Tối Cường Hệ Thống

Chương 607: Mỗi Người Đều Tránh Như Tránh Quỷ

Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Vân Tông chủ nhìn tình huống lúc này, mặt sắc ngưng lại.
Nhiều đại quân Cổ Tộc như vậy, hoàn toàn không lưu lại đường sống cho người khác.


Coi như hắn có thể ngăn cản một trong ba đại Quân Vương, nhưng nếu ngàn vạn quân Cổ Tộc cùng nhau tiến lên, cũng có thể bao vây Võ Đế Tông.
Vào lúc này, trong lòng Vân Tông chủ biết, bọn họ không có bất kỳ hy vọng gì.


Nhưng, dù không có hi vọng, hắn cũng không nguyện ý buông tay, bởi vì đại quân Cổ Tộc trước mặt, không thể lùi bước.
Các đệ tử Võ Đế Tông nhìn thấy nhiều Cổ Tộc như vậy, trợn tròn mắt.


Đại quân Cổ Tộc nhiều không đếm xuể, hung lệ chi khí ngưng tụ thành từng đầu ác ma, dữ tợn rít gào, làm người ta run sợ.
Ừng ực, ừng ực!
Đám đệ tử Võ Đế Tông nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn gắng gượng.


Thế nhưng, khi thấy những Cổ Tộc kia lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch.


- Không sai, không nghĩ đến Vân Tông chủ lại dẫn theo nhiều trưởng lão đến đây như vậy, chắc do mấy ngày nay Vân Tông an nhàn quá phải không, chờ diệt Võ Đế Tông xong, là lúc đi dạo Vân Tông của ngươi rồi.
Chấn Quân Vương cười lạnh nói.


Khí tức ngập trời giống như sóng biển cuồn cuộn bộc phát, đệ tử Võ Đế Tông dưới luồng hơi thở này, từng người từng người hoảng sợ, như ngã vào vực sâu địa ngục.


Vân Tông chủ nghe nói thế, không khỏi nhíu mày, hiển nhiên có chút không dám tin, nhưng sau đó sắc mặt như thường, nhìn thẳng Chấn Quân Vương.
- 500 năm trước, chúng ta đã đánh một trận, từ đó trở đi chưa hề giao thủ lần nào, hôm nay tiện tay xem thực lực thế nào đi.


- Ha ha, Vân Tông chủ không cần sốt sắng, vị trí của Vân Tông, kỳ thực Cổ Tộc chúng ta sớm đã biết, bất quá căn cứ theo ý của Chí Cao đại nhân, còn chưa đến lúc, bất quá hôm nay nói cho ngươi biết cũng không sao, bởi vì tông môn kế tiếp bị diệt chính là Vân Tông.


Chấn Quân Vương không ngừng cười lớn, trong mắt lóe lên ý lạnh.
Đối với Chấn Quân Vương mà nói, những sinh linh của chủng tộc các giới, sinh ra chỉ để bị hϊế͙p͙ đáp mà thôi, bất cứ lúc nào muốn ăn, thì lúc đó sẽ giết.


Hai tay Vân Tông chủ ẩn dấu phía sau toát mồ hôi lạnh, những lời này của Uy Quân Vương, đúng là tạo áp lực cho hắn.
Hắn không nghĩ đến, Cổ Tộc lại biết vị trí của Vân Tông.
Điều này làm sao có thể? Chỗ Vân Tông ẩn dấu cực kỳ bí mật, làm sao có khả năng bị phát hiện.


Bất quá lúc này, không phải là thời điểm nghĩ tới mấy chuyện đó.
Tuy cường giả của Võ Đế Tông nhiều, thế nhưng cường giả đỉnh cao lại không đủ, ngay cả tông chủ của Võ Đế Tông Võ Hà, tu vi cũng chỉ là Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất.


Một mình mình ngăn cản Chấn Quân Vương, vậy thì ai sẽ ngăn cản Tề Quân Vương?
Lấy thực lực của Tề Quân Vương, thì trong vòng nửa phút, là có thể nghiền ép đám người Võ Hà.
Xem ra hắn chỉ có thể giữ chân hai người kia, bằng không sẽ không có tác dụng gì.


- Vân Tông chủ không nên suy nghĩ nhiều, hôm nay Võ Đế Tông tất bị diệt, ngươi nghĩ muốn giữ chân ta và Tề Quân Vương, ngươi không biết, trong ngàn vạn đại quân Cổ Tộc ở đây, người cường đại rất nhiều, chỉ cần ta nói một tiếng, ngàn vạn đại quân tiến lên, lúc đó, Võ Đế Tông sẽ không còn ai sống sót, ngươi có tin không?


Chấn Quân Vương cười nói.
Sắc mặt Vân Tông chủ cực kỳ khó coi, Chấn Quân Vương nói không sai, lấy số lượng như vậy, Võ Đế Tông căn bản không có cách chống đỡ.
Dù hắn mang đến một đám trưởng lão, cũng không cách nào ngăn lại được.


