Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
- Lâm bá bá, mau thả cháu ra đi.
Vương Tiểu Minh bị treo lơ lửng trong hư không nhìn Lâm bá bá đang thỉnh thoảng nở nụ cười, làm nội tâm hắn phát lạnh, chẳng biết vì sao, hắn có cảm giác không ổn.
- Nghịch tử, câm miệng.
Vương Tiểu Lục tức giận quát một tiếng, vẻ mặt tự trách đi đến trước mặt Lâm Phàm nói.
- Đại ca, tất cả những thứ này của tiểu đệ đều do đại ca cho, tuy nhiên, nghịch tử gây ra chuyện như vậy là lỗi của đệ, đệ xin đại ca thứ tội.
Thời điểm mọi người xung quanh nghe Vương Tiểu Lục nói thế, tất cả đều chấn động.
- Tất cả những thứ của nhà họ Vương đều do người trước mắt này cho? Vậy chẳng lẽ…?
Mọi người lúc này có cảm giác không thông.
Vương gia quật khởi hết sức thần bí, mà chỗ dựa sau lưng lại càng thần bí hơn, nghe đồn có Thiên Ý che chở.
Đám khách khanh của Vương gia đều biết những lời nói này là sự thật.
Vương gia gia chủ đã đề cập qua, đại ca của hắn để Thiên Ý che chở Vương gia, một người có thể chỉ huy Thiên Ý, là tồn tại bực nào.
Tất cả mọi người bây giờ không dám tưởng tượng, một màn ngày hôm nay, thật sự quá khủng bố.
- Tiểu Lục, ngươi nói mê sảng cái gì đấy, ngươi là tiểu đệ của ta, hết thảy đều có ta bảo hộ, coi như náo trời long đất lở, chẳng lẽ Lâm Phàm ta đưa tiểu đệ mình ra hứng chịu?
Lâm Phàm khoát tay, không để việc này trong lòng.
Huống hồ hiện tại, tiểu Minh lại mang “Mệnh Vận Chi Tử Chung Cực Cừu Hận Thể”, trong lòng hắn một chút tức khí cũng không có.
Một đại kế hoạch trong lòng Lâm Phàm dần phát triển, cần phải sắp xếp một phen mới tốt.
Tần Nguyệt Nhi nhìn một màn trước mắt, vẻ mặt hơi đổi, không tên này và Vương gia cùng một giuộc, đối mặt với sức mạnh bực này, nàng không có cơ hội tý nào.
- Đại ca1
Vương Tiểu Lục nhìn Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.
- Chuyện này cứ như vậy thôi, mau thả người ra. Lâm Phàm xua tay nói.
Long quản gia dù không biết người trước mắt là ai, nhưng ngay cả gia chủ cũng cung kính kêu một tiếng đại ca, tất nhiên là nhân vật không tầm thường. Bởi vậy không chút do dự, lập tức thả người.
Hoa Giản bà bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì thì tốt rồi, nhưng người trước mắt này bà cũng không quen, không biết lai lịch đối phương.
Nhưng thấy Vương gia chủ còn cung kính như thế, hiển nhiên không bình thường.
- Lâm bá bá, sao có thể thả các nàng ra, nếu các nàng còn tìm cháu gây phiền phức, thì phải làm sao?
Vương Tiểu Minh không nghĩ rằng sự tình biến thành như vậy, trong lòng có chút sợ.
Tuy Vương gia có đông đảo khách khanh nên luôn có người bảo vệ mình, nhưng nếu một ngày nào đó không ai chú ý bị hai ẻm giữa đường chặn hϊế͙p͙ xong giết thì thế nào.
- Đó là chuyện của ngươi, chính mình gây chuyện, tự mình cần phải giải quyết.
Lâm Phàm nói.
- A...
Vương Tiểu Minh vừa định nói cái gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của phụ thân, nhất thời ngoan ngoãn ngậm miệng.
- Hừ!
Tần Nguyệt Nhi tàn khốc nhìn Vương Tiểu Minh, ý tứ rất rõ, chuyện này chưa xong đâu.
Mà Lâm Phàm cũng muốn xem một chút chuyện này đến cũng sẽ như thế nào, kế hoạch này còn phải đi từng bước một.
Sau đó, mọi người đều rời đi.
Lâm Phàm được Vương Tiểu Lục dẫn tới thư phòng, bắt đầu nói chuyện.
- Cái gì? Ta không ở đây có mấy năm mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, hắn ngờ xảy ra những chuyện này.
- Đúng đấy đại ca, ngươi đi đã được năm năm rồi. Vương Tiểu Lục cảm thán nói.
Bàn tay Lâm Phàm lật một cái, Thiên Ý lập tức xuất
hiện, Thiên Ý Huyền Hoàng Giới sớm đã bị Lâm Phàm thuần phục, bây giờ cung kính đứng trước mặt Lâm Phàm.
Vương Tiểu Lục thấy Thiên Ý, có chút kính nể, dù sao Vương gia những năm này đều được người ta che chở.
Lâm Phàm nhìn Thiên Ý, rót thần niệm vào kiểm tra sự tình phát sinh mấy năm qua.
Đúng là có một số chuyện khủng khϊế͙p͙, Lâm Phàm không ngờ, sau khi mình rời đi lại sinh ra nhiều biến hóa như vậy, hắn cũng bất đắc dĩ cười lên.
