Người dịch:
Minh Thư
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Không nghĩ đến, hai triệu bảy trăm tỉ Thánh Dương Đan đã bị mình tiêu hao hết.
Lâm Phàm cảm thán, bất quá, cái cảm giác có đủ “Thánh Dương Đan” để tu luyện, thật sự rất sung sướng.
Bất tri bất giác đã ngồi thiền ba năm rồi.
Lạc ấn của Tiên Thiên Động Thiên đã huyễn hóa ra 13,000 sinh linh.
Động Thiên của Lâm Phàm giờ đây, sinh cơ bàng bạc, tựa như một thế giới thu nhỏ.
Hơn nữa diện tích của Động Thiên không ngừng mở rộng, đánh vỡ vách thuỷ tinh vốn có, ngưng kết ra vách thuỷ tinh cường đại hơn.
Thời khắc này, Lâm Phàm có một ảo giác, khi mình giơ tay nhấc chân, trời long đất lở.
Xèo!
Trong chớp mắt, Lâm Phàm từ dưới đất chui lên, phiêu phù trên hư không, hơi thở bá đạo, sắc mặt lạnh nhạt, qua ba năm tu luyện nên lắng đọng không ít, cả người đều thay đổi, trở nên thành thục hơn.
Nhưng một khắc khi Lâm Phàm mở miệng, tất cả hình tượng, tan thành mây khói.
Thực lực trở nên mạnh mẽ, nhưng Lâm Phàm vẫn là Lâm Phàm như xưa.
- Thật ngứa trứng mà, lần bế quan này lại tốn khoảng thời gian dài như vậy, ba năm rồi, tiểu gia đây chưa từng xuất hiện trên giang hồ, không chừng tất cả mọi người đã quên mất tiểu gia là ai rồi.
Lâm Phàm cảm thán.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy pháp lực bản thân so với trước kia, mạnh hơn trăm lần, cái cảm giác này thật sự quá đáng sợ.
Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh, đấm một phát chết tươi.
Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, hai quyền đánh chết.
Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, ba quyền đánh chết.
Thời gian tu luyện dài như vậy, thực lực bản thân mạnh mẽ, làm Lâm Phàm có loại ảo giác này.
-Hiện giờ, trước hết đi tập hợp đủ Ngũ hành, Thượng Cổ Đại Yêu trong khoảng thời gian này đã tự tu luyện, thực lực cũng tăng nhanh như gió, nếu như tập hợp đủ hai Ngũ hành còn lại thì có thể lên cấp, nói không chừng có thể thăng cấp thành chí bảo.
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp tiến vào hư không, chạy về phương xa.
Còn tám lão đầu kia thì đã được Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương dạy dỗ đầy đủ một năm, đối với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, loại biến thái này, Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ.
Có điều trong khoảng thời gian này, Ngô Đồng Thần Thụ cùng tám lão đầu ngưng luyện ra được “Thánh Dương Đan” đã đến con số 100 triệu rồi.
Chuyện này đối với Lâm Phàm trước kia mà nói, chính là một món tài sản khổng lồ a.
Nhưng sau khi thấy được ba triệu tỷ Thánh Dương Đan, tầm mắt của hắn đã mở rộng, 100 triệu Thánh Dương Đan này, tính là cái gì? Ngay cả một số lẻ cũng không bằng a.
Hiện tại lòng tự tin của Lâm Phàm đã hoàn toàn nổ tung, cả người tràn đầy lực lượng, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Đấm ra một quyền chính là một Cự Long pháp lực vạn trượng, còn ai làm đối thủ của hắn chứ.
- Ồ, phía trước lại có Cổ Tộc.
Ánh mắt của Lâm Phàm quan sát tám hướng, trong đáy mắt chính là ngàn dặm xung quanh.
Một mảnh đất hoang vu, Lâm Phàm thấy một bầy Cổ Tộc đang ở đó càn rỡ cười đùa.
Một đám sinh linh Đại Thiên tràn đầy bi ai khi bị bắt, từng người từng người mặt như màu đất, không có hi vọng.
- Ai tới cứu chúng ta với.
- Không nghĩ đến, ẩn nấp kĩ như vậy rồi vẫn bị Cổ Tộc phát hiện, nhất định có người mật báo.
- Những tên Cổ Tộc này, thật quá tàn nhẫn.
Đối với những sinh linh Đại Thiên chủng tộc này mà nói, bị Cổ Tộc phát hiện là một con đường chết, không có bất kỳ đường sống nào.
Ầm ầm!
Ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện một tiếng nổ vang dội.
Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập chết bầy Cổ Tộc đang sống sờ sờ.
“Đinh, chúc mừng đánh chết Hoang Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn Cổ Tộc.”
“Đinh, chúc mừng kinh nghiệm tăng lên 1 điểm.”
...
Những Cổ Tộc này, thật sự quá yếu, yếu đến mức Lâm Phàm không thèm nói một lời mà trực tiếp đập chết luôn.
Những sinh linh sững sờ, đám Cổ Tộc rất khủng bố vừa rồi đã biến mất không thấy đâu.
- Có người cứu chúng ta.
Thời khắc này, bọn họ chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Thời điểm khi bọn họ ngẩng đầu nhìn hư không, thấy trong hư không lơ lửng một đạo thân ảnh màu trắng.
Bóng người kia chắp hai tay sau lưng, khí chất xuất phàm, vừa nhìn biết ngay là cường giả.
- Cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Bọn họ nằm rạp trên mặt đất, cảm kích nói.
Lâm Phàm nhướng mày, nội tâm có chút thương cảm.
Những đồng bào Đại Thiên chủng tộc thật sự quên mất tiểu gia rồi, năm đó tiểu gia là người xuất hiện trong quầng sáng đó, mọi sinh linh dường như đã thấy tiểu gia, nhưng giờ chỉ qua ba năm đã quên mất tiểu gia rồi.
Thật khó chịu.
- Ai, thôi, nói không chừng khi đó bọn người trước mắt này không nhìn thấy quầng sáng đó.
Lâm Phàm chỉ có thể tự an ủi mình như thế, sau đó không nói bất cứ câu nào, rời khỏi nơi này.
Thời điểm hắn chuẩn bị ly khai, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, sao có thể không để cho bọn họ biết tên của mình được chứ.
- Không cần cám ơn, bản tọa là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, tự nhiên sẽ che chở cho các ngươi.
Khi thân ảnh của Lâm Phàm đã biến mất, bỗng dưng có một âm thanh truyền đến từ hư không.
Một đám sinh linh được cứu đang nằm rạp trên mặt đất:
- Cảm tạ Nhân tộc Đại Đế.
...
Sau khi Lâm Phàm đã rời đi, bọn họ mới đứng lên, từng người từng người hưng phấn vạn phần.
- Chúng ta cuối cùng cũng không sao rồi, đi mau, muôn ngàn lần không thể lại bị Cổ Tộc chộp được.
- Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, danh tự này thật quen thuộc a.
- Ai nha, cái gì quen hay không quen, chúng ta mau mau rút lui thôi.
- Há, đúng... Đúng.
...
- Xem ra, thời gian ba năm không xuất đạo, tất cả mọi người thật sự đã quên mất ta rồi, phải bắt đầu lại từ đầu thôi.
Lâm Phàm cảm thán.
Cũng không mất nhiều thời gian, Lâm Phàm đi đến một địa phương thần bí.
Đây là chỗ Hồng Vân tiên tử đánh dấu, nơi ẩn chứa Tiên Thiên chi kim, muốn đến đó cần phải vượt qua một chỗ hư không loạn lưu.
Hư không loạn lưu này, đối với sinh linh dưới Thần Thiên Vị, chính là tử thần đòi mạng.
Va phải thì sẽ bị xoắn thành mảnh vỡ trong nháy mắt.
Dù là cường giả Thần Thiên Vị, cần phải chuẩn bị vẹn toàn mới dám đi qua.
Bởi vì... hư không loạn lưu này không biết có bao xa, nếu như pháp lực không chống đỡ nổi, thì cũng rơi vào trong hiểm cảnh.
Đây là một hiểm cảnh, thế nhưng theo Hồng Vân tiên tử, lấy thực lực của Lâm Phàm, hư không loạn lưu đã không phải là hiểm cảnh.
...
Vào lúc này, tại lối vào của hư không loạn lưu, có một đám người đứng đó, cùng nhau thảo luận.
- Đại sư huynh, thực lực của huynh cường đại như thế, Canh Kim kiếm ý của huynh cũng tu luyện đến cảnh giới Quỷ Thần khó lường, nhất định có thể ở trong hư không loạn lưu này, mở ra một con đường.
Một tên thiếu niên nhìn hư không cuồng bạo trước mắt, lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Diệp sư đệ, đệ nếu như còn thổi phồng huynh, cẩn thận huynh đánh vào mông đệ đấy.
Đại sư huynh nhìn Diệp sư đệ, có chút bất đắc dĩ nói.
Cái tên này, từ sáng đến tối đều chỉ biết thổi phồng mình.
Hư không loạn lưu là nơi nào? Dù năm cao thủ mạnh nhất Thần Thiên Vị cũng không dám nói có thể mở ra một con đường.
- Đại sư huynh, ta chỉ đùa thôi mà, lần này chúng ta tới đây không phải có mang theo vật mộc sao, có lẽ sẽ chịu được.
Diệp sư đệ cợt nhả nói.
Mọi người chung quanh chỉ biết cười yếu ớt.
Nếu như không phải vì tồn tại của Cổ Tộc, sống trên đời sẽ tự do biết bao.
- Sư tỷ, đợi lát nữa ta với ngươi một nhóm, nếu như ta không chịu nổi, ngươi cần phải giúp ta một chút.
Diệp Đào đi qua người sư tỷ, ôm đùi nói.
- Ngươi nha, kêu ngươi cẩn thận tu luyện thì ngươi không chịu, bình thường chỉ biết lười biếng, bây giờ đã biết tầm quan trọng của thực lực chưa.
Vị sư tỷ này thanh thần khí sảng, vóc người thon thả, anh khí mười phần, tu vi cũng không tệ, có lẽ là Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh.
- Biết, biết rồi.
Diệp Đào trả lời, có điều trong lòng không nghĩ như vậy, có các ngươi ở đây, ta còn tu luyện cái gì, trời sập xuống còn có các ngươi chống đỡ mà..
- Ồ, Đại sư huynh, sư tỷ các ngươi nhìn kìa, có người đến, không phải là Cổ Tộc chứ.
Lúc này, Diệp Đào thấy phương xa có một đạo cầu vồng, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt, kinh ngạc hỏi.
Mọi người nghe xong, đồng loạt xoay đầu nhìn qua.
Nếu như là Cổ Tộc thì thực sự bi kịch.