Người dịch:
Tiểu tà
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Đáng ghét!
“Kiệt” phẫn nộ thét gào, nhìn Lâm Phàm đi xa.
- Phong Khinh Tử ngươi sẽ hối hận.
Đối với Phong Khinh Tử, “Kiệt” có chút kiêng kỵ, đồng thời Cổ Tộc đã cùng Phong Khinh Tử ra ước định, không liên quan tới nhau, thế nhưng song phương đều hiểu, đây chỉ là một kế hoãn binh mà thôi.
- Tiền bối ngài thật là lợi hại, ngay cả Chí Cao cũng phải kiêng kỵ ngài!
Thích Già Tôn giả khϊế͙p͙ sợ nói.
Hắn chưa bao giờ thấy, có sinh linh có thể kiên cường như vậy trước mặt Cổ Tộc Chí Cao.
- Đó là tự nhiên, tiểu tử ngươi bái lão phu làm thầy có phải cảm giác hết sức có mặt mũi hay không?
Phong Khinh Tử nhìn Lâm Phàm rầu rĩ không vui cười nói.
- Lão đầu đừng khoác lác, ta đây là bị ngươi ép buộc.
Lâm Phàm cảm giác, gần đây vận khí mình không được tốt, toàn gặp chuyện xui.
Bị một lão đầu giật dây, điều này thật sự bi ai a.
- Há, ép buộc ngươi? Lão phu chưa bao giờ làm loại sự tình ép buộc này, thôi cũng được, hiện tại lão phu liền ném ngươi xuống, lấy thực lực của “Kiệt” tìm thấy ngươi cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Phong Khinh Tử nói xong, liền muốn động thủ, thật giống như muốn bỏ lại Lâm Phàm.
- Làm gì? Lão đầu ngươi đừng có táy máy tay chân, bổn thiếu gia đây kính già yêu trẻ không muốn bắt nạt một lão đầu nên đừng tưởng rằng bổn thiếu gia thật sự sợ ngươi.
Lâm Phàm chết cũng không thể xuống, nếu như xuống nước, chỉ có một con đường chết.
Dù như vậy, cũng không thể làm mất mặt chính mình, nhìn vẻ mặt lão đầu có chút hả hê, trong lòng Lâm Phàm lại khó chịu.
- Tốt tốt, lão phu thấy ngươi cũng đã khỏe lại, hiện tại lão phu không thu ngươi làm đồ đệ nữa, ngươi bây giờ có thể đi rồi, lão phu tuyệt đối không giữ ngươi.
Phong Khinh Tử ngừng lại, ra hiệu cho Lâm Phàm bất cứ lúc nào cũng có thể ly khai.
Lâm Phàm nhìn lão, lại nhìn phương xa một chút, chỉ thấy “Kiệt” vẫn đứng ở nơi đó, đôi mắt tà ác vẫn nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Ùng ục!
Lâm Phàm không khỏi có chút khẩn trương, nếu xuống, chỉ có một con đường chế thế, nhưng thể diện của mình làm sao có thể ném đi.
- Đi thì đi, tiểu gia không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ lại sợ Chí Cao hay sao.
- Tốt, lão phu tiễn ngươi rời đi. Phong Khinh Tử lạnh nhạt nói, không có tâm ý giữ lại.
- Bổn thiếu gia đi thật rồi ngươi cũng đừng đổi ý đấy. Lâm Phàm ba bước lại quay đầu, do dự không quyết.
- Lão phu chưa bao giờ đổi ý.
Phong Khinh Tử vuốt râu nói.
Lúc này, Lâm Phàm có hai lựa chọn, một là muốn đi lại không thể đi, nếu như đi thì một giây sau sẽ phải nằm xuống.
Thích Già Tôn giả nhìn một màn trước mắt, thở dài bất đắc dĩ.
Kẻ ác cần kẻ ác mài, gừng càng già càng cay, ngực phụ nữ vẫn là lớn nhất.
Đương nhiên câu nói này cần được sửa đổi một chút, đó là ngực của mình còn lớn hơn.
- Làm sao? Không nỡ rời đi?
