Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Đêm đã khuya, nhưng cảnh đêm trong Thủ Hộ Chi Địa vẫn đẹp như tranh vẽ.
- Hai đứa tốt...
- Ta cũng không say, chúng ta trở lại.
- Hôm nay sung sướng quá, hiện tại cái bụng ta no muốn chết rồi, không nghĩ tới, sinh thời ta có thể được ăn thịt rồng ở Hải Minh.
Hôm nay mọi người đều thoải mái, đi rồi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, vì ngày mai sẽ phải đánh nhau với Hồng Hoang tiểu đội, chúng ta phải để cho bọn họ biết, Quân Khởi Nghĩa chúng ta lợi hại như thế nào.
- Không sai, cái gì mà Hồng Hoang tiểu đội, trước mặt Quân Khởi Nghĩa chúng ta, cũng chỉ là tôm tép không đáng nhắc tới.
- Ngươi uống nhiều rồi, ta dám khẳng định ngươi uống quá chén rồi, lúc trước ngươi còn đang lo lắng đấy, ha ha...
Thích Già Tôn giả nhìn những thành viên cười nói xung quanh, không khí náo nhiệt hẳn lên, cũng cười ồ lên, thế nhưng đêm nay đối với Thích Già Tôn giả, là một đêm liên tục phá giới.
Uống rượu, thô tục, tìm em gái tâm sự nhân sinh, tất cả giới luật của đạo Phật đều không giữ được cái nào.
Thế nhưng, với hắn mà nói, chỉ cần luôn có Phật Tổ trong tâm, những giới luật kia đều có thể bỏ qua, còn những thứ khác, không cần quá để ý.
- Ồ, không biết Lâm thí chủ đi nơi nào? Các ngươi có ai nhìn thấy đội trưởng không?
Thích Già Tôn giả từ trong phòng Lâm Phàm đi ra, có chút nghi ngờ hỏi.
Các thành viên nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu.
- Không biết, chúng ta không nhìn thấy đội trưởng.
- Đúng đấy, không biết đội trưởng đi nơi nào rồi.
- Vậy cũng thật kỳ quái.
Thích Già Tôn giả, một tay xoa xoa cái đầu trọc lẩm bẩm, không biết Lâm thí chủ lại chạy đi đâu?
Hắn muốn thảo luận với Lâm Phàm một chút về tình huống ngày mai, nhưng không thấy hắn thì biết làm sao.
...
Lúc này, một chỗ xa xôi trong doanh trại.
Có một bóng người đang tiến nhập trạng thái ẩn thân nhưng vẫn lén lén lút lút.
- Lấy thực lực Hồng Hoang tiểu đội, nếu không có chút hành động mờ ám, Quân Khởi Nghĩa chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt.
Lâm Phàm thâm nhập địa phương phía sau doanh trại Hồng Hoang, vì thắng lợi ngày mai, hắn phải xuất đại chiêu.
Lâm Phàm dừng lại trước một gian phòng phía ngoài.
Lần hành động này, Lâm Phàm không muốn kinh động Hồng Kinh Thiên, bởi vì đại chiến ngày mai mình và Hồng Kinh Thiên quyết đấu, coi như không có Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền, Lâm Phàm cũng chắc chắn đánh cho đối phương ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra.
Nhưng đối với những người khác, tự nhiên đấu không lại những thành viên của Hồng Hoang rồi.
- Tất cả đã chuẩn bị xong, ta làm xong giáp bảo hộ đũng quần và với giáp ngực cho tất cả mọi người, tuyệt đối không để những tên đê tiện của Quân Khởi Nghĩa dùng chiêu thức kia đánh qua.
Một thành viên Hồng Hoang tiểu đội nói.
- Ừm, được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi.
Tần Long nói.
- Vâng, đội phó.
Lâm Phàm vẫn một mực ở ngoài cửa sổ nghe lén, nhất thời hơi sững sờ.
- Không nghĩ tới bọn họ đã sớm có chuẩn bị, xem ra hôm nay phải tay mới được bằng không ngày mai Quân Khởi Nghĩa sẽ gặp bi kịch.
Tần Long thân là đội phó của Hồng Hoang, đối với cuộc chiến ngày mai, cũng không để trong lòng.
Hắn rất rõ ràng lúc này, Quân Khởi Nghĩa như mặt trời ban trưa, tất cả đều bởi vì tên Nhân tộc Lâm Phàm kia, nếu không có Lâm Phàm, Quân Khởi Nghĩa cũng chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi.
