Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Trong hư không!
Lâm Phàm nhìn Thủ Hộ Chi Địa, lòng khẽ thở dài một tiếng, Thủ Hộ Chi Địa này đối với bất cứ người nào đều là một khối phúc địa.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm phát hiện, Thủ Hộ Chi Địa này để rất nhiều người mất đi ý chí chiến đấu. Từ lâu, bọn họ đã coi Thủ Hộ Chi Địa là chỗ dựa, chỉ cần đợi ở chỗ này, thì mãi mãi không có nguy hiểm.
- Đồ nhi ngoan của ta, con muốn đi, cũng phải cáo biệt sư tôn một tiếng chứ.
Sau đó, hư không chấn động, Phong Khinh Tử cười yếu ớt đi ra.
Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn lão đầu:
- Đi rồi còn cáo biệt làm gì.
- Tiểu tử ngươi không biết tôn sư trọng đạo chút nào, vi sư thấy ngươi phải đi, cho nên muốn tới cho ngươi một vài thứ, nhưng ngươi lại không có một chút lễ phép, thôi vậy, giờ ngươi đi đi.
Phong Khinh Tử vung ống tay áo, không nhịn được nói.
Lâm Phàm nghe thấy lời này, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Sư tôn, cái này không được đâu, là do đồ nhi sợ quấy rối lão nhân gia ngài nghỉ ngơi thôi!
Có đồ đương nhiên phải nhận, Lâm Phàm tự nhiên ném lại tất cả, vội vã ɭϊếʍƈ mặt nói.
Phong Khinh Tử nghiêng mắt nhìn, cái tính vô sỉ này của đồ nhi hắn đã quen rồi.
Mới đến Thủ Hộ Chi Địa bao lâu, lại khiến cho Thủ Hộ Chi Địa biến thành như vậy, bất quá, bây giờ hắn đi cũng tốt, đỡ gây phiền toái cho mình.
Phong Khinh Tử búng ngón tay một cái, một dòng Trường Hà bồng bềnh hiện ra.
- Đây là mười tỉ Thánh Dương Đan, con đi ra khỏi nhà, tất cả đều phải cẩn thận.
- A, chỉ có mười tỉ.
Lâm Phàm nhìn thấy Thánh Dương Trường Hà, còn tưởng rằng có mấy triệu tỉ đó chứ.
- Ngươi... Vi sư đưa ngươi Thánh Dương Đan, ngươi lại ngại ít, đây chính là thành quả của vi sư không ngủ không nghỉ, ngưng luyện vài chục năm đấy. Ngươi làm cho ta tức chết mà, hừ, khinh người quá đáng.
Phong Khinh Tử dựng râu trừng mắt, không thể nhịn được.
- Sư tôn, không nên tức giận, đồ nhi chỉ nói cách khác mà thôi.
Lâm Phàm thu vào Thánh Dương Trường Hà, sau đó gương mặt cảm động đến rơi nước mắt.
Bất quá có mười tỉ Thánh Dương Đan này, coi như gặp phải Cổ Tộc Chí Cao, hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
- Đây là tâm đắc tu luyện của vi sư, ngươi có thời gian thì cẩn thận nhìn một chút, nó có thể trợ giúp ngươi trong tu luyện.
- Sư tôn, không có Thần Công Cửu Thiên Thập Địa Đồ sao?
Lâm Phàm mong đợi hỏi.
Tâm đắc tu luyện này có tác dụng chó gì đâu, bất kể nói thế nào, cũng phải có một xấp công pháp bí tịch chứ.
- Một đường tu luyện đều dựa vào chính mình, người khác tu luyện công pháp, cuối cùng vẫn phải rơi xuống tầng dưới, vì thế vi sư hi vọng ngươi có thể tự mình tu luyện, rồi đi trên con đường thích hợp với mình.
Phong Khinh Tử mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại mắng to.
Đệ tử này của mình muốn hố mình mà, trong lòng của nó chỉ nghĩ đến làm sao lấy được thứ gì đó từ tay mình. Hừ, mình tuyệt đối không thể dung túng cho cái tính tà khí này được.
Nguyên bản hắn muốn đưa ra một ít công pháp, nhưng nhìn tình huống hiện, hắn lại không muốn nữa, bởi vì đồ nhi này của hắn thật sự khiến người ta tức giận, mau đi đi, ta không tiễn đâu.
- Sư tôn, ngươi không thể như vậy được, đồ nhi chỉ biết mấy loại công pháp, nếu ra ngoài gặp Chí Cao gì gì đó? Vậy không phải sẽ bị đánh thành kẻ ngu si sao?
Bây giờ phải đi, Lâm Phàm tự nhiên sẽ mang tư tưởng có thể hố người ta bao nhiêu, thì hố bấy nhiêu.
- Yên tâm đi, thần niệm của vi sư vẫn luôn đi theo ngươi, trước khi ngươi bị người ta đánh thành kẻ ngốc, vi sư nhất định sẽ cứu ngươi ra, ngươi an tâm đi đi.
Phong Khinh Tử khoát tay nói.
- Cmn!
Lúc này, Lâm Phàm xem đã như phục rồi. Hắn nói đến nước này, mà còn không được thì có thể nói cái gì bây giờ.
