Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Thánh, ngươi có thể chậm một chút hay không? Để ta ngưng thành Thiên Địa Thần Đan cái đã, rồi lát nữa chúng ta sẽ đấu một trận lớn.
Lâm Phàm đã chột dạ, đặc biệt là trong thời khắc then chốt này, đây không phải muốn mạng già của mình hay sao?
Nhưng mà bất kể Lâm Phàm nói cái gì, Thánh vẫn không quản không hỏi, sức mạnh trong bàn tay ngày càng hung mãnh, một chưởng này mà đập xuống, lấy tình huống hiện tại của Lâm Phàm, rất có thể sẽ bị giết chết.
- Mẹ kiếp, cho thể diện mà không cần, tốt nhất ngươi không nên để ta có cơ hội trở mình, bằng không, ta nhất định phải đánh ngươi một trận tơi bời.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên.
- Nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa.
Tốc độ xoay tròn của Thiên Địa Thần Đan càng lúc càng nhanh, bây giờ không nghĩ biện pháp, e rằng đừng nói thành đan, ngay cả mạng nhỏ cũng không thể bảo vệ được.
Áp lực càng lúc càng lớn, khiến Lâm Phàm chảy mồ hôi ròng ròng.
Chẳng lẽ thật sự phải ngưng lại việc cô đọng Thần Đan, sau đó trốn vào Thiên Địa Dung Lô hay sao?
Lâm Phàm do dự không quyết, thất bại như vậy, hắn không cam lòng.
Từ khi đến thế giới này, Lâm Phàm vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, có khi nào gặp phải tình huống như vậy.
Theo Lâm Phàm, khi cô đọng thành công Thiên Địa Thần Đan, vậy thì trên trời dưới đất không còn ai có thể giết được mình.
- Thánh, xem như ngươi lợi hại, rồi sẽ có một ngày, bố đây sẽ đạp ngươi dưới chân.
Lâm Phàm rít gào một tiếng, chuẩn bị ngưng lại giữa đường.
Về phần hậu quả là cái gì, hắn cũng không biết, nhưng hắn biết, nếu như không ngưng lại, cái mạng nhỏ của hắn, chỉ sợ bỏ ở chỗ này.
- Thánh, đồ đệ của lão phu mà ngươi cũng dám động hay sao?
Đúng lúc này, một bóng người xẹt qua hư không, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Sư tôn.
Lâm Phàm nhìn thấy người tới, trong lòng vui vẻ, tảng đá đè trong lòng rốt cục đã rơi xuống.
Có lão đầu này ở đây, thì không còn lo lắng gì nữa rồi.
- Đồ nhi, ngươi tiếp tục cô đọng đi, ở đây giao cho vi sư.
Phong Khinh Tử phát một chưởng, trực tiếp đem một chưởng của Chí Cao Thánh đánh tan.
- Thánh, đây là đồ nhi của lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn gây ra chiến tranh?
Phong Khinh Tử ngưng mắt nhìn Thánh, ngữ khí cứng rắn, không chút nhượng bộ.
Đối với dị tượng mà đồ nhi của mình cô đọng Thiên Địa Thần Đan tạo ra, nội tâm của hắn cũng khϊế͙p͙ sợ vô cùng
Cảnh tượng kỳ dị như vậy, quả thực quá nghịch thiên rồi, Thánh Linh khí trong bán kính một triệu dặm, trong nháy mắt bị rút sạch.
Cho dù là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, đều không làm được.
Đặc biệt khi Phong Khinh Tử nhìn thấy trên thân Thiên Địa Thần Đan của hắn có rất Đan văn, càng khϊế͙p͙ sợ vô cùng.
Hắn không nghĩ tới đồ nhi của mình, lại có thể ngưng nhiều công pháp như vậy thành “Đạo”.
Cho dù là tuyệt thế thiên kiêu, không nhất định làm được.
Chỉ bằng điểm này, hắn nhất định phải bảo vệ tiểu tử này bằng bất cứ giá nào.
Thủ Hộ Chi Địa tồn tại để bảo lưu nhiệt hỏa, cùng Cổ Tộc đấu tranh.
Đối với Phong Khinh Tử, Lâm Phàm chính là hy vọng của hắn.
- Phong Khinh Tử, ngươi muốn ngăn cản bản Chí Cao?
Thánh lạnh lùng nói, hôm nay hắn đã quyết tâm giết chết Lâm Phàm.
Huyết Mang Ma Tôn bên cạnh mình đã biến mất rồi, hắn biết chắc chắn do cái tên này giết chết.
- Lão phu không có cản tâm ý của ngươi, nhưng hắn là đồ nhi của ta, nếu như ngươi muốn gây bất lợi cho hắn, lão phu sẽ cùng ngươi đấu một hồi.
Phong Khinh Tử nghiêm túc, cùng Chí Cao động thủ, thắng bại tuy năm: năm, nhưng bị ảnh hưởng, e là không thể tính được.
Bởi vậy, không phải tình huống trọng đại, Phong Khinh Tử không muốn cùng Chí Cao giao thủ.
Hiện tại, có rất nhiều cường giả từ xa kéo tới, nhưng khi nhìn thấy Chí Cao, bị doạ sắc mặt tái nhợt, vì bảo mệnh, trong nháy mắt bỏ chạy, không dám ở lại nơi này.
- Đây là Cổ Tộc Chí Cao Thánh, còn lão kia đầu hình như là Thủ Hộ giả của Thủ Hộ Chi Địa.
- Thanh niên kia rốt cuộc là ai? Cô đọng Thiên Địa Thần Đan lại tạo thành dị tượng lớn như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Nhanh đi thôi, nếu như bọn họ động thủ, chúng ta sẽ bị ảnh hưởng đó.