Ngày mai, đội trưởng sẽ đối chiến Lâm Phàm, những người khác thì khỏi nói, một đường nghiền ép mà thôi.
Thế nhưng hắn cũng biết thủ đoạn của những thành viên Quân Khởi Nghĩa rất nham hiểm, vì không muốn xảy ra phiền phức không đáng có, nên hắn để tất cả thành viên chuẩn bị kỹ càng.
- Khà khà, có chút năng lực đấy, thế nhưng dám cùng Quân Khởi Nghĩa của bổn thiếu gia đánh nhau, thì dù có chuẩn bị trước cũng không có tác dụng.
Lâm Phàm cười gian trá, sau đó búng ngón tay một cái, lập tức có một đoàn sương mù nhàn nhạt vô sắc vô vị thẩm thấu vào trong phòng.
Đây chính là sương mù mới nhất mà Lâm Phàm sáng chế ra.
Lâm Phàm đổi nhiều linh thảo như vậy, là muốn luyện chế một ít đan dược âm hiểm, những thứ này là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Lâm Phàm.
Tần Long đang ở trong phòng trầm tư, lúc này mắt hắn hơi nhướng mày, sờ bụng một cái.
- Ồ, kỳ quái.
Tần Long phát hiện bụng mình có chút không thoải mái, một loại đau đớn chậm rãi nổi lên.
Theo thời gian trôi qua, tình huống này ngày càng nghiêm trọng.
Xì xì!
Một tiếng rắm vang lên, sắc mặt Tần Long đột nhiên biến đổi, lúc xanh lúc đỏ.
- Không được, nhất định phải đi giải quyết một chút.
Đã là cường giả Thần Thiên Vị, sao có thứ khiến hắn đau bụng được, bởi vì tu luyện tới cảnh giới này, bản thân đã sớm thoát biến về thể chất.
Trừ phi ăn phải cái gì đó, khiến thân thể xảy ra sự biến hoá về chất, mới xảy ra tình huống như thế, còn nếu không, bình thường sẽ không phát sinh chuyện thế này.
Xì xì! Xì xì!
Tần Long đi một bước, là một tiếng rắm vang trời.
- Cũng may xung quanh không có ai, bằng không chắc mai phải đội quần ra ngoài đường quá.
Tần Long nhìn tình huống chung quanh một chút, phát hiện không có bóng người nào, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một khoảng thời gian trôi qua.
Tần Long hít sâu một hơi, cảm thấy rất thoải mái, cái loại cảm giác đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa cũng không thúi lắm, nhưng khi vừa mới trở lại phòng, sắc mặt hắn lại phát sinh biến hóa.
- Không thể nào, sao lại đến rồi.
- Không thể có chuyện như thế này được, gần đây cũng không có dùng đan dược gì, chẳng lẽ tu luyện xảy ra sự cố hay sao? Không được, nhịn không được rồi, phải đi giải quyết một chút mới được.
Tới tới lui lui mấy lần, khiến Tần Long muốn chết cũng có.
Mà trong phòng, bởi vì Tần Long thả quá nhiều rắm, nên có chút thúi thúi.
Chuyện như vậy, hắn không tiện nói với người khác, chỉ có thể lén lén lút lút, sợ bị người khác phát hiện.
Dù sao mình cũng là đội phó, nếu để các thành viên biết chuyện này, mặt mũi để đâu nữa.
Lâm Phàm núp trong bóng tối che mũi, nhưng khóe miệng nở một nụ cười.
- Khà khà, bổn thiếu gia ra tay sao giống người thường, tùy tiện luyện chế một chút đan dược đã có uy lực lớn như vậy, không chơi chết các ngươi thì thật uổng công ta bỏ thời gian cả buối tối.
- Từ tối muộn đến sáng sớm, kéo dài mấy trăm lần, không để cho ngươi đi đứng nhũn ra hay sao, coi như hoa cúc làm bằng sắt thép cũng sẽ bị rỉ sét.
Lâm Phàm lén lút rời khỏi gian nhà của Tần Long, sau đó hướng về gian phòng của những thành viên khác.
- Ân ha, ân ha...
Vừa lúc đó, một hồi thanh âm không hòa hài đột nhiên truyền vào tai Lâm Phàm.
Vẻ mặt hắn cả kinh, không dám lên tiếng.
- Tường ca, đêm nay có thể lâu hơn một chút được không?