Cuối cùng, Lâm Phàm vẫn bại lui.
Bất kể nói thế nào, sư tôn tiện nghi này còn có chút lương tâm, còn biết cho mình một ít đồ.
Bỏ chạy.
Phong Khinh Tử nhìn Lâm Phàm rời đi, khẽ thở dài một tiếng, sau đó trở về Thủ Hộ Chi Địa.
Đồ nhi này, hắn rất coi trọng, chỉ không biết hắn có thể đi tới trình độ nào.
Sau khi rời xa Thủ Hộ Chi Địa, Lâm Phàm liền trốn vào hư không, sau đó toàn thân quấn màu đất, trốn vào vực sâu trong lòng đất.
- Trước tiên cảm ngộ tâm đắc này một phen đã.
Phong Khinh Tử là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Chi Vị, cho nên dù là tâm đắc tu luyện, cũng được coi là chí bảo.
Lâm Phàm khoanh chân trong lòng đất, toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trong này.
Một hơi thở trăm năm, ngàn năm.
Lâm Phàm giống như người đá, ngồi im không nhúc nhích.
Tâm đắc tu luyện của Phong Khinh Tử bao hàm võ học và cảm ngộ mỗi tầng Thần Thiên Vị, những cái này đối với Lâm Phàm mà nói, đều là kinh nghiệm hiếm có.
Bản thân Lâm Phàm cũng biết công pháp của mình đều đang chậm rãi thay đổi, từ đầu tới đuôi cắt tỉa một lần.
Cảm giác này, giống như được cao thủ tuyệt thế quán đỉnh.
Vù!
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm đột nhiên mở hai mắt ra.
Bởi vì có hệ thống hạn chế, cho nên tu vi không tăng trưởng, nhưng khí tức lại hơn trước rất nhiều.
- Xâu!
Lúc này, trong lòng Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ này.
- Chủ nhân, có thể truyền Độ Hóa Thuật cho ta không?
Bên trong Động Thiên, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương khổ sở nói.
- Chờ đã.
- Keng, học tập Độ Hóa Thuật.
- Độ Hóa Thuật: Cấp một.
- Kinh nghiệm: 0/1000.
Đối với Lâm Phàm, chỉ thêm một môn công pháp tu luyện từ đầu mà thôi.
Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay vận chuyển Độ Hóa Thuật, sau đó một tia phật quang quấn quanh hai bên, nhưng lúc này nó rất nhỏ yếu.
- Mẹ kiếp, xem ra muốn tu luyện Độ Hóa Thuật đến cấp cao, còn phải bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa, lấy sức mạnh hiện tại của Độ Hóa Phật Quang, e rằng chỉ có thể độ hóa được một ít tôm nhỏ.
Bất quá tất cả những thứ này không làm khó được Lâm Phàm, cũng không phải lấy lớn ép nhỏ, chiêu này chính là sở trường của Lâm Phàm.
- Ngươi cố gắng tu luyện đi.
Lâm Phàm trực tiếp đưa Độ Hóa Thuật truyền cho Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương như nhặt được chí bảo, hấp ta hấp tấp trở lại học viện điện giật, tiến hành thâm nhập nghiên cứu.
Độ Hóa Thuật đối với Pháp Vương, đích thật là chí bảo.
Nếu như tu luyện nó tới đỉnh cao, có thể lên cấp thành Giáo Hóa Chi Phật.
Dùng điểm cống hiến đổi lấy nhánh cây Thần Thụ, cái này rất có ích cho Ngô Đồng Thần Thụ.
Bây giờ mỗi ngày Ngô Đồng Thần Thụ đều có thể ngưng luyện ra gần năm trăm ngàn Thánh Dương Đan.
Đúng là có tiến bộ rất lớn.
Bất quá bên trong Thủ Hộ Chi Địa, chỉ có một nhánh cây Thần Thụ nhỏ xíu xiu thôi, nếu như có thêm một chút nữa, Ngô Đồng Thần Thụ có thể nổ tung.
Lâm Phàm trở lại mặt đất, nhìn về phương xa, trong nháy mắt vui vẻ.
- Ông đây ngửi được khí tức của Cổ Tộc, hơn nữa còn không ít.
Thiếu cái gì đến cái đó, cái này thật sự quá tuyệt vời.
- Khà khà, nếu đã như vậy, đừng trách ông đây càn rỡ.
Sau khi rời khỏi Thủ Hộ Chi Địa, Lâm Phàm liền cảm giác mình đã về với thiên nhiên, đi đâu đều theo ý thích.
Mà hiện tại, Lâm Phàm chỉ có một mục tiêu.
Đó chính nâng thực lực của bản thân tăng lên tới đỉnh cao, sau đó làm thịt toàn bộ Bát đại Chí Cao Cổ Tộc kéo xuống.
Lần này, Lâm Phàm tràn đầy tự tin, có hệ thống trợ giúp, nếu như vẫn không thành công, thì đúng là sống uổng rồi.
Xa xa...
Một đám Cổ Tộc ngồi vây một chỗ, nói chuyện với nhau, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, nụ cười này khiến người ta nhìn vào có chút sợ hãi.
Chỉ là bọn hắn không biết, mối nguy hiểm từ xa đang kéo tới.