Phong Khinh Tử cười nhạt nhìn Lâm Phàm, giống như nắm chắc Lâm Phàm ồi.
- Ai nói ta không nỡ ly khai, ta đây chỉ hít thở một chút không khí mà thôi.
Hiện tại Lâm Phàm muốn khóc, nhất định phải kiên cường, không thể dễ dàng chịu thua như thế được.
Hơn nữa, lão đầu này còn chơi trò nữa, lúc nãy thì dùng mọi cách giữ ta, giờ thì thẳng thừng dứt khoát không cần, cái này thực sự là hại người mà.
Thích Già Tôn giả nhìn tình huống trước mắt, cảm giác đây là thời điểm mình cần ra sân.
- Lâm thí chủ, ngươi nhìn tiền bối rất muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết bao nhiêu thiên kiêu muốn bái sư mà không thể, không bằng cho bần tăng một chút thể diện, việc này cứ tính như vậy đi, chúng ta mau rời khỏi nơi này trước đã.
Thích Già Tôn giả nói.
Lâm Phàm nghe nói như thế, liếc mắt nhìn con lừa trọc, phát hiện đầu óc tên này càng ngày càng tốt, trước tiên cứ rời khỏi nơi này rồi bàn bạc lại sau.
- Thôi, hôm nay cho con lừa trọc ngươi một chút thể diện vậy.
Lâm Phàm xua tay nói, miễn cưỡng tìm cho mình lý do xuống thang.
Chỉ là lời nói sau đó của Phong Khinh Tử làm Lâm Phàm không phục.
- Lão phu không miễn cưỡng ngươi, mặt mũi này không cho cũng được, nếu như ngươi không muốn bái lão phu làm thầy, vậy lão phu cũng không cần thiết cứu ngươi, lão phu cũng tuyệt đối sẽ không vì một người không quen biết mà kết cừu hận với Cổ Tộc Chí Cao.
Trong chớp mắt, ngữ khí Phong Khinh Tử rất nghiêm túc. Không khí hiện tại bị đẩy lên, nhìn rất căng thẳng.
- Tiền bối...
Thích Già Tôn giả phát hiện sự tình thay đổi có chút không giống như hắn nghĩ.
Giờ này, Lâm Phàm thu nụ cười lại, sau đó không chút do dự từ trong hư không nhảy xuống.
- Hừ, Lâm Phàm ta đời này đỉnh thiên lập địa, không bao giờ bị người uy hϊế͙p͙, chết thì đã làm sao, Cổ Tộc Chí Cao thì thế nào, chẳng lẽ Lâm Phàm ta vì mạng sống mà cầu khẩn người khác nhiều lần không thành, “Kiệt” có bản lĩnh thì đến chiến một trận, thằng nào chạy thằng đó là chó.
Lâm Phàm rất kiêu ngạo, mặc dù bình thường cợt nhả, âm hiểm, xảo trá, nhưng tuyệt đối không vì mạng sống của mình mà oan ức người khác.
- Tiểu tử này...
Phong Khinh Tử nhìn tính tình quật cường của hắn, cũng giận không chỗ phát tiết.
- Lâm thí chủ, ngươi muốn làm gì đó?
Thích Già Tôn giả thấy cảnh này, cuống cả lên.
Cổ Tộc Chí Cao thấy Nhân tộc này đi ra từ hư không, đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Nhân tộc ghê tởm, bây giờ xem ai tới cứu ngươi.
Chí Cao “Kiệt” không nghĩ tới, tên Nhân tộc này lại chủ động tới chịu chết, không có chút do dự đánh về phía Lâm Phàm.
Một chưởng này như nắm cả thiên địa, phong tỏa tất cả, khiến người ta không thể trốn.
- Thật mạnh.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, trong lòng kinh hãi, nhưng tỏ ra sợ hãi.
- Tiền bối, aiii...
Thích Già Tôn giả nhìn Phong Khinh Tử một cái, sau đó thở dài một tiếng, cũng thuận theo nhảy xuống
- Thí chủ, bần tăng đến giúp ngươi một tay.
