Người dịch:
Sunshine
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Trong hư không, Phong Khinh Tử trơ mắt nhìn tình huống chung quanh, chỉ cần tiểu tử này xuất hiện phải bắt hắn, sau đó dạy dỗ một trận, đồ của lão phu cũng dám cầm, quả thực không có thiên lý.
Mà Lâm Phàm giờ này cũng đang trơ mắt nhìn tình huống trong hư không, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lão già này thực sự quá giảo hoạt.
Cũng được, chúng ta so một lần xem ai kiên trì hơn, xem thời gian chờ đợi của ai lâu hơn.
Hiện tạ, Lâm Phàm ở nơi đó không có một chút động tĩnh nào.
Đối với cường giả thì chỉ cần có một chút rung động thì thôi đã có thể nhạy bén cảm nhận được.
Cho nên vì sự an toàn của bản thân, Lâm Phàm không nhúc nhích, mặc cho gió táp mưa sa vẫn bất động.
Ba ngày sau.
Phong Khinh Tử cũng không xuất hiện một lần nữa.
Lâm Phàm cảm giác lão già này đã đi rồi đi, dù sao người bình thường, chỉ cần thông minh một chút sẽ chạy đi chứ không ai đứng nguyên tại chỗ cả.
Nhưng ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị đi ra, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Lâm Phàm vừa nhìn thấy người ấy nhất thời bị dọa hết hồn, sau đó đàng hoàng lần nữa nằm xuống giả chết.
- Lão già này thật sự hèn mọn, mấy ngày không xuất hiện, đến khi xuất hiện thì lại kinh thiên động địa như thế.
Lâm Phàm có chút hết chỗ nói, suýt chút nữa bị này lão già doạ cho phát bệnh.
- Đã ba ngày rồi, chẳng lẽ thật sự không ở nơi này, không được, xem ra lão phu phải đi chỗ khác tìm.
Phong Khinh Tử nhìn tình huống chung quanh, vẻ mặt so với mấy ngày trước đã tiều tụy không ít, sau đó lại lần nữa trốn vào hư không.
Vào lúc này, Lâm Phàm phát hiện một đoàn kim quang từ trong hư không rơi xuống.
Mà đoàn kim quang kia, lại là một chiếc nhẫn giữ đồ.
- Mịa nó, lão già này đang buộc ta phạm tội a.
Lâm Phàm nhìn chiếc nhẫn màu vàng chói lọi, có chút hết chỗ nói.
- Lão già này xem tiểu gia là loại người nào? Thật sự cho rằng tiểu gia là hạng người lòng tham không đáy chắc.
Trong lòng Lâm Phàm nổi giận.
Đây là một loại khiêu khích, trước khi đi còn không quên hãm hại một cái.
Người cũng đã lớn như vậy rồi mà còn đánh rơi đồ, coi tiểu gia là người ngu sao?!
- Không đi ra, tuyệt đối không được đi ra.
Lâm Phàm nhắm mắt, không thể bị chiếc nhẫn chứa đồ này câu dẫn.
Mà giờ khắc này, trong hư không.
Phong Khinh Tử nhìn nhẫn chứa đồ của mình không chớp mắt, hắn cũng không tin, tiểu tử này không xuất hiện.
Có cảm giác nói cho Phong Khinh Tử biết tiểu tử Nhân tộc kia vẫn chưa rời đi mà đang lẩn trốn ở quanh đây.
Cảm giác này sau khi tiến nhập vào tầng mười Thần Thiên Vị cảnh giới Vĩnh Hằng Thần Vị sinh ra.
Đối với nguy cơ hay đối với bảo bối đều có một loại cảm giác.
- Hừ, lão phu không tin ngươi không xuất hiện, chỉ cần ngươi ra đây, lão phu sẽ cho ngươi một trận, còn nhỏ tuổi học cái gì không học lại học đi lấy đồ của người khác.
Phong Khinh Tử nổi giận, trong lòng đau đớn, nếu như không tự thể nghiệm một lần thì sẽ không hiểu.
Bị Lâm Phàm lừa lấy đi nhẫn trữ vật mà Phong Khinh Tử hắn đã tích lũy bảo bối hơn mấy ngàn năm nay, nếu cứ như vậy mất đi thì thật sự quá đau lòng.
Mười ngày trôi qua.
Lâm Phàm sắp không chịu được.
- Mẹ nó, lão già này rốt cuộc đi hay chưa?
Lâm Phàm bất đắc dĩ:
- Chẳng lẽ chiếc nhẫn này do lão không cẩn thận đánh rơi.
