Tối Cường Hệ Thống

Chương 723: Ta Có Mấy Ngàn Biện Pháp Chơi Đùa Ngươi

Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm dám thề với trời, mình chưa từng có thứ đồ chơi này.
Một khắc khi bị Thánh đánh thành huyết nhục, Lâm Phàm đã bỏ đi chống cự.
Ngay thời điểm đó, điều bất thường xảy ra này, để Lâm Phàm cảm thấy kinh dị.


Nắm tay tuyệt diệt sinh cơ của Thánh đánh tới, Lâm Phàm đã không còn chút lực lượng chống đối nào, tất cả thần thông đều bị quyền đầu phá vỡ, nhưng trong chớp mắt, có một đoàn kim quang bay lên.
Lực lượng uy vũ dâng trào ra, phá nát sát quyền của Thánh.
- Cái này rốt cuộc là thứ gì?


Thánh cảm nhận luồng hơi thở thần bí, hắn trở nên cảnh giác, cảm giác không tốt, như có vật gì đó áp chế hắn.
Kim quang tiêu tan, Lâm Phàm có thể thấy rõ rốt.
- Những văn tự hoàng kim?


Từng mảnh từng mảnh văn tự vặn vẹo bồng bềnh phía trên Lâm Phàm, nhìn qua thật sự rất bất phàm, hơn nữa nó có một khí tức kì diệu.
Loại khí tức này chưa từng thấy, nhưng làm cho người khác chấn động.
- Xảy ra chuyện gì? Đây là gì?


Lâm Phàm bỗng hô to một tiếng, huyết nhục bản thân không tự khống chế bay về hướng những văn tự kia.
Những văn tự màu vàng kia hiện ra thần quang, sau đó bay lên, quyện thành một trường long di chuyển bên trong huyết nhục Lâm Phàm.


Lâm Phàm cho rằng văn tự thần bí muốn nuốt máu thịt của mình, nhưng lại phát hiện, pháp lực của hắn đang không ngừng khôi phục.
Cùng với đó là một loại cảm giác kỳ diệu đi thẳng vào lòng Lâm Phàm.
Lâm Phàm tựa như đắm chìm vào cảm giác kỳ diệu này.


- Đáng ghét, tên giun dế nhà người lại có bản lĩnh gì nữa, bản Chí Cao không tin không thể trấn áp được ngươi.
Thánh phát hiện huyết nhục Lâm Phàm có dấu hiệu gộp lại, nhất thời giận dữ, thần uy vô tận vỗ một chưởng bằng hai tay, muốn trấn áp Lâm Phàm.
Vù!


Thời điểm khi sức mạnh của Thánh chạm đến những văn tự, chúng đột nhiên chấn động, dường như có thể bao dung được tất cả lực lượng.
Hấp thu toàn bộ những sức mạnh này.
- Tại sao lại như vậy, những văn tự này rốt cuộc là thứ gì?


Thánh chấn kinh, hắn không thể tin được sức mạnh của mình trấn áp không được những văn tự kia.
Những chữ trên đó, Thánh không quen biết, cũng chưa từng gặp.
Nhưng khí tức tản mát ra để Thánh ngưng trọng.
Nguồn sức mạnh này rất sâu xa, tựa như sức mạnh mà bọn hắn không thể hiểu rõ.


Lúc này, bên trong một đoàn văn tự, bay lên một chữ, chữ này như thương, như đao, như rồng, vặn vặn vẹo vẹo, người thường căn bản không thể hiểu nổi nó là cái gì.
Mà thời điểm ánh mắt Lâm Phàm nhìn tới nó, cảm giác được mình biết những văn tự này.
- Công!


Văn tự đột nhiên bay lên là một chữ “Công”.
Văn tự chuyển động, xoay ngang dựng đứng, chỉ vẻn vẹn hai lần nhưng lại bạo phát ra luồng lực lượng tiêu sát, công kích mạnh nhất trong thiên địa tự nhiên mà sinh ra.


Sắc mặt Thánh đại biến, tuy trước mặt không có động tĩnh gì, nhưng hắn lại cảm nhận được một luồng sát ý cực kỳ cường hãn đang tới đây.
Phốc!
Thánh lùi về sau, máu tươi chảy như điên, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Tại sao lại như vậy.


Thánh chấn kinh rồi, hoàn toàn không tin được tình cảnh trước mắt.
- Đây rốt cuộc là cái gì, sao có thể nắm giữ lực công kích mạnh như vậy.
...
- Cmn, mạnh như vậy!


Lâm Phàm dù không biết đây là thứ đồ chơi gì, chỉ cần nhìn một chữ có thể đánh Thánh thổ huyết, tâm Lâm Phàm bắt đầu nhảy lên.
- Đán hắn, mau đánh hắn đi.


Lâm Phàm phục sinh tại chỗ, trong lòng tràn đầy hi vọng, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần có thể giết chết Thánh, thì nó chắc chắn là đồ tốt.
- Đáng ghét, bản Chí Cao không tin không đánh chết ngươi.


Thánh lần này xuất chinh có thể nói tiền mất tật mang, không chỉ có Tam Tinh tộc không còn mà còn để Cổ Thánh Tế Đàn lộ ra ngoài.
Nếu như vẫn chưa thể giết chết súc sinh này, trong lòng thật sự rất bất an.
- Chết cho ta!