- Con lừa trọc, ngươi tới đây làm gì?
Lâm Phàm nhìn thấy con lừa trọc vào lúc này lại không sợ sinh tử, nhảy xuống giúp hắn, trong lòng cảm động không thôi.
- Thí chủ ngươi có thể không sợ sinh tử tranh đấu cùng Cổ Tộc Chí Cao, chẳng lẽ bần tăng lại là hạng người ham sống sợ chết hay sao.
Thích Già Tôn giả nói.
- Ha ha, tốt, hôm nay chúng ta xem một chút, thực lực Cổ Tộc Chí Cao đến cùng mạnh ra sao.
...
- Phong Khinh Tử nhìn hai người, lông mày không khỏi ngưng lại, râu bạc tức giận bốc lên không ngớt.
- Hỗn tiểu tử, thật sự là hỗn tiểu tử, lão phu tung hoành vạn cổ, có khi nào phải cúi đầu với người, thế cũng được, lão phu càng xem càng thích ngươi, nếu như lúc sau không thể thành, lúc đó lão phu nhất định phải một chưởng đập chết ngươi.
Phong Khinh Tử không chút do dự, mặc dù thực lực của “Kiệt” không phải mạnh nhất trong tám đại Cổ Tộc Chí Cao, nhưng không phải hai người này có thể đối phó.
Lâm Phàm nhìn một chưởng từ trên trời giáng xuống, trong lòng run lên, sức mạnh to lớn đến nổi không có cách chống đỡ, chỉ sợ đòn đánh này có thể đập chết bọn họ.
Ầm ầm!
Đột nhiên Phong Khinh Tử xuất hiện trước mặt Lâm Phàm vung ống tay áo đánh tan cự chưởng.
- “Kiệt”, ngươi muốn làm gì?
Phong Khinh Tử quát.
- Đồ đệ lão phu hạ xuống chỉ muốn đi tiểu mà ngươi cũng dám động thủ, thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi hay sao?
- Phong Khinh Tử ngươi chờ đấy.
“Kiệt” lạnh lùng nói, sau đó oán hận liếc nhìn Lâm Phàm, triệt để rời khỏi nơi này.
- Lão đầu, ai cần ngươi cứu?
Trong lòng Lâm Phàm đột phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng không cần phải chết.
- Tiểu tử, coi như lão phu phục ngươi, lão phu hướng về ngươi nhận lỗi.
Phong Khinh Tử thở dài một tiếng, tiểu tử này thật sự quá Cmn quật cường, coi như mình lúc còn trẻ cũng không quật cường như hắn.
Có thể sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích.
Lâm Phàm nhìn Phong Khinh Tử, hắn không biết lão đầu có uống lộn thuốc hay không, tự nhiên lại đối tốt với mình như vậy, thế nhưng nhân tâm cũng rất tốt, có một sư phó như vậy ngược lại không tồi.
- Quên đi, nhìn ngươi cũng có tuổi rồi, nếu lại cho ngươi thêm kích thích, sợ trái tim ngươi lại không chịu được, ngươi đã cầu ta làm đồ đệ như thế, ta đành phải cố hết sức đáp ứng mà thôi.
- Đồ đệ Lâm Phàm bái kiến sư tôn.
- Ha ha... Tốt, tốt.
Thời khắc này, Phong Khinh Tử cười lớn, tâm tình vui sướng hơn rất nhiều.
- Đồ nhi, chiếc nhẫn trữ vật của vi sư...
- Cái gì? nhẫn trữ vật nào? Vừa rồi người làm tổn thương nghiêm trọng “Tâm” của đồ nhi như vậy, “Tâm” đồ nhi như pha lê, đụng vào liền nát, vì bù đắp nhất định phải giữ chiếc nhẫn trữ vật này an ủi một chút, nếu không phải vậy, thì rất
khó nói, có thể thương tâm mà chết hay không nữa.
-
Đồ vật tới tay rồi, sao có khả năng lại đưa chứ.
- Lão phu...
Phong Khinh Tử nghe như thế, nhất thời che ngực, giống như lên cơn đau tim vậy.