Do dự trong chốc lát, Lâm Phàm thấy lão chính là hạng người có thù tất báo, lần này bị mình lừa cũng là do hắn quá mức tự tin đối với thực lực của bản thân mình.
Giờ lão đã biết rõ mình bị lừa, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp bắt được mình.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, hư không truyền đến một tiếng nổ vang.
- Phong Khinh Tử, ngươi tới địa bàn của ta làm gì?
Một cổ khí tức hung uy tuyệt thế đột nhiên phát ra từ hư không, luồng hơi thở này cực kỳ cường hãn, tràn đầy bạo ngược.
- Là khí tức của Chí Cao Kiệt?
Lâm Phàm cảm nhận cổ hơi thở này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Kiệt, lão phu có việc nên đến, bây giờ ta đi đây.
....
- Quả nhiên, lão già này chưa rời đi.
Lâm Phàm nghe được âm thanh của Phong Khinh Tử, nội tâm đột nhiên run lên.
Trời ạ, lão già này thật sự nhịn rất giỏi, cứ như vậy mà nhịn đến bây giờ.
- Hừ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đứng lại cho ta.
Âm thanh của Chí Cao Kiệt như oanh lôi, bắt đầu ra tay, hư không rung động.
Thân ảnh Phong Khinh Tử trong lóe lên đi ra, sau đó bỏ chạy về phương xa.
Bùm bùm!
Trận đại chiến đó kinh thiên động địa, cuối cùng dần dần đi xa, mãi đến tận nơi hư không xa xôi.
- Không nghĩ tớim người cứu mình lại là Chí Cao Kiệt.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nếu không có Chí Cao, không biết lão già này muốn ẩn thân tới khi nào.
Nhưng vậy vẫn còn tốt, lão già rốt cục đã rời đi, trong lúc đó, một đạo kim quang sáng chói làm lòa hai mắt Lâm Phàm.
- Ha ha, lão già quên lấy lại chiếc nhẫn chứa đồ.
Lâm Phàm thấy cảnh này, mừng rỡ trong lòng.
Trộm gà không xong còn lại mất nắm gạo, tiểu gia là người dễ đối phó như vậy sao?
Kết quả, đương nhiên không phải.
- Quả thật phát tài, lão già à, đồ ngươi bỏ lại như vậy nó sẽ thuộc về tiểu gia rồi.
Lâm Phàm đứng lên, đi đến chiếc nhẫn.
Vì phòng ngừa vạn nhất nên vẫn không có thoát khỏi trạng thái ẩn thân.
Nhìn thấy chiếc nhẫn chứa đồ, Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đưa tay ra.
- Keng, chúc mừng phát hiện ra lao tù tham lam.
- Đệch!
Khi Lâm Phàm chạm vào chiếc nhẫn, lại truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống, nghe xong, cũng đành bó tay.
- Thấy tía rồi, trúng kế!
Lâm Phàm kinh hãi đến biến sắc, lập tức muốn vứt chiếc nhẫn đi nhưng đã muộn, chiếc nhẫn đột nhiên nổ ra một ánh hào quang, trong nháy mắt biến thành một cái lao tù, nhốt Lâm Phàm lại.
- Độn thổ.
Lâm Phàm không chút do dự định trốn vào đại địa, tuy nhiên lại phát hiện đại địa dường như bị phong ấn vậy, không thể chạy thoát.
- Ha ha... Ha ha.
Vừa lúc đó, một trận tiếng cười sang sảng vang vọng đất trời.
- Tiểu tử, sao nào, trúng kế rồi.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, mà khi Lâm Phàm nhìn thấy người này, chỉ biết câm nín.
Hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống.
- Đạo cao một thước, Ma cao một trượng a.
- Lão già, không phải ngươi bị Chí Cao đuổi giết sao?
Lâm Phàm khóc không ra nước mắt, đến phút cuối, không nghĩ rằng bị lão già troll một vố đau điếng.
- Cổ Tộc Chí Cao? Ngươi nhìn thấy hắn à? Đó chỉ là khí tức lão phu mô phỏng ra mà thôi, sao nào, có phục hay không?
Phong Khinh Tử cười lớn, hờn dỗi tích lũy bao nhiêu ngày đã không
còn sót lại chút gì.
- Ngươi....
Lâm Phàm không còn lời nào để nói, công lực chiêu trò của bản thân đã đạt cảnh giới thâm hậu, không nghĩ rằng lão già so với mình còn thâm hậu hơn.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a, người "tiện" hơn so với mình, trên đời này còn nhiều lắm.
- Hiện tại ngươi có thể nguyện ý bái lão phu làm thầy?
Lâm Phàm:
-...