...
Bây giờ có Phong Khinh Tử ở đây, cho nên Lâm Phàm lòng một dạ chú tâm vào cô đọng Thiên Địa Thần Đan.
Bất quá để Lâm Phàm nghi ngờ chính là, lần này hệ thống bị sao rồi?
Trước đây, đột phá cảnh giới, đều là chuyện chớp mắt, nhưng khi cô đọng Thiên Địa Thần Đan lại cần chính mình làm?
Chẳng lẽ gốc gác của mình quá mức khổng lồ, đến hệ thống cũng không cách nào vì mình trong nháy mắt ngưng luyện được?
- Nhanh lên một chút, nhất định phải nhanh hơn chút nữa.
Lâm Phàm có chút nóng nảy.
Một viên Thiên Địa Thần Đan sáng chói lơ lửng bay lên, từng tia khí tức cường hãn bộc phát ra.
Luồng hơi thở này rất mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Chí Cao “Thánh” cũng phải nhíu mày, lộ vẻ bất ngờ.
- Sinh linh này nhất định phải chết, nếu để hắn chân chính lớn lên, e là Thủy Hỏa Đại Đế thứ hai.
Tâm tư Thánh chuyển động, âm thầm hạ quyết tâm.
Nói đến Thủy Hỏa Đại Đế, Cổ Tộc liền đau đầu, đó là nữ hoàng chuyển thế, từ một giun dế lại có thể trưởng thành đến mức khiến cả Cổ Tộc sợ hãi.
Nếu như hắn là bà ta thứ hai, đó chính là tai nạn của Cổ Tộc.
- Phong Khinh Tử, ngươi là Thủ Hộ giả của Thủ Hộ Chi Địa lại vi phạm quy ước, chẳng lẽ ngươi cho rằng Cổ Tộc chúng ta dễ bắt nạt? Cũng được, hôm nay ta muốn xem ngàn năm qua, ngươi đã tiến bộ đến đâu?
Lúc này, Chí Cao Thánh ra chiêu, vẫy tay một cái, hư không nghịch lưu không ngừng ngưng tụ lại, ngưng tụ thành một thanh trường thương.
Chuôi trường thương này tỏa ra từng luồng sát ý, thậm chí có khí linh rít gào.
Sau đó xoay tay, Hạ phẩm chí bảo thế là được hình thành.
Loại thủ đoạn này, khiến người ta khϊế͙p͙ sợ.
Phong Khinh Tử không dám khinh thường, mặc dù hắn được công nhận là cường giả Vĩnh Hằng Chi Vị, thế nhưng Chí Cao Thánh này, không yếu hơn hắn.
Thậm chí trên căn bản gốc gác, Chí Cao Thánh còn hơn Phong Khinh Tử một đầu.
Lúc này, trường bào màu trắng, không gió tự bay, mà Bán Nguyệt Kim Luân không ngừng xoay tròn phía sau Phong Khinh Tử, khi Kim Luân xuất hiện, nhật nguyệt điên đảo, bầu trời biến thành vũ trụ bao la.
Vô số tinh thần chi lực chiếu rọi lên Bán Nguyệt Kim Luân, tản ra từng trận hàn mang.
- Phong Khinh Tử, Bán Nguyệt Kim Luân này của ngươi chính là đồ của Cổ Tộc, đáng tiếc Cổ Tộc lòi ra một tên phản bội, đưa chí bảo này cho ngươi, nhưng không sao, hôm nay bản Chí Cao sẽ đoạt lại nó.
Chí Cao Thánh quát một tiếng, trong mắt xuất hiện hàn mang, sau đó, xé rách hư không, đi tới trước mặt Phong Khinh Tử.
Đối với cường giả như bọn họ, tùy tiện một chiêu, có thể lay động đất trời, hủy diệt thiên địa.
Phong Khinh Tử lâm nguy không sợ, tóc bạc bay lượn, chòm râu màu trắng vểnh lên, rót vào hư không, bắt thiên địa xung quanh lại.
Giờ khắc này, Lâm Phàm đắm chìm vào việc cô đọng Thiên Địa Thần Đan, đối với tình huống của ngoại giới, không hề để ý, thế nhưng hắn biết, lão đầu và Chí Cao Thánh giao thủ, tất nhiên rất kịch liệt.
Bây giờ, cả Cổ Thánh Giới chấn động.
Tất cả cường giả đều cảm nhận được hai cỗ lực lượng cường đại, tràn ngập bên trong Cổ Thánh Giới.
Tình huống như thế rất ít khi xuất hiện.
Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Thiên địa chi đan, vô tận vô biên.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm gào thét một tiếng, xung quanh hình thành một đạo bão táp khổng lồ, bão táp như rồng, hấp thu toàn bộ Thánh Linh khí.
Mà viên thần đan kia càng óng ánh, giống như thiên địa nhật nguyệt, vô cùng chói mắt, lại tràn đầy uy nghiêm vô thượng.
- Đại đạo cô đọng, thần đan đại thành.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm chợt quát một tiếng, toàn bộ thân hình đều biến thành màu vàng, giống như thiên thần giáng lâm.
Hổn hển!
- Sinh linh giun dế, chết đi cho bản Chí Cao.
Lúc này, hư không sau lưng Lâm Phàm đột nhiên chấn động.
Một con bàn tay khổng lồ chém phá thiên địa, xuyên thấu mà tới.
Tâm thần Lâm Phàm chấn động, lưỡi dao sắc bén tận xương, cảm giác nguy hiểm chưa từng có dâng lên trong lòng.
Nhưng tốc độ của bàn tay khổng lồ này thật sự quá nhanh, như phong tỏa thời gian xung quanh, khiến người ta không có cơ hội phản ứng.
Xì xì!