Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Thủ Hộ Chi Địa, tầng thứ hai, đại bản doanh của tiểu đội Phong Thiên.
- Quân Khởi Nghĩa?
Phong Vô Địch có tiếng tăm rất lớn ở Thủ Hộ Chi Địa, thực lực rất mạnh, bất quá nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tiểu đội Phong Thiên tuy mạnh nhưng mạnh hơn tiểu đội của bọn họ cũng không ít.
“Quân Khởi Nghĩa” hiện giờ tuy là khởi nghĩa vũ trang nhưng lại thu hút sự chú ý của Phong Vô Địch.
- Tiểu đội Sắc Vi, tiểu đội Bách Chiến được hai người bọn họ cứu trở về ngược lại có chút bản lĩnh a.
Phong Vô Địch cười nói.
Mà những thành viên xung quanh tiểu đội Phong Thiên lại cười cợt, không hề đặt tiểu đội mới thành lập này vào trong mắt.
Đúng lúc đó, có một thành viên vội vã chạy vào.
- Đội trưởng, đội trưởng của Quân Khởi Nghĩa này chính là Lâm Phàm, hắn lại có thể bắt Lôi Đình Quân Vương.
Sắc mặt của thành viên chạy tới báo tin đầy khϊế͙p͙ sợ và không dám tin nói.
- Sao có thể có chuyện đó.
Một đại hán có vẻ tục tằng đứng bên cạnh, phía sau còn cõng một thanh búa lớn, không dám tin nói.
- Chính xác trăm phần trăm, Lôi Đình Quân Vương kia hiện tại đã bị trói ở đó và đang bị đám người Quân Khởi Nghĩa lăng nhục đấy.
Thành viên đó nói.
Hắn trước khi báo cáo chuyện này, cũng có bộ dạng không dám tin, lúc trước hắn ở đó tuy không nhìn thấy Lôi Đình Quân Vương, nhưng giờ nghe nói như thế, trong mắt cũng toát ra vẻ khϊế͙p͙ sợ.
Phong Vô Địch hơi nhướng mày, đột nhiên đứng dậy nhìn về phương xa, trong miệng lầm bầm.
- Quân Khởi Nghĩa.
Vào lúc này không chỉ có tiểu đội Phong Thiên chấn kinh, ngay cả những tiểu đội khác cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ, chuyện này với bọn họ mà nói thì là một việc lớn, nhiệm vụ này của Lôi Đình Quân Vương còn chưa có tiểu đội nhận.
Đội trưởng của Quân Khởi Nghĩa rốt cuộc là thần thánh phương nào.
...
- Phong Khinh Tử, đồ đệ mà ngươi mới thu nhận, rất không yên phận a.
Trên tầng chín Thủ Hộ Chi Địa, một ông già nhìn Phong Khinh Tử đang đứng một bên, cười nhẹ nói.
- Ha ha, nếu an phận như ngươi nói, cũng không được lão phu nhìn trúng.
Phong Khinh Tử cười nhạt một tiếng, trong lòng có chút tự hào.
Cho dù nói thế nào, đồ đệ của mình có khả năng như thế là rất tốt rồi.
- Có điều việc này thật không đơn giản, nếu như Thánh tìm tới, thì tình huống có chút khó giải quyết.
Ông lão nói.
- Khó giải quyết đến mức nào chứ, không phải do chúng ta ra tay, Lôi Đình Quân Vương kia không địch lại đồ đệ của ta, đó là gieo gió gặt bão, coi như Thánh có tìm tới, thì có thế nào, quá lắm thì đánh nhau một trận thôi.
Phong Khinh Tử bĩu môi một, nói.
- Ha ha...
Ông lão nở nụ cười, không nói thêm gì, đối với những chuyện này, bọn họ sẽ không quản, chỉ muốn cố gắng bảo vệ Thủ Hộ Chi Địa thật tốt.
Hắn dù đã đến cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, thế nhưng vẫn chưa chứng được Vĩnh Hằng Chi Vị, dù như vậy, thực lực vẫn không thể xem thường, nếu Phong Khinh Tử không ở đây, hắn vẫn có khả năng tọa trấn Thủ Hộ Chi Địa này.
...
- Ta là tù binh, ta muốn ưu đãi.
Thanh âm Lôi Đình Quân Vương suy yếu, hắn cảm thấy mình cách cái chết không xa nữa.
Phía dưới hoàn toàn chết lặng, không một tia cảm giác nào, ngay cả động đậy cũng không được.
Hắn không biết mình bị đá bao nhiêu cái, thế nhưng cái cảm giác bành trướng kia cứ một mực hành hạ hắn.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng của Lôi Đình Quân Vương, không khỏi cười lớn, nếu mình đi tới đạp thêm một cước thì không được rồi, Lôi Đình Quân Vương sẽ nổ tung chết mất.
- Không nghĩ rằng Lôi Đình Quân Vương cũng chỉ đến như thế, cảm giác khi đá một cước kia thật sự quá tuyệt vời.
- Đúng đấy, đây chính là Lôi Đình Quân Vương, nhưng hắn hiện giờ lại bị mình đá một cước đến gào khóc, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Thành viên gia nhập “Quân Khởi Nghĩa”, mỗi một người đều phải hoàn thành nghi thức, khi nắm huy chương trong tay, cực kỳ nóng bỏng, đối với bọn họ mà nói “Quân Khởi Nghĩa” có lẽ là thứ thuộc về bọn họ.
