Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Đám người Võ Thiên Hải và Thiên Tuyết tràn ngập tò mò, không biết người này rốt cuộc là ai, nhìn vẻ mặt của Diệp sư đệ, hình như lai lịch không nhỏ.
- Mọi người phải nghe cho kỹ đấy, đợi lát nữa chấn động đến nói không ra lời.
Diệp Đào chuẩn bị tâm lý, ho khan vài tiếng.
- Nhanh lên một chút, đừng cố làm ra vẻ bí ẩn.
- Sư đệ, nếu ngươi còn không nói thì đừng trách sư tỷ độc ác.
Thiên Tuyết ngang ngược nói, nếu Diệp Đào còn dám diễn trò nữa chắc chắn sẽ biết tay nàng.
- Nói thì nói, dọa người ta vậy làm gì?
Diệp Đào có chút bất đắc dĩ, thực lực bản thân quá yếu, trực tiếp bị nghiền ép, không còn lời nào để nói.
- Lúc mi đầu, ta cũng không nhận ra, nhưng càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, đây không phải là vị Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm kia sao?
Diệp Đào nói.
- Nhân tộc Đại Đế, Lâm Phàm?
Mọi người trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có phản ứng được, tỉ mỉ nhớ lại danh tự này.
- Ai nha, các ngươi thật là, chính là Nhân tộc ba năm trước, chém chết Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao đó.
Diệp Đào có chút bất đắc dĩ, các sư huynh, sư tỷ không phải tu luyện đến đầu óc lú lẫn rồi chứ, nói rõ như thế còn muốn cái gì nữa?
- A!
Diệp Đào nói sáng tỏ như thế, nếu còn không biết thì đầu heo cũng không bằng.
Sắc mặt Thiên Tuyết đại biến, gương mặt không dám tin tưởng nói:
- Cái gì, hắn chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, là cường giả tuyệt thế kia.
Sắc mặt của Võ Thiên Hải lúc này trở nên trắng bệch, nghĩ mà sợ nhìn về Diệp Đào
- Vừa rồi ta đã cự tuyệt hảo ý của hắn.
- Ừm.
Diệp Đào nhìn sắc mặt trắng bệch của Đại sư huynh, trong lòng cũng vui vẻ cười lớn, có điều vẫn rất nghiêm túc gật gật đầu.
- Đại sư huynh, thời điểm nghe ngươi từ chối hảo ý của đại thần, ta sợ vãi tè rồi.
- Có điều, sư đệ đây đã cứu huynh, không sao rồi, không cần kinh hoảng.
Diệp Đào lạnh nhạt nói.
Tuy thực lực ta không bằng các ngươi, nhưng kiến thức thì các ngươi thúc ngựa cũng chạy không kịp, hớ...
Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt của đại sư huynh, không khỏi an ủi
- Đại sư huynh, kỳ thực Nhân tộc Đại Đế hắn sẽ không để ý đến điều này đâu, sư đệ, ngươi nói có phải không?
- Đúng, sư tỷ nói không sai, sao Nhân tộc Đại Đế lại để ý đến những thứ vụn vặt này được.
Diệp Đào gật đầu nói.
- Vậy lát nữa lúc người đi ra, chúng ta nên làm gì?
Trong lòng Võ Thiên Hải hơi trấn định một chút, có điều vẫn có chút lo lắng.
Nhân tộc Đại Đế là một nhân vật nổi danh trong Cổ Thánh Giới, trận chiến năm đó, dù không đủ kịch liệt, nhưng tất cả mọi người đều thấy được Cổ Tộc Chí Cao “Kiệt” chết trong tay Nhân tộc Đại Đế.
Chuyện này là một sự kiện phấn chấn lòng người của cả Đại Thiên thế giới.
Thời khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp sư đệ, Diệp sư đệ lúc này là tâm phúc của bọn họ.
Nhìn ánh mắt của các sư huynh sư tỷ trong tông môn, Diệp Đào không khỏi ngẩng cao đầu.
- Căn cứ vào quan sát của ta, Nhân tộc Đại Đế ôn hòa, nhã nhặn, trò chuyện với chúng ta như vậy tất nhiên là không chú trọng danh hiệu của người, cũng không muốn người ta biết hắn là ai, bởi vậy, đợi lát nữa lúc Nhân tộc Đại Đế đi ra, ta muốn giống như vừa rồi, muôn ngàn lần không thể biểu hiện ra vẻ mặt kích động.
- Ai, Nhân tộc Đại Đế là thần tượng một đời của sinh linh Đại Thiên, chúng ta may mắn gặp mặt một lần, sau này nói ra, thật sự rất có mặt mũi.
Diệp Đào rất kích động, lần đầu tiên phát hiện mình lại cơ trí như vậy.
Mà những người xung quanh cũng chỉ biết yên lặng gật gật đầu, cảm thấy Diệp sư đệ nói có lý, lát nữa cứ làm như vậy đi.
Bên trong bí cảnh.
Lâm Phàm một đường tiến về phía trước, tư thế nghiền ép hoàn toàn.
Bí cảnh này ẩn chứa Tiên Thiên chi kim, Cổ Tộc không có cách nào khống chế, hư không loạn lưu chính là một đạo phòng hộ thiên nhiên, hơn nữa, lục thân không nhận, bất kể ai đi vào, chỉ cần không chịu được, đều sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ.