Trong ngàn vạn tên Cổ Tộc ở đây, có vô số thống lĩnh, mà những người đó, tu vi đều không kém.
Nếu như không có Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương, hắn chắc chắn giết chết hết mấy tên thống lĩnh, thế nhưng bây giờ có hai tên kia ở đây, hắn không có cơ hội xuất thủ.


Giờ khắc này, không khí hiện trường cực kỳ ngột ngạt, đè nén các đệ tử Võ Đế Tông.
Có đệ tử co quắp ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, chưa giao chiến đã mất đi ý chí.
Có đệ tử tay cầm binh khí, thế nhưng cánh tay kia không ngừng run rẩy.
- Ta sợ.


- Ta không muốn chết, ta căm hận Cổ Tộc, cho nên ta phải kiên cường.
- Cổ Tộc giết cha mẹ ta, nhưng ta vô dụng, năm mười năm đã trôi qua, lại không giết được kẻ thù, mà bây giờ kẻ thù đang ở trước mặt, nhưng ta lại sợ hãi.


Trong đó, có không ít thiên tài, bọn họ so với người cùng cấp thì vô cùng mạnh mẽ, thời gian tu luyện cực kì ngắn ngủi, nhưng có thể đạt đến cảnh giới cực cao.
Trong mắt tông chủ, trưởng lão, và các đồng môn, bọn họ có hi vọng trở thành cường giả đỉnh cao nhất.


Nhưng bây giờ, tất cả những thứ đó đều đã muộn.
Bởi vì kẻ địch sẽ không cho bọn họ cơ hội trở thành cường giả.
Thiên tài của chủng tộc các giới có vô số, nhưng lại có mấy người có thể trưởng thành.
Bọn họ đều nửa đường chết trẻ.


Huống chi Cổ Tộc không ngốc, bọn họ biết không thể để sinh linh các chủng tộc ngày càng trưởng thành, vì một khi trưởng thành, là một nguồn sức mạnh đáng sợ.
Mà chủng tộc các giới không để Cổ Tộc thất vọng, từng người từng người nhát như chuột, vĩnh viễn không đoàn kết.


Nếu lần này Cổ Tộc đến đây diệt Võ Đế Tông, mà bọn họ đoàn kết cùng đi, dù đánh giết đến biển cạn đá mòn, tử thương vô số, cũng có thể uy hϊế͙p͙ được Cổ Tộc.
Đáng tiếc tất cả những thứ này, chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.


Võ Hà nhìn các đệ tử, trong lòng cũng không biết phải làm gì.
Mà lúc này, ở nơi nào đó trong hư không.
Một đoàn khói đen quấn quanh không tiêu tan, trong hắc vụ này có một đám nhân ảnh.
- Điện Chủ, Võ Đế Tông, xong đời rồi.


Một ông lão khoác áo bào đen, da dẻ khô cạn, âm thanh khàn khàn nói.


- Quỷ Phó, ngươi nói không sai, dù là ta, cũng không nghĩ đến Cổ Tộc lại phát động lớn như vậy, đặc biệt là hai lão già Chấn Quân Vương và Tề Quân Vương này cũng đến, nếu như muốn bảo vệ Võ Đế Tông, ít nhất cần mười tên cường giả Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan.


- Điện Chủ, cái này chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Quỷ Phó đáp.
- Không sai, bất quá lần này chúng ta đến đây, không phải đến giúp Võ Đế Tông, Cổ Tộc Chí Cao dám giết con ta, ta nhất định khiến hắn trả giá thật lớn, nếu không cách nào chém giết Chí Cao, vậy thì giết ba con chó của hắn vậy.


Người đàn ông trung niên tà mị lạnh lùng nói, trong giọng, tràn đầy lửa giận.
Người này chính là Tà Minh Điện Chủ, cũng là phụ thân của Tà Minh Thái tử.


- Chờ Tề Quân Vương và Chấn Quân Vương cùng Vân lão đầu đánh nhau đến sống đến chết, bản Điện Chủ sẽ nhân cơ hội đó dùng một chưởng giết chết bọn họ.
Tà Minh Điện Chủ lạnh giọng nói.
- Điện Chủ, nếu như bị Cổ Tộc Chí Cao biết, thì…
Quỷ Phó một bên hỏi.


- Hừ, vậy thì thế nào, tuy nói Cổ Tộc Chí Cao lợi hại, chẳng lẽ Tà Minh ta lại sợ hắn sao?
Tà Minh Điện Chủ nói.
- A, Điện Chủ người xem, Hồ Hoàng cũng ở đây.


Lúc này, Quỷ Phó nhìn phía xa, thần sắc cứng lại, hắn nhìn thấy trong hư không kia, một tên nam tử giống như Cửu Thiên Hoàng giả đang trái ôm phải ấp, nằm trên bảo tọa da cáo híp mắt, nhìn tình huống phía dưới.
- Không nghĩ rằng lão quỷ này cũng đến, xem ra hắn muốn kiếm chát.
Tà Minh Điện Chủ cười lạnh.


- Chúng ta phải cẩn thận một chút, lão già này ăn thịt người không nhả xương đâu, thủ đoạn rất âm hiểm.
- Vâng, Điện Chủ.
Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng liếc nhau một cái, song phương từng người không để đối phương vào mắt.