Tối Cường Hệ Thống

Chương 702: Ta Không Tin

Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Quyền thứ tư cực kì quan trọng.
Đòn tấn công sẽ rất kinh thiên động địa.


Lâm Phàm lùi về sau một bước, sau đó đấm ra một quyền, xung quanh Đao Hoàng và Thương Hoàng chấn động. Mặc dù hai nắm đấm này không có gì khác lạ, nhưng khí tức lại vô cùng quỷ dị, ầm ầm bổ xuống, giống như bao hàm tất cả, mà một quyền bình thường này lại đầy chí lý vô thượng.
Ầm! Ầm!


Tấn công dữ dội!
Lâm Phàm cảm nhận được một luồng sức mạnh thực chất, trong bộ ngực của hai người kia, giống như lôi đình đã tích lũy vạn năm muốn phát tiết ra ngoài luôn một lần.
- Không được rồi, tránh xa một chút.


Nội tâm Lâm Phàm run lên, tim cũng đập nhanh vô cùng, phảng phất như vụ nổ sắp tới kia sẽ có sức mạnh rất kinh thiên động địa.
- Tại sao lại như vậy?
Đao Hoàng cùng Thương Hoàng kinh hãi biến sắc, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Ầm!
Một tiếng vang ầm ầm, toàn bộ thiên địa lắc lư chuyển động.


Một đạo hào quang óng ánh chiếu rọi thiên địa, bầu trời lúc sáng lúc tối, che khuất hai mắt Lâm Phàm, Lâm Phàm cảm giác đạo hào quang này có chút chói mắt.
Đồng thời nương theo đó là một luồng sức mạnh vô cùng cường hãn.


Sức nổ đó làm góc áo Lâm Phàm đong đưa, mái tóc dài bồng bềnh theo gió, dư âm mạnh mẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt rời thân thể Lâm Phàm, nếu không phải thực lực bản thân hắn cường hãn, rất có thể hắn đã “thân tử đạo tiêu” trong vụ nổ này.


- Mẹ nó, vụ nổ này có chút mãnh liệt đi, không biết hai lão đầu này có đi đời không nữa, chắc không có chuyện này đâu, vụ nổ này từ trong ra ngoài, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.
Lâm Phàm tỉ mỉ nghĩ lại.


Sau khi ánh sáng tiêu tan, thiên địa một lần nữa khôi phục, Lâm Phàm nhìn không chớp mắt cảnh tượng phía trước, khi thấy nhị lão vẫn còn đứng ở đó, trong lòng nhất thời vui vẻ.
- Không có chuyện gì là tốt rồi.


Vụ bạo nổ sinh ra uy lực vượt ngoài dự tính của Lâm Phàm, may mà không nổ chết hai người, nếu không thì bước thí nghiệm tiếp theo, chỉ có thể thiếu người.
Sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, nối liền không dứt.


Lúc này, hai người Đao Hoàng và Thương Hoàng không biết làm gì hơn, chỉ đứng ở đó, sau đó một luồng đau nhức truyền đến, khiến bọn họ không nhịn được, lăn lội trên mặt đất.


Bọn họ không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, đặc biệt là cảm giác trống rỗng trước ngực, càng để hai người không muốn sống nữa.
Khí tiết tuổi già khó giữ, quả thật là khí tiết tuổi già khó giữ mà.


Giờ khắc này, quần áo hai người xốc xếch, khiến cho cái lỗ trước ngực càng dễ thấy, như bị cái gì đó không thuộc về mình ngược đãi.
- Làm sao?
Lâm Phàm vung ống tay áo, lạnh nhạt bay xuống mặt đất, đáp xuống trước mặt hai người, sau đó lấy binh khí của Đao Hoàng và Thương Hoàng.


- Không sai, chỉ có hai cái Hạ phẩm Đạo khí này mà cam nguyện làm culi cho Cổ Tộc Chí Cao rồi, quá mất mặt đi.
Lâm Phàm cười nói, hai cái Hạ phẩm Đạo khí này chỉ có Cổ Tộc mới có thể luyện chế.


Mà Hai người này đều là Thần Thiên Vị tầng chín Bát Hoang Hợp Nhất, cũng được coi là cao thủ đỉnh cao rồi, nhưng đối với Cổ Tộc Chí Cao “Thánh”, không vào vĩnh hằng, cuối cùng vẫn chỉ là giun dế.
Ngay cả mình ở trước mặt “Thánh”, e là cũng là giun dế chỉ hơi cường đại hơn chút mà thôi.


Bất quá, Lâm Phàm không sợ, coi như thực lực không bằng đối phương, nhưng bản thân có rất nhiều trò, nếu như số may, thì cũng có thể giết được đối phương.
- Đây là võ học gì? Thế gian sao có loại võ học này được?


Hai người Đao Hoàng tức giận gào thét. Lúc gặp một quyền kia, hai người vận chuyển pháp lực muốn áp chế, nhưng l họ phát hiện, bất kể áp chế như thế nào, đều không có tác dụng, cái này để cho hai người trợn tròn mắt.
Cho dù là Cổ Tộc Chí Cao, cũng không có năng lực này.
- Khà khà.


Lâm Phàm cười một tiếng, sờ hai cái Hạ phẩm Đạo khí, khiến khí linh trong đó không ngừng giẫy giụa, thậm chí còn truyền đến thanh âm xin tha.
Sau đó, Lâm Phàm thu hai đạo khí này vào động thiên, giao cho “Yêu Thành”.


