Người dịch:
Toàn
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Ngươi, cái tên súc sinh này.
Tà Minh Thái Tử ở trước mặt Cổ Tộc Chí Cao, bỏ qua tất cả thể di, thế nhưng hắn không nghĩ đến cái tên Nhân tộc Đại Đế này lại kéo hắn xuống nước.
Dưới lực lượng vô cùng vô tận của Đại Phàm Ca, Tà Minh Thái Tử phát phát hiện thân thể của hắn đã không nghe theo hắn nữa.
Trong lúc đó, hít vào vô số sương mù.
Từng con từng con Cự Long màu hồng uốn lượn, vờn quanh tâm trí hắn, phá hủy cắn xé hắn.
- Đây rốt cuộc là cái gì, Cổ Tộc Chí Cao... ta A! A! A!
Giờ khắc này, Tà Minh Thái Tử hoàn toàn điên cuồng rồi, vẻ mặt đỏ chót, trong tròng mắt lập loè dục vọng.
Thân hình Lâm Phàm liên tục lóe lên, Chỉ Xích Thiên Nhai phát huy đến cực hạn.
- Chí Cao ngươi nên cẩn thận rồi, huynh đệ của ta đã tức giận.
Thân hình Lâm Phàm biến mất trong đất trời, chỉ để lại lời nói vờn quanh.
Chạy! Chạy!
Chạy được bao xa thì chạy.
Tốc độ Lâm Phàm đạt đến đỉnh phong, nhưng khi quay đầu lại, thấy Cổ Tộc Chí Ca cầm một cái đầu lâu, xuất hiện sau lưng mình.
Mà cái đầu kia dĩ nhiên là của Tà Minh Thái Tử.
- Mịa nó, tên này là quái vật gì? Sao nhanh như vậy.
Lâm Phàm thấy cảnh nàysợ xoắn cả đít, không dám tin tưởng.
Tà Minh Thái Tử này, nói thế nào, cường giả Thần Thiên Vị thất trọng, hàng thật giá thật sao chết nhanh thế không biết.
Hai mắt Tà Minh Thái Tử mở to, chết không nhắm mắt, cũng có thể hắn đến chết vâcn không biết mình chết như thế nào.
Bởi vì, trong chớp mắt, Cổ Tộc Chí Cao đã xuất hiện trước mắt Tà Minh Thái Tử, không có bất kỳ dấu hiệu gì xảy ra, nhưng khi phản ứng lại, phát hiện đầu cùng thân đã chia lìa.
Đối với Tà Minh Thái Tử cùng các cao thủ khác mà nói, chỉ cần Nguyên Thần bất diệt thì sẽ không chết, dù chỉ còn sót lại một giọt máu tươi cũng có thể sống lại.
Nhưng trong tay Cổ Tộc Chí Cao làm gì có hy vọng còn sống sót.
Cổ Tộc Chí Cao trực tiếp đem thân thể Tà Minh Thái Tử nuốt vào bụng, tất cả đều hóa thành bổn nguyên pháp lực dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Cái đầu tràn đầy tử khí, giờ chỉ là một cái đầu lâu bình thường.
- Mẹ của ta ơi, Chí Cao ngươi là cái quái gì, sao theo đuôi người ta hoài vậy, chờ sau này ta làm sao xử đẹp ngươi.
Nội tâm Lâm Phàm đau khổ, kêu cha gọi mẹ.
Đây chính là cao thủ Thần Thiên Vị tầng bảy, vì mình muốn dùng hắn chặn đường nên không chém hắn, nhưng mà ai ngờ, Tà Minh Thái Tử không có tý tác dụng nào, bị giết trong nháy mắt.
Nếu như sớm biết, mình đâu cần tốn nước miếng nãy giờ làm gì.
- Nhân tộc kia, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Cổ Tộc Chí Cao theo sát sau lưng Lâm Phàm, lạnh nhạt.
Trong mắt hắn, Nhân tộc này như con kiến, tiện tay là có thể nghiền ép.
Cổ Tộc Chí Cao có chút kinh ngạc vì tốc độ chạy trốn của tên này lại rất nhanh.
Lâm Phàm đắm chìm bên trong Tàng Thư Các của Vân Tông, đọc đủ hết các thư tịch, công pháp mà hắn có thể tu luyện, nhưng cuối cùng đều bị công pháp chi thần trong Động Thiên cắn nuốt hết.
Lấy tinh hoa bù đắp bản thân của nó.
Hiện giờ, công pháp của Lâm Phàm ngày càng mạnh, đặc biệt là Chỉ Xích Thiên Nhai đã tiếp cân đến cảnh giới mới, tốc độ rất nhanh.
Sau khi cùng Cổ Tộc Chí Cao chạm mặt, Lâm Phàm mới phát hiện, thằng này khó chơi, thực lực mình hiện giờ so với hắn như con nít so với người lớn mà thôi.
- Sao đuổi dai thế? Cứ tiếp tục thì mình sẽ bị tóm mất.
Lâm Phàm biết tốc độ mình đã đến cực hạn.
