phải sư đệ có thủ đoạn thần kỳ bảo mệnh, bọn họ đã chết trên tay Triển Khai Liệt.
Nhưng, để nàng tò mò chính là, các loại võ đạo mà sư đệ thi triển, không phải võ học tông môn, xem ra sư đệ ở ngoài có cơ duyên khác.
- Thì ra là như vậy, bởi vì người mang báu vật mà bị người đuổi giết, khà khà, không tồi không tồi.
Vương Tiểu Minh nghĩ, bảo bối phải đi với người tài, giờ hai người này lại gặp mình, đương nhiên không thể bỏ qua rồi.
Theo Vương Tiểu Minh, tu vi hai người này không cao hơn hắn, nên có niềm tin rất lớn.
- Ai u, ê ê, chẳng lẽ hai người họ muốn phục dụng luôn lúc này sao?
Vương Tiểu Minh nhìn tình huống trước mắt, nhất thời không thể nhẫn nhịn, bảo bối nếu bị dùng hết, mình sẽ lỗ vốn mất.
Hổn hển!
Trong chớp mắt, thân thể Vương Tiểu Minh hóa thành một đạo cầu vồng giết qua hai người.
- Bảo bối này là của tiểu gia ta.
Vương Tiểu Minh hét dài một tiếng!
- Sư tỷ cẩn thận.
Dư Phi biến sắc, đột nhiên vươn mình ra chắn cho sư tỷ, bọn họ vừa đại chiến một trận với Triển Khai Liệt, vốn đã bị thương nặng, bây giờ lại có người đánh lén, để tâm thần họ run lên.
- Hầu Tử Trộm Đào!
Vương Tiểu Minh đối với chiêu này rõ như lòng bàn tay, đây chính là tuyệt học gia truyền của Vương Tiểu Minh, thậm chí ngay cả Lâm bá bá cũng vận dụng công pháp này.
Bởi vậy, đối với Vương Tiểu Minh, tuyệt kỹ bực này sao có thể không tu luyện cho được!
Ầm!
Nói nhanh thì rất nhanh, Vương Tiểu Minh đánh ra một chiêu, khí thế bất phàm!
Sắc mặt Dư Phi dần trở lên lạnh lẽo, dựa vào cương khí hộ thể bây giờ không thể cản được chiêu này.
Ầm!
A!
Một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa vang lên.
Dư Phi biến sắc, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch, không dám tin, một ngón tay kia dĩ nhiên phá được cương khí của hắn.
- Khà khà! Có thoải mái không?
Bóng người Vương Tiểu Minh xuất hiện, khi nhìn cái vẻ mặt thống khổ của Dư Phi, không khỏi cười to lên.
- Ngươi là ai?
Dư Phi không ngờ mình lại bại nhanh như vậy, một chiêu kia của đối phương khiến hắn không có sức phản kháng.
Đây là do Vương Tiểu Minh chưa luyện chiêu này đến nơi đến chốn, nên hắn mới còn sức nói chuyện, nếu Lâm Phàm ra tay, sợ rằng Dư Phi đã sớm co quắp ngã trên mặt đất.
Vương Tiểu Minh cười nhạt một tiếng, bá đạo nói.
- Hãy nghe kỹ cho ta, bản thiếu gia chính là Đại thiếu gia của Vương gia, bảo bối theo như lời ngươi vừa nói ở đâu, mau giao ra đây cho tiểu gia.
- Sư đệ, ngươi không sao chứ?
Sư tỷ của Dư Phi nhìn hắn, không khỏi lo lắng hỏi, sau đó mặt cảnh giác nhìn Vương Tiểu Minh.
Nàng không nghĩ tới, mới vừa thoát khỏi Triển Khai Liệt thì lại gặp tên này.
- Không có chuyện gì.
Dư Phi khoát tay, nhưng sắc mặt tái nhợt kia cho thấy, hắn có chút không ổn.
- Tiểu nương tử, sư đệ này của ngươi yếu ớt như vậy, ta thấy hắn không có cách nào bảo vệ nàng, không bằng nàng theo thiếu gia ta đi?
Vương Tiểu Minh nhìn cô em đắm đuối, lại dùng ngôn ngữ lưu manh đùa giỡn nàng, trong lòng có cảm giác rất thỏa mãn
-Đáng ghét!
Dư Phi chợt quát một tiếng, thân hình lấp loé đánh về về phía Vương Tiểu Minh.
- Khà khà!
Tuy rằng thực lực của ngươi không tệ, nhưng cảnh giới giữa hai chúng ta chênh lệch quá lớn, nếu còn không biết chết sống, vậy không thể trách bản thiếu gia được rồi.
Vương Tiểu Minh mạnh mẽ huy động hai tay, trái phải biến ảo như rồng múa, xuất ra uy lực càng Quỷ Thần khó lường.
- A!
- Đau quá, buông ta ra.
Dư Phi gào thét thê thảm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dị thường khó coi.
- Khà khà, không ra sao à, tưởng đâu nhân cao mã đại, ai dè lại nhỏ như vậy.
Vương Tiểu Minh cười to nói, một tay nắm thật chặt không chịu buông
-Dùng sức!
Vương Tiểu Minh tăng khí lực, khiến Dư Phi tê rống lần thứ hai.
- Sư đệ!
- Tiểu nương tử, ngươi đừng tới đây nha, nếu không, ngươi sẽ gặp tai hoạ nữa đó.
Vương Tiểu Minh cười bỉ ổi, dùng đôi mắt đánh giá bộ ngực nàng.
- Ngươi!
- Đáng ghét, không cho phép sỉ nhục sư tỷ ta.
Dư Phi giận dữ hét lên, nhưng giờ khắc này, cái cảm giác đau đớn khiến hắn không có bất kỳ sức phản kháng nào.
- Tiểu tử, đừng nói nhảm, thân ngươi bây giờ khó giữ, còn hơi sức lo cho người khác.
Vương Tiểu Minh cười nói, sau đó đoạt bình kia đan dược vào tay.
Lạch cạch!
Hắn đạp Dư Phi dưới chân, rồi bắt đầu cười lớn.
- Ha ha!
- Đáng ghét, đáng ghét!
Dư Phi bị đạp dưới chân, sắc mặt dữ tợn không thôi, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này.
- Đừng có trách ai nữa, tiểu tử ngươi quá yếu, nên rơi vào trong tay bản thiếu gia.
Vương Tiểu Minh cười lớn nói.
Lúc này, Vương Tiểu Minh lại không biết, khi hắn hung hăng càn quấy, thân thể hắn lại tản mát ra một khí tức kỳ dị.
Dòng khí này vô sắc vô vị, nhưng khi nó đến gần Dư Phi liền bị hấp thu.