Bên trong động thiên, Thượng Cổ Đại Yêu đột nhiên mở to hai mắt, bàn tay to lớn vồ một cái, bắt hai Hạ phẩm Đạo khí vào tay, sau đó nuốt chửng từng cái.
Phốc!
Tâm linh cảm ứng, Đao Hoàng và Thương Hoàng phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi dám hủy Đạo khí của chúng ta?


Đao Hoàng lạnh lùng nói, trong lòng dấy lên cơn giận dữ.
- Ba lão gia hoả các ngươi có phải bị bệnh thần kinh? Bố đây không chọc giận ai, mà các ngươi lại dám tìm tới cửa trêu tức, đây không phải muốn chết thì là gì?
Lâm Phàm nói.


- Ngươi sẽ chết không được tử tế, Chí Cao Thánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đao Hoàng hét lớn, thế nhưng cảm giác đau đớn ở ngực lại hành hạ hắn, chỉ cần hơi động là đau, đau đến không cách nào nhịn được.


- Đừng nói nữa, câu nói này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, đáng tiếc, các ngươi nhìn xem, ta vẫn bình an vô sự đứng ở chỗ này đó thôi.
Lâm Phàm cười lớn.
Có bao nhiêu Cổ Tộc muốn hắn chết, nhưng điều khiến người ta tiếc nuối chính là, tạm thời không có Cổ Tộc nào có thể giết hắn.


- Được rồi, không nhiều lời với các ngươi nữa, chúng ta tiếp tục thí nghiệm.
Lâm Phàm vung tay áo, trực tiếp thu Đao Hoàng và Thương Hoàng vào động thiên.
- Thả ta ra, mau thả ta ra.


Lúc này, bên trong động thiên, Tiên Tu lão giả tức giận gầm thét, thế nhưng bản thân lại bị Ngô Đồng Thần Thụ quấn quanh, giãy dụa cũng không thoát ra được.
- Đao Hoàng, Thương Hoàng, các ngươi làm sao tới đây? Tiểu súc sinh kia thế nào rồi?


Tiên Tu lão giả thấy hai người Đao Hoàng, vội vàng hỏi, nhưng khi nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, nội tâm run lên.
- Các ngươi...
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, chẳng lẽ bọn họ cũng bị tiểu súc sinh này trấn áp?


Đến bây giờ, Tiên Tu lão giả vẫn không biết mình làm sao mà ngất, mãi đến lúc tỉnh lại, mới phát hiện mình bị trói ở đây, căn bản không thể động đậy.
- Tốt, ba người gặp nhau cũng coi như một loại viên mãn.
Lúc này, Lâm Phàm cười lớn nói.


Sau đó nhìn Điện Giật Trị Liệu Học Viện một chút.
Bây giờ Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương không ra ngoài, một lòng đặt vào Độ Hóa Thuật.
Trên bầu trời của Điện Giật Trị Liệu Học Viện, phật quang lấp loé, giống như đã tu luyện đến cảnh giới cực cao.


- Tiểu hữu, thả chúng ta ra đi, chúng ta sai rồi, thật sự sai rồi.
Bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, Tiên Tu lão giả đành phải hạ mình.
Hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại biến thái như vậy.
Thậm chí ngay cả Đao Hoàng cùng Thương Hoàng đều không phải là đối thủ của hắn.


Bất quá để Tiên Tu lão giả nghi ngờ chính là, Đao Hoàng và Thương Hoàng đi đâu rồi, làm sao lại quái dị như vậy.


- Ai, nguyên bản ca cũng là người kính già yêu trẻ, nhưng tình huống này có chút khó làm, bất quá các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giết các ngươi, chỉ chơi một trò chơi nhỏ với các ngươi mà thôi.
Lâm Phàm rất khó khăn nói.


- Tiểu hữu, ba người chúng ta xin thề, chỉ cần ngươi thả chúng ta, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không tìm tới ngươi gây phiền toái nữa.
Tiên Tu lão giả nhìn bộ dạng của Đao Hoàng và Thương Hoàng, khẩn trương nói.
- Không vội… ha.
Lâm Phàm vẩy ngón tay một cái, một chiếc sô pha xuất hiện.


Sau đó Lâm Phàm thoải mái nằm trên đó, ngón tay hơi động.
- Độ hóa!
Phật quang lóe lên, chói mắt vô cùng, dị tượng xuất hiện.
- Ngươi muốn độ hóa chúng ta?
- Không muốn, không muốn đâu.
- Keng, độ hóa thất bại.
...


Ba người nhìn thấy Lâm Phàm muốn độ hóa bọn họ, bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng phát hiện đối phương vẫn chưa tu luyện Độ Hóa Thuật này đến nơi đến chốn, lại thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu hữu, thả chúng ta đi.
Lâm Phàm không có để lời bọn họ vào tai, vẫn tiếp tục cố gắng.


Đối với Lâm Phàm mà nói, mình là người có hệ thống, cho nên Độ Hóa Thuật này, sẽ có một chút không giống nhau, nói không chừng, một cái bạo kích nhỏ cũng có uy lực vô cùng.
- Keng, độ hóa thất bại.
Không phục, Lâm Phàm không phục.


Cái quái gì vậy, ta thật không tin không độ hóa được, bây giờ ta đang rất rảnh, chơi với ngươi một chút vậy.
Ta muốn xem thử, có độ hóa được hay không?