- Sinh linh, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến, nhanh cút ra ngoài.
Lúc này, bên trong một mảnh Canh Kim Chi Hải, từng đầu Canh Kim chi linh tức giận gào thét, từng cái đều mang màu vàng chói lọi, khí tức sắc bén cắt rời tất cả, tựa như có thể cắt nát hư không vậy.
Canh Kim chi linh ở đây không giống nhau, nhưng cũng giống như sinh linh Đại Thiên, đều có đầu lĩnh.
Phía sau một bầy Canh Kim chi linh, có một tên cường hãn nhất, trên người mặc áo giáp màu vàng óng, tay cầm trường kiếm, khí tức sắc bén, cắt rời mọi thứ.
- Thật cường hãn, bên trong Tiên Thiên Ngũ Hành, chắc mỗi Tiên Thiên chi kim thai nghén ra được sinh linh cường đại thế này, dẫn đầu sát phạt.
Một khi Lâm Phàm đến gần Canh Kim Chi Hải, cảm thấy từng đạo từng đạo phong mang gào thét tới.
Nếu ai tu vi thấp, sẽ trực tiếp bị đâm thủng thành tổ ong.
Có điều đối với Lâm Phàm, những mũi nhọn này, không cần để ý, một chút thương tổn cũng không có.
Lâm Phàm vừa sải bước ra, một chưởng bắt lấy, tiếng vang ầm ầm, hư không sụp đổ, chộp một bầy Canh Kim sinh linh.
Canh Kim sinh linh tức giận gào thét, nhưng trong bàn tay của Lâm Phàm, không có cách phản kháng, toàn bộ biến thành Tiên Thiên chi kim tinh thuần.
Lấy thực lực của Lâm Phàm, đám sinh linh này chỉ là kiến, không có một chút cơ hội phản kháng.
Cổ Thánh Giới, không có nhiều người tu hành cần Tiên Thiên Ngũ Hành, dù có một ít công pháp cần Tiên Thiên Ngũ Hành nhưng cũng chỉ cần một chút mà thôi.
Thế nhưng, đối với Lâm Phàm, “Yêu Thành” thoát biến là cực kì quan trọng, còn phải cần một lượng lớn Tiên Thiên Ngũ Hành, không thu sạch hiển nhiên không đủ.
Sau khi Lâm Phàm thanh trừ một bầy Canh Kim Chi Linh, một đạo thanh âm sắc bén truyền đến.
Âm thanh hóa thành lợi kiếm vô địch hướng về phía Lâm Phàm.
- Sinh linh ghê tởm, ngươi dám tàn sát con dân của ta.
Nơi sâu nhất trong “Canh Kim Chi Hải”, một toà cung điện cao lớn sừng sững ở đó, một người khổng lồ toàn thân màu vàng, liên tục rống giận.
Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh.
Đối với Tiên Thiên Ngũ Hành, là sinh linh cực kỳ mạnh mẽ.
- Mượn các ngươi dùng một lát.
Lâm Phàm không chút do dự vỗ một chưởng, thiên địa rúng động.
“Yêu Thành” xoay tròn xuất hiện, Thượng Cổ Đại Yêu tuyệt thế giáng lâm, một hơi thổi mênh mông, bao phủ thiên địa.
Khí thôn sơn hà, sức mạnh vô cùng vô tận dâng trào.
Toàn bộ bí đung đưa kịch liệt.
- Đều trở thành một phần của bản Vương đi.
Trong mắt Thượng Cổ Đại Yêu lập loè tinh quang, phun ra nuốt vào liên miên không dứt.
Với tu vi của Lâm Phàm bây giờ, chém chết những Tiên Thiên chi linh này đơn giản như trở bàn tay, không có bất kỳ độ khó nào.
- Ngũ hành chi kim, sinh sôi liên tục, Canh Kim sát phạt chi đạo.
- Chém!
Người khổng lồ màu vàng không thể nhịn được nữa, nâng kiếm tiến lên, thân thể to lớn tràn ngập bên trong bí cảnh, một chiêu kiếm lóe sáng, không thứ gì không thể xuyên thủng.
Nhưng lúc đi đến trước mặt Thượng Cổ Đại Yêu lại bị Thượng Cổ Đại Yêu một tay nắm lấy, trực tiếp bỏ vào miệng.
Xoạt xoạt!
Tiếng kim loại vỡ vụn, kim sắc cự nhân trong miệng Thượng Cổ Đại Yêu hóa thành dòng chảy dài màu vàng, cuối cùng dung nhập vào “Yêu Thành”.
- Nơi này cũng không cần tồn tại nữa rồi.
Lâm Phàm giang hai tay, năm ngón tay không ngừng lớn lên, mà bí cảnh cũng từ từ nhỏ lại, cuối cùng biến thành một chút ánh sáng bị hắn nắm trong tay.
Thực lực vô địch, nghiền ép tất cả.
Đám người ở bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn lại phát hiện, bí cảnh biến mất trước mặt bọn họ.
Ngay lúc đó, họ thấy một người đang chậm rãi đi ra ngoài.
Vẻ mặt từng người, từng người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bí cảnh Tiên Thiên chi kim cực kỳ cường hãn, cứ như vậy không còn.
Chuyện này... Này…