Nhưng vẫn chưa đủ nhanh với tên biến thái sau lưng.
Cái tên này chỉ cần nhẹ nhàng bước ra một bước, giống như bỏ qua giới hạn không gian, trực tiếp xuất hiện sau lưng mình.
- Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, ha ha...
Chí Cao cười nhạo Lâm Phàm.
Tâm tư Lâm Phàm cấp tốc vận chuyển, nghĩ biện pháp đào tẩu.
- Tên này là đang đùa bỡn ta. Lâm Phàm nổi giận.
Cổ Tộc Chí Cao như tuỳ tùng, hai tay chắp sau lưng, duy trì một khoảng cách nhất định với mình.
Cái tên này cũng không hề động thủ, hình như hắn muốm nhìn xem mình còn có thể chạy tới khi nào.
- Bà nội ngươi, ta xem ngươi oai cái chó gì.
Lâm Phàm không thể nhịn được nữa, trực tiếp lấy Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên ra sau đó dừng lại, quay người ném một viên gạch về phía Cổ Tộc Chí Cao.
Ầm!
Viên gạch nặng nề đánh lên thân thể của hắn.
- Tiên sư nó, cái đồ đáng ghét ghê tởm.
Lâm Phàm không muốn chạy nữa, nếu chạy không được vậy thì chính diện đánh một trận đi.
Lâm Phàm hận, vì sao Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên của mình nhất định phải đập vào sau đầu mới có tác dụng, vỗ vào mặt cũng không được. Thực lực hắn mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, sao có thể đánh trúng đây.
- Con vật nhỏ, ngươi không chạy nữa à?
Cổ Tộc Chí Cao miệt
thị nhìn Lâm Phàm, cười nhẹ nói.
- Vù vù! Chạy cái con mẹ ngươi ý, đến đây, không phải ngươi muốn ăn Lão Tử sao? Đến đây ăn đi.
Lâm Phàm vỗ vỗ đầu của mình, bá đạo nói.
Hôm nay bổn thiếu gia sẽ đứng ở đây cho ngươi ăn, ngươi mà không ăn bổn thiếu gia thì ngươi chính là cháu ta.
Trong lòng Lâm Phàm có một chút bi thương, cái tên này căn bản không phải là con người.
Cổ Tộc Chí Cao nhìn nhân loại nhỏ bé trước mắt, sau đó ngoác cái miệng rộng như hắc động của mình nuốt Lâm Phàm vào.
Lâm Phàm nhìn cái miệng lớn như hố đen trước mắt, trong lòng có chút khẩn trương.
Lạch cạch!
Lâm Phàm bị nuốt, thân ảnh biến mất trong đất trời.
Hiện tại, Lâm Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc đảo lộn không biết gì hơn.
Mình thật sự bị tên này nuốt rồi.
Đúng là bi kịch mà.
Lâm Phàm chưa bao giờ cảm thấy bất đắc dĩ như hôm nay, đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao càng bất đắc dĩ, một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Cường độ thân thể hắn mặc dù là Thần Thiên Vị tầng tám, nhưng trước mặt Nguyên Thần phân thân của tên kia vẫn không có một chút tác dụng nào.
Theo Lâm Phàm đánh giá, Nguyên Thần phân thân Cổ Tộc Chí Cao trực tiếp vượt qua tất cả, dù các cao thủ Thần Thiên Vị tầng mười của các chủng tộc khác cũng không phải là đối thủ.
Lúc này Lâm Phàm đang phiêu phù trong bóng tối. Hắn mở mắt nhìn xung quanh, tối đen như mực, không nhìn ra được bất cứ hi vọng nào.
- Ồ, chỗ kia có một chút ánh sáng.
Lâm Phàm thấy phía trước có một tia sáng.
- Ta là Tà Minh Thái Tử, ta không thể chết được, ta không thể chết được.
Lâm Phàm nghe tiếng gào rống sợ hãi, không phải Nguyên Thần của Tà Minh Thái Tử thì còn ai vào đây.
Thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị lên chào hỏi, có một đạo cương phong đột nhiên cuốn lấy nguyên thần của Tà Minh Thái Tử, trong nháy mắt, nguyên thần tiêu tan hóa thành lực lượng thuần túy rót vào bóng tối.
- Mẹ nó, Cổ Tộc Chí Cao đang tiêu hóa tất cả những sinh linh mà hắn nuốt.
Bây giờ, Lâm Phàm cảm giác được thân thể có chút đau đau, có một luồng lực lượng ăn mòn đang muốn hòa tan hắn.
- Mẹ kiếp, Cổ Tộc Chí Cao ngươi dám nuốt bổn thiếu gia nếu không để lại dâu vết nào thì không được rồi, ngươi cho rằng bổn thiếu gia ta dễ bắt nạt à.
Lâm Phàm tức giận, gọi Thiên Địa Dung Lô ra, sau đó tiến vào bên trong.
Có món chí bảo này bảo vệ ta, nhìn ngươi làm gì được bổn thiếu gia.