Hai mắt Thánh đỏ như máu, vỗ tay một cái, Cổ Thánh Tế Đàn chấn động, vạn ngàn ánh sáng giống như dải lụa phóng lên trời, chém về hướng Lâm Phàm.
Đây là sức mạnh tích lũy trăm ngàn năm của Cổ Thánh Tế Đàn, vào đúng lúc này, hoàn toàn bạo phát.


Lúc này, lại có thêm một chữ bay lên.
“Thủ”
Chỉ vẻn vẹn một chữ, nhưng dường như lại là tồn tại có năng lực phòng ngự mạnh nhất, bất kỳ công kích nào đều không thể đánh tan.
Ầm!


Sức mạnh Cổ Thánh Tế Đàn bùng lên, nhưng thời điểm khi đụng tới chữ “Thủ” liền biến mất, ngay cả một phản ứng cũng không có.
- Chuyện này...
Thánh đột nhiên che ngực, thở một hơi hổn hển, tất cả những thứ trước mắt này, quá đả kích người rồi.
“Ha ha!”


Lâm Phàm thấy bộ dạng sắp chết của Thánh, điên cuồng cười lớn, đây là cơ hội trở mình a, tuy rằng phương pháp trở mình này Lâm Phàm cũng không hiểu gì, nhưng cũng không sao.
Chỉ cần có thể thắng, những thứ khác đều không trọng yếu.
- Sống lại! Sống lại!


Những khoa văn tự bao hàm lực lượng khổng lồ, dưới sự gia trì của cỗ lực lượng này, Lâm Phàm cảm giác, toàn thân mình tràn đầy sức mạnh.
Huyết nhục không ngừng dung hợp, trong nháy mắt, Lâm Phàm khôi phục như lúc ban đầu.
- Làm sao? Giờ đang rất tức, phải không?


Lâm Phàm nhìn Thánh cười nói, sau đó búng ngón tay một cái:
- Chơi chết hắn cho ta!


Theo Lâm Phàm, những văn tự này nếu đã trợ giúp hắn thì tất nhiên sẽ nghe theo chỉ huy của hắn, nhưng không ngờ, hắn lại lúng túng phát hiện, mấy ông này lại không nhúc nhích, lơ lửng trong hư không, căn bản không có ý định động thủ.
- Tình huống gì đây??
Lâm Phàm sững sờ, có chút không hiểu nổi.


Thánh kiêng kỵ những văn tự này, bất quá, thời điểm thấy Lâm Phàm không có cách nào chỉ huy bọn chúng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lấy uy thế vừa rồi biểu hiện, nếu những văn tự này có thể động thủ, chỉ sợ có chút phiền phức.
- Giun dế, ngươi không thể chỉ huy được bọn chúng a.


Thánh cười lạnh nói, điều này quả là một chuyện tốt.
Lâm Phàm thay đổi sắc mặt, bị Thánh nói trúng rồi, trong lòng tìm cách chống chế.
“ Đinh, chúc mừng kích hoạt Thiên Địa Chân Kinh.”


“Thiên Địa Chân Kinh: Văn tự duy nhất trong thiên địa, từng cái văn tự đều bao hàm lực lượng cực kỳ cường đại.
Đúng lúc này, tiếng hệ thống truyền đến, trong lòng Lâm Phàm ngưng lại.
Thiên Địa Chân Kinh, Lâm Phàm có biết, cái kia do hắn lấy được rất lâu trước đây


Là thời điểm dung hợp cánh tay và vai của Tuyên Cổ xuất hiện.
Chẳng lẽ những chữ này chính là Thiên Địa Chân Kinh?
Lâm Phàm cảm giác mình và Thiên Địa Chân Kinh có liên hệ.
Thời khắc này, Lâm Phàm hiểu rõ một chuyện.


Tuyên Cổ vì sao lại chết, không phải vì bọn Chí Tôn mạnh mẽ, mà Tuyên Cổ vừa mới bắt đầu đã bị trấn áp.
Thiên Địa Chân Kinh nắm giữ uy năng cực lớn, áp chế thực lực Tuyên Cổ, nên mới để cho đám Chí Tôn phanh thây.


Lâm Phàm nhìn Thánh, không khỏi cười lên, nụ cười rất bỉ ổi, như vừa phát hiện một đại lục mới.
- Giun dế, ngươi cười cái gì?
Thánh thấy nụ cười đáng hận của Lâm Phàm, quát.


- Ta đang nghĩ, lát nữa nên làm thế nào để giết ngươi, bất quá có chút buồn bực, ta đang nghĩ rah ơn mấy ngàn loại biện pháp chơi đùa ngươi, nhưng lại không biết nên chọn cái nào.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, đúng là làm khó người khác.


Cảm giác bây giờ giống như lần đầu tiên ɖâʍ ô nha, lúc thì lại lo lắng đề phòng, lúc thì rất sướng, hí hí.
Không nghĩ tới, bị đánh thành khối thịt lại có thể kích hoạt Thiên Địa Chân Kinh, ca đúng là main mà.