Thiên Ý trông giữ cả Huyền Hoàng Giới, nên tất cả sự tình đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Sau khi Làm Lâm Phàm xem xong, không khỏi lắc đầu.
Hai nha đầu Chỉ Kiều và Cửu Linh này, không bớt gây chuyện chút nào.
Trương Nhị Cẩu, Diệt Cùng Kỳ, Gà con, Phong Bất Giác sao lại theo hai đứa nó làm trò không biết.
- Thiên Ý, những chuyện này ngươi không quản? Lâm Phàm hỏi.
Thiên Ý nhìn Lâm Phàm, sau đó lắc lắc đầu, bộ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Ta không quản được!
Lâm Phàm nghe nói thế chỉ biết câm nín, Thiên Ý bỏ qua không quản rất không đúng lúc nha.
Nghi lại cũng đúng, những người này đều có liên quan với hắn, Thiên Ý dám quản mới sợ ấy.
- Hai nha đầu này thật sự có bản lãnh gây chuyện nha, khi tìm được các nàng không giáo huấn một trận không được mà, ta cố gắng ổn định Huyền Hoàng Giới, lại bị các nàng náo loạn cả lên.
Lâm Phàm biết những chuyện này, cũng hơi tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
- Không biết Vân Tiên như thế nào?
Lúc này, Lâm Phàm tiếp tục dùng Thiên Ý chi nhãn kiểm tra tung tích Vân Tiên.
Huyền Kiếm Các.
Huyền Vân Tiên sớm trở thành tông chủ Huyền Kiếm Các, ban ngày bận bịu công việc tông môn, buổi tối lại đứng sát cửa sổ, ngẩng đầu nhìn hư không như đang mong cái gì đó.
Vừa nghĩ đến việc nàng đều như thế đã năm năm, Lâm Phàm thật sự rất hổ thẹn.
Có rất nhiều người khiến Lâm Phàm lo lắng, ví dụ như.
Một ít đệ tử chính tay dạy dỗ trong học viện kia.
Mười bốn tên thổ phỉ trong sa mạc.
Đó là tất cả những người Lâm Phàm không thể quên.
- Tiểu Minh, vào đi.
Lâm Phàm cảm giác tiểu Minh đang ở bên ngoài, kêu hắn đi vào.
- Lâm bá bá!
Tiểu Minh cung kính đứng trước mặt Lâm Phàm, không dám làm càn. Lúc này Lâm Phàm và Vương Tiểu Lục đang nói chuyện với nhau.
…
- Đại ca, đệ chỉ có một đứa con trai này, bây giờ nó thành ra như thế, khiến đệ hết sức đau, lòng kính xin đại ca giúp đỡ. Vương Tiểu Lục van xin.
- Ừm, yên tâm, cứ giao nó cho ta. Lâm Phàm gật đầu.
- Cha, bá bá con đã trưởng thành rồi. Vương Tiểu Minh phản bác.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.
- Ngày mai cháu phải ra ngoài rèn luyện.
Theo Lâm Phàm, bây giờ mà muốn Vương Tiểu Minh thay đổi tính cách, tuyệt đối không có khả năng, nhưng nó là “Mệnh Vận Chi Tử Chung Cực Cừu Hận Thể” nếu không ra ngoài, thì làm sao hấp dẫn cừu hận.
- Lâm bá bá, cháu ở đây rất tốt, cháu nghĩ không cần ra ngoài đâu.
Vương Tiểu Minh vừa nghe qua, nhất thời cuống lên, nếu ra ngoài chắc bị người ta chỉnh cho chết.
Trong Thiên Sơn Thành hắn là thái tử gia, muốn gió có gió muốn mưa có mưa còn, giờ nếu ra ngoài không phải đi chịu chết thì là gì.
- Nghịch tử, câm miệng! Lâm bá bá để ngươi ra ngoài thì ngươi phải đi, bằng không ta cắt chân của ngươi.
Vương Tiểu Lục vẫn rất nghe lời Lâm Phàm. Lâm Phàm nói cái gì, chính là cái đó.
Theo Vương Tiểu Lục, đại ca đã chắc chắn, nếu không sẽ không nói thế.
- Tiểu Minh yên tâm, chẳng lẽ Lâm bá bá có thể hại ngươi sao? Ta đã để lại một đạo thần niệm trên người cháu, cho nên, sau khi ra ngoài, cháu muốn làm thế nào thì làm, tuyệt đối không có việc gì. Lâm Phàm cười nói.
- Lâm bá bá, thật chứ?
Vương Tiểu Minh nghe thế, nhất thời vui vẻ, hắn nghĩ rằng thực lực bản thân không lớn, nếu ra ngoài tinh tướng, còn không ăn hành khắp nơi,.
- Tất nhiên. Lâm Phàm trả lời.
- Đại ca, chuyện này...?
Vương Tiểu Lục không rõ Lâm Phàm có ý gì.
Lâm Phàm khoát tay, rất tự tin.
-
Yên tâm, tất cả để cho ta.
Tuy Vương Tiểu Lục không hiểu nhưng chỉ có thể như vậy.
Còn việc này, đối với Tiểu Minh, là một hỉ sự to lớn, có Lâm bá bá bảo hộ, trên đời này ta còn phải sợ cái gì nữa.