Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
- - Các ngươi thấy ta có phải rất kích động hay không?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Lão đại...
Sa Độc Long giờ câm nín, lắc lắc đầu, lại véo mình một cái, hình như không phải là mơ.
- Lão đại, ngươi thật sự trở về? Âm thanh Sa Độc Long có chút khàn khàn không dám tin hỏi lại.
- Đương nhiên, chẳng lẽ còn giả được hay sao? Mà các ngươi cũng quá yếu đi, ngay cả một con tép nhỏ như vậy cũng đánh bọn ngươi thành như vậy.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, tiện tay điểm một cái, lập tức có một vòng ánh sáng lấy ngón tay làm trung tâm, toả ra một vòng lại một vòng, trong đó bao hàm vô thượng sinh mệnh lực.
Mấy thành viên đang bị thương nghiêm trọng, huyết nhục lẫn lộn, sau khi sinh mạng lực này phủ xuống, đang khôi phục với tốc độ khủng khϊế͙p͙, trong nháy mắt, đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đám người Sa Độc Long phát hiện biến hoá bản thân, từng người lộ ra thần sắc khϊế͙p͙ sợ.
Bọn họ không ngờ lão đại lại bá như thế.
- Lão đại, tên kia trong mắt ngươi đương nhiên là tôm tép, nhưng đối với chúng ta lại là cự Long đó, nếu người không xuất hiện kịp lúc, chỉ sợ chúng ta không còn nhìn thấy ngươi nữa rồi. Sa Độc Long cảm thấy may mắn nói.
Lâm Phàm ly khai năm năm, đám người Sa Độc Long vẫn nỗ lực tăng cao thực lực. Nhưng thiên phú bọn họ có giới hạn, bởi vậy tới nay, thực lực tăng lên rất chậm.
Nguyên nhân việc này cũng do Lâm Phàm, lúc rời đi quên chỉ điểm bọn họ, nếu đề thăng tư chất bọn họ một tý thôi, thì trong năm năm này, sợ rằng bọn họ đều đã phi thăng rồi.
- Hắn giết trưởng lão, hắn đã giết trưởng lão rồi…
Lúc này đám đệ tử Cửu Linh Tông đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh kinh hoảng.
- Ngươi điên rồi...
Tên đệ tử kia vừa rít gào liền bị đệ tử bên cạnh che miệng, gương mặt tỏ ra hoảng sợ.
Bọn họ không nghĩ tới Phong trưởng lão cứ như vậy mà bị giết.
- Lão đại không phải người đã phi thăng rồi sao? Sao lại trở về?
Bây giờ đại ca trở về, Sa Độc Long tự nhiên không sợ hãi, cái gì mà Cửu Linh Tông với Thập Linh tông, hắn không để trong lòng.
- Trở lại thăm các ngươi một chút, thuận tiện mang bọn ngươi cùng đi.
Lâm Phàm trở về lần này chính là có ý định đó.
Lâm Phàm đã hàng phục “Kiệt” và “Tuyên Cổ” đồng thời còn chém Thánh. Cho nên bây giờ, Cổ Tộc Chí Cao chỉ còn sáu ẻm.
Đối với Cổ Tộc, đây là một hồi đại nạn.
Sau khi chém giết “Thánh”, hắn đã chiếm được Cổ Tộc Vĩnh Hằng Chi Vị, đồ vật mấu chốt để Cổ Tộc chứng Vĩnh Hằng Thần Vị.
Tuyên Cổ hung uy tuyệt thế, cũng bị Lâm Phàm đánh tàn phế, năm đó Lâm Phàm vì không muốn để Tuyên Cổ khôi phục như cũ, trực tiếp đem hiến tế cánh tay của hắn, làm Tuyên Cổ không cách nào trở lại đỉnh cao.
Mà cánh tay bị Lâm Phàm tế hiến kia, sợ đã bị “Thánh” sử dụng. Cho nên, hiện nay đã có Vĩnh Hằng Chi Vị của “Thánh”, Tuyên Cổ muốn trở lại đỉnh cao cũng không phải việc gì khó.
- Phi thăng?
Sa Độc Long nghe xong, lập tức choáng váng, sau đó kích động nói.
- Lão đại, phi thăng chính là vĩnh hằng hay sao?
Bọn Sa Độc Long mặc dù không đạt đến cấp bậc kia, nhưng trong lòng mỗi võ giả đều có một mục tiêu, chính là chứng được đại đạo mạnh nhất, thành tựu vĩnh hằng.
- Ha ha, nghĩ sướng quá đấy, được rồi đừng nghĩ linh tinh nữa, các ngươi hiện tại theo ta đi.
Lần này, Lâm Phàm chuẩn bị kỹ càng, làm một cuộc cách mạng.
Theo Lâm Phàm, Nhân tộc cường đại hơn rất nhiều so với bất kỳ một chủng tộc Đại Thiên nào, chỉ do không có người dẫn đường mà thôi.
Nhưng bây giờ, có bổn thiếu gia thiên tài tuyệt diễm ở đây, Nhân tộc tuyệt đối sẽ bùng nổ.
Sau đó Lâm Phàm nhìn đám đệ tử Cửu Linh Tông.