Một thanh âm yêu kiều của nữ tử truyền đến.
- Phù nhi, ngày mai còn phải cùng Quân Khởi Nghĩa đại chiến, cần phải tu dưỡng tinh thần cho tốt.
- Tường ca, Quân Khởi Nghĩa rất yếu, căn bản không cần để bụng, ngươi trước đây đều làm qua loa, đêm nay ta lên cơn nờ ứng rồi, ngươi hãy thỏa mãn ta có được hay không?
- Cái này... Cái này, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt…
Sắc mặt Tường ca có chút lúng túng, thời gian yêu của hắn ngắn là do trời sinh, coi như tu vi hắn cao thâm, cũng không đổi được chuyện này, nhưng thân là nam nhân, sao có thể tự nói chính mình không dùng lâu được.
Trước đây đều dựa vào sự thông minh tài trí mà tránh khỏi, lần này sao để bị nhìn thấu được.
- Phù nhi, ta muốn nó phun trào nhanh, chúng ta nên sớm kết thúc một chút, ngày mai còn phải cố gắng giáo huấn Quân Khởi Nghĩa một phen, chờ sau khi hoàn thành nhiệm, nhất định Tường ca sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi, được không?
Tường ca tìm một lý do chính đáng, bởi vì hắn cảm giác được, chẳng mấy chốc nữa mình sẽ phun, nếu như không cố ý nói dối một chút, sợ rằng sẽ bị xem thường.
- Tường ca, cái phương diện kia của nam nhân còn có thể khống chế hay sao?
- Phù nhi cái này là đương nhiên, ta muốn lúc nào phun thì lúc đó sẽ phun, hiện tại, nếu ta muốn nó phun ngay bây giờ, nó cũng sẽ phun luôn cho xem, Tường ca biểu thị cho ngươi xem nhé, ngươi đếm từ một tới năm bảo đảm nó sẽ tự phun trào. Tường ca nói.
- A, có thật không? Vậy ta sẽ đếm.
Em gái bên trong phòng, hiển nhiên cũng cực kỳ hiếu kì.
...
- Ai u, vừa ngắn vừa nhỏ lại dùng không tốt, đó là nỗi đau lớn nhất của cuộc đời con người, thế nhưng hôm nay, may mắn gặp được bổn thiếu gia, coi như số ngươi còn tốt. Chính vì vậy, ta sẽ không để cho ngươi làm mất đi mặt mũi gia môn, bổn thiếu gia làm người tố, giúp ngươi một chút vậy.
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp để Đại Phàm Ca tiến vào trong phòng, tiến vào thân thể nam tử.
- Năm.
- Ồ, tường ca không có.
Em gái đếm tới năm, nhưng phát hiện nam nhân của mình không có phun, khiến nàng không thể hiểu được tại sao.
- Ngạch.
Tường ca cũng không nghĩ tới sự việc sẽ như vậy, vừa rồi rõ ràng còn cảm giác này mà, sao bây lại không rồi?
Trong chớp mắt, Tường ca phát hiện mình tràn đầy sức mạnh, có thể chiến đấu ba trăm hiệp mà ko “xuất”, nội tâm hắn đột nhiên run lên.
- Chẳng lẽ cái kia phương diện kia của mình, lần thứ ba trổ mã hay sao?
- Đúng, nhất định là như vậy, nếu không phải vậy cũng không có cách giải thích nào khác.
Lúc này, Tường ca lại thâm tình nhìn cô em.
- Phù nhi, ta lại suy nghĩ một chút, đêm nay ngươi có hứng thú như vậy, Tường ca không nở để ngươi thất vọng.
- A, tường ca...
Một tiếng này tràn đầy thâm tình, kích động và hạnh phúc.
- Phù nhi, ta tới đây.
...
Lại trợ giúp một đôi nam nữ sống về đêm không hài hòa, trong lòng Lâm Phàm tràn đầy cảm giác thành công, có Đại Phàm Ca bổ trợ, đêm nay hai người đừng mong có thể ngủ được.
Điều này không khỏi làm Lâm Phàm cảm thán một tiếng, mình quả thật là người đàn ông tốt mà, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Sau đó Lâm Phàm lại lẻn vào chỗ khác, tiếp tục thi triển đại kế của mình.
Chung quy, đêm đó trong doanh trại của Hồng Hoang, tràn đầy âm thanh không hài hòa.
Tiếng bủm bủm!
Âm thanh rên rỉ vui sướng.