Thùng thùng!
- Ta còn chưa có đá đâu.
Lúc này, mặt đất rung chuyển, mọi người trầm ngâm nhìn qua không khỏi kinh ngạc.
Một tên Cự Nhân tộc thân cao mười trượng, bắp thịt toàn thân dâng trào, hai chân thô kệch như đại trụ Kình Thiên.
- Sao ngươi lại chậm như vậy, chúng ta đều đá xong rồi.
Đám người cười hỏi.
- Ta muốn đá cái cuối cùng, ta muốn để Lôi Đình Quân Vương này biết sự lợi hại của ta.
Cự Nhân tộc âm thanh khàn khàn nói.
Lâm Phàm nhìn Cự Nhân tộc trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cái tên này mà đá xuống một cước, sợ rằng rất khủng khϊế͙p͙ a.
Không biết Lôi Đình Quân Vương có thể kiên trì nổi hay không.
Khi Lôi Đình Quân Vương cảm thụ được trận chấn động thì không khỏi nâng lên khuôn mặt hư nhược, khi thấy trước mắt là Cự Nhân tộc cao lớn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
- Ngươi...
- Lôi Đình Quân Vương, ngươi nhất định không nhớ ta đâu, có điều Đạt Phu ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi trong lòng, ngươi giết vợ con của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đạt Phu tức giận nói, trong giọng nói lửa giận vô biên, hận không thể giết chết tên trước mắt này.
- Đây là chuyện xưa của Cự Nhân tộc.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Ừ, thí chủ có chung ý nghĩ với bần tăng.
Thích Già Tôn Giả nói.
Lôi Đình Quân Vương nhìn Cự Nhân tộc trước mắt, nội tâm đã sắp qua đời rồi.
Hắn thân là Cổ Tộc Quân Vương, khi nào bị khuất nhục như vậy, những giun dế trong mắt hắn đã bò lên đầu sau đó tận tình lăng nhục hắn.
- Ta là tù binh, ta muốn có ưu đãi.
Lôi Đình Quân Vương không muốn nói mấy lời độc ác gì nữa, vì dưới cái nhìn của hắn, nói nhiều lời hung ác hơn nữa cũng chỉ có thể kích phát sự phẫn nộ của bọn họ mà thôi.
Pháp lực hoàn toàn không có, thân thể hoàn toàn bị trấn áp, dù bây giờ là một thanh đao thông thường cũng đều có thể cắt rời hắn.
- Kia là Đạt Phu đúng không.
Lâm Phàm hỏi.
- Đội trưởng.
Đạt Phu nhìn Lâm Phàm sùng bái nói.
- Lôi Đình Quân Vương này đã giết vợ con của ngươi, vậy ngươi cứ mặc sức đá hắn đi, bất quá đừng lấy mạng của hắn, lát nữa còn có tác dụng đấy.
Lâm Phàm nói.
- Vâng, đội trưởng.
Đạt Phu cảm kích nhìn Lâm Phàm, sau đó nhìn Lôi Đình Quân Vương:
- Ta sẽ không đòi mạng ngươi, thế nhưng ta muốn ngươi phải trả giá thê thảm.
- Tên đê tiện này.
Lôi Đình Quân Vương biết mình không thể tránh thoát, tức giận nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhún vai, biểu thị mình rất bất đắc dĩ.
Vù...
Ngay lập tức, toàn thân Đạt Phu pháp lực phun trào, trên đùi phải hình thành một đạo gió lốc.
- Mẹ nó, đúng là muốn đá bể trứng của hắn mà.
Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi khϊế͙p͙ sợ nói.
- Sát tâm của vị thí chủ này thật nặng.
Thích Già Tôn Giả nói.
- Đợi lát nữa tuyệt đối là gà bay trứng vỡ a, không đành lòng nhìn thẳng mà.
...
“Lôi Đình Quân Vương, hãy nhận một cước của ta đi.
Ầm ầm!
Một cước xé rách hư không, âm bạo vang vọng đất trời, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, tựa như lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.
Ầm!
A!
Tất cả mọi người hoàn toàn trợn mắt.
Gà bay trứng vỡ, dưa hấu nổ tung, vô cùng thê thảm.
Tí tách!
Dòng máu tung toé làm khuôn mặt mọi người xung quanh dại ra.
- Nát... Thật sự nát rồi.
- Trứng của Lôi Đình Quân Vương nát thật rồi.
...
- Con lừa trọc, ngươi nói xem, thân thể hiện tại của Lôi Đình Quân Vương đã không còn nguyên vẹn nữa, lát nữa giao nhiệm vụ, người ta có muốn không? Lâm Phàm hỏi.
- Thí chủ, việc này bần tăng không rõ.
Lôi Đình Quân Vương thảm thiết gào thét, cái đau đớn này hành hạ hắn muốn điên rồi.
- Ta cuối cùng đã báo thù cho mọi người rồi.
Đạt Phu không chú ý đến máu tươi dưới chân, chỉ nâng đầu ngước nhìn hư không, khóe mắt chảy hai hàng nước mắt.
Thù hận tích tụ trong nội tâm nhiều năm qua cuối cùng đã báo được.