Thời điểm đám đệ tử kia bị ánh mắt Lâm Phàm nhìn đến, nội tâm run lên, hoảng sợ bao phủ.
Người kia một cước giẫm chết Phong trưởng lão, bọn họ tận mắt nhìn thấy, nếu đối phương muốn chơi đùa bọn mình, còn không phải đơn giản như giẫm chết một con kiến sao.
- Cút!
Tiếng quát của Lâm Phàm như sấm nổ, khiến màng nhĩ bọn họ vô cùng đau đớn.
Nhưng nghe được lời này, có nghĩa giữ được cái mạng nhỏ, ai không kích động sao được.
Cửu Linh Tông?
Lâm Phàm biết Cửu Linh Tông này do đồ nhi U Cửu Linh của mình dựng lên.
- Ai!
- Hai tiểu nha đầu này không chút an phận tý nào.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, hắn vừa đi có năm năm, hai nha đầu đã gây ra sự tình như thế, nếu hắn đi mười năm hay hai mươi năm, Huyền Hoàng Giới còn không lật tung lên mới lạ.
Những binh sĩ của Hoang Vu Thành nhìn một màn trước mắt, cả đám trợn mắt há mồm, không biết nói gì.
Tên trưởng lão Cửu Linh Tông kia trong thành, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, vậy mà bị người ta một cước đạp bẹp dí.
Chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin.
- Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi giáo huấn hai tiểu nha đầu kia một chút.
Lâm Phàm nhìn phương xa, tất cả các chuyện xảy ra trong Huyền Hoàng Giới chỉ cần một ý nghĩ, hắn đã biết hết.
...
Thánh Huyền Thành.
Tòa thành lớn nhất Huyền Hoàng Giới.
Nhân khẩu tại đây có lên tới mấy tỉ, đất đai rộng mênh mông như tinh hà.
Đối với dân cư phổ thông, muốn xem diện mạo Thánh Huyền Thành, không có thời gian mấy năm, tuyệt đối không xem hết.
Nhưng là đối với cường giả chân chính, đi từ phía đến phía nam của tòa thành này chỉ cần một hai ngày công phu mà thôi.
Giờ khắc này, trên đường phố có một đám người thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Những thường dân đi ngang qua đều sợ hãi né tránh.
Chủ yếu do hình dáng của sa mạc thập tứ sa phỉ hơi doạ người, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
- Thánh Huyền Thành này không hổ là thành trì lớn nhất Huyền Hoàng Giới, cực kỳ phồn hoa tráng lệ, ngay cả con đường thôi mà đã lớn hơn Hoang Vu Thành rồi. Sa Độc Long cảm thán.
- Chính xác.
Lâm Phàm không khỏi thở dài, thời gian năm năm, không ngờ có những biến hóa như thế.
Nếu lại đi thêm mười mấy năm nữa, không biết Huyền Hoàng Giới sẽ phát triển tới trình độ nào.
- Tránh ra, tránh ra.
Vừa lúc đó, phía trước truyền đến tiếng ầm ĩ.
Đường phố vốn đang náo nhiệt đột nhiên loạn cả lên.
Lâm Phàm và đám sa phỉ đứng một bên đường, nhìn thấy một cỗ kiệu hoa lộng lẫy đón gió mà đến, kiệu hoa cực kỳ rộng lớn, bốn phía đều có màn che, bên trong có một bóng người mỹ lệ, nhàn nhã nằm ở đó.
Đối với tất cả mọi người chung quanh, chuyện này đã rất bình thường rồi.
Lúc này, có một tên tiểu thương không né kịp, bị ngã xuống đường, lộ vẻ kinh hoảng không biết làm gì, khi sắp chạm phải đám người, Lâm Phàm nhấc ngón tay tạo ra một đạo kình phong, lôi tiểu thương kia ra.
Tiểu thương vốn cho rằng mình tới số rồi, nhưng không ngờ trong nháy mắt đã ở chỗ khác, không khỏi kinh ngạc không thốt nên lời.
- Đây là thú liễn của Nữ Đế Cửu Linh Tông.
- Đúng đấy, trong thành mà chạy nhanh như vậy, lỡ đụng vào người ta thì làm sao cho phải.
- Xuỵt, ngươi không muốn sống nữa à, nếu để người ta nghe được, sẽ gặp xui xẻo đó.
- Ai, Cửu Linh Nữ Đế khuynh thành tuyệt thế, sao lại đanh đá như vậy chứ.
- Nghe nói, Thánh Ma Tông và Cửu Linh Tông tiến hành giao đấu ở đây, không biết kết quả như thế nào?
- Thánh Ma Tông và Cửu Linh Tông đều giống nhau, những tông môn này rất bá đạo, không biết tại sao thành chủ không ra mặt ngăn lại.
- Đây đều là đại tông môn, nếu thành chủ dám nói một câu, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ ấy chứ.
...
Lâm Phàm yên lặng đứng nơi đó, không nói một câu, lông mày không ngừng nhíu lại.
- Trời ạ, sao càng nghe càng thấy hai bé đồ đệ này so với mình còn bá đạo hơn mình nữa.