Tối Cường Hệ Thống

Chương 585: Chú Ý Phô Trương Cách Xuất Hiện Nhé!

Người dịch:
Toàn
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Các ngươi thật sự quá yếu.


Tu vi Lâm Phàm chỉ là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, không phải là cường giả nghịch thiên gì, nhưng bàn về pháp lực thì dù Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh cũng không bằng một phần mười của hắn.


Càng không nói đến cường độ thân thể, hiện giờ đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan.
Bây giờ Lâm Phàm chính là một BOSS cao cấp, người bình thường, không đánh nổi.
- Muốn chết.


Cổ Tộc thấy sinh linh này hời hợt duỗi ra một ngón tay thì sắc mặt hắn càng dữ tợn, đấm ra một quyền, bao hàm Động Thiên bên trong, pháp lực sôi trào.
Tuy cú đấm này có khả năng hủy thiên diệt địa nhưng đối với Lâm Phàm, như thế còn chưa đủ.
Xoạt xoạt!


Dưới một chỉ của Lâm Phàm toàn bộ không gian như bị cô đọng lại, tiếng rắc rắc vang lên, không gian bị vỡ nát như mặt kính.
Ầm! Ầm!


Những tên Cổ Tộc kia đều cảm nhận được một luồng sức mạnh cường hãn từ bên ngoài rót vào cơ thể bọn chúng, chúng không thể ngăn cản, kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt nổ tung, máu thịt tung toé.
“Keng, chúc mừng đánh chết Cổ Tộc Thần Thiên Vị tầng ba Động Thiên cảnh.”


“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Hoang Thiên Vị đại viên mãn.”
“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Thần Thiên Vị tầng một Chân Pháp cảnh.”
...
Cướp đoạt! Cướp đoạt!
Tuy kinh nghiệm không nhiều nhưng muỗi dù ít những vẫn là thịt.


Tinh khí thần của bọn chúng cũng được Lâm Phàm thu vào Động Thiên để uẩn dưỡng.
Bây giờ Yêu Thành đang ở trong Động Thiên, Động Thiên càng lớn mạnh thì Yêu Thành càng lớn mạnh.
Trong vòng một chiêu, chém giết toàn bộ mấy trăm tên Cổ Tộc.


Việc này đối với Lâm Phàm dễ như ăn cháo, không tốn chút công phu nào.
Lạch cạch!
Hai con mắt linh động của Tử Vận như muốn rớt ra ngoài, tuyệt phẩm nhân khí mà nàng xem như trân bảo bị rơi trên mặt đất.


Mấy cô gái khác cũng trợn tròn, mấy trăm Cổ Tộc mạnh như vậy đều bị nam tử thần bí này tiện tay giết chết.
Chúng ta đang nằm mơ phải không?
- Sao có thể...?
Không chỉ đám người Tử Vận ngạc nhiên mà những thành viên khác của Mị Tộc đang bị giam càng bị sốc đến ngu người.


Nam tử này là ai? Sao mạnh như thế. Chẳng lẽ là bằng hữu của Tử Vận?
Lâm Phàm vung tay áo, tóc dài tung bay, song nhãn ngưng thần nhìn phương xa.
Xa xa, có dấu hiệu của pháp lực rất mạnh, thiên địa nổi lên dị tượng, hiển nhiên, đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.


Xem ra có rất nhiều Cổ Tộc bị người khác cản lại, chỉ là không biết tình huống hiện giờ ra sao.
Những Cổ Tộc kia đối với Lâm Phàm cũng chỉ là một ít kinh nghiệm, xoay tay là có thể có nhưng từ bỏ thì có chút đáng tiếc.
Nhìn dao động pháp lực ở phía xa, tu vi của đám này cao hơn nhiều bọn vừa rồi.


Mọi người từ trong khϊế͙p͙ sợ phản ứng lại, cả đám nhìn Lâm Phàm có chút mê say.
So với lúc trước, thì thời khắc này nam tử kia tràn đầy khí tức cường giả, hơi thở này giống như sóng triều phả vào mặt các nàng.


Một vài nữ tử Mị tộc da mặt mỏng một thì sắc mặt ửng đỏ, dâng lên tâm ý ái mộ.
Chuyện này đối với Lâm Phàm đã thành thói quen, một main cao, khoai to, đẹp trai thanh lịch vô địch khắp vũ trụ như mình thì hấp dẫn phái nữ là chuyện đương nhiên.
Ầm!


Lâm Phàm hướng về nơi đang diễn ra chiến đấu.
Tử Vận muốn nói gì nhưng thấy đối phương rời đi thì vội vàng giải cứu người thân.
- Tử Vận, Phiêu Phiêu, các ngươi quen người này à?
Một trung niên nữ tử hỏi.


- Không biết, lúc chúng ta đang chạy trốn thì thấy hắn, chúng ta còn không biết tên của hắn là gì nữa mà.
Tử Vận lắc đầu nói.


Nàng không nghĩ đến thực lực của người đàn ông này lại mạnh mẽ như thế, Cổ tộc vô dịch trước mặt các nàng lại yếu như bún trước mặt hắn, không thể tưởng tượng nổi.
- Hình như hắn tiến về chiến trường của Tộc trưởng và đám Cổ tộc kia thì phải, chúng tam au.
...


Hiện tại, nội tâm Lâm Phàm vô cùng kích động, sau khi thực lực hắn trở lên mạnh mẽ, cuộc sống ngày càng có nhiều niềm vui hơn.
Đặc biệt là cái cảm giác oai phong trước mặt đám em gái kia, thật sảng khoái.


Vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt lãnh ngạo, khí chất vương giả mờ ảo kia, đều có tính mê hoặc rất cao.
- Ha ha!
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, tăng tốc độ.
Càng đến gần khu vực chiến đấu, pháp lực dao động càng cường đại.


Nhưng, Cỗ pháp lực này so sánh với Vân Tông chủ thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.
...
- Mị Tộc tộc trưởng, các ngươi đầu hàng đi, các ngươi đã bị bao vậy, càng chống cự thì đít sẽ càng bự thôi, còn không mau thúc thủ chịu trói, chờ giờ được thông.


Tình hình hiện tại không khả quan lắm, ba tên Thủ lĩnh Cổ tộc đã bao vậy đám người Mị tộc.
Khí tức ba tên Cổ Tộc này rất cuồng bạo, pháp lực nồng đậm bạo phát chấn động hư không, đến mức có thể cùng thiên địa dung hợp.


Tộc trưởng Mị Tộc là một cái cô gái trẻ tuổi, trong lúc nhấc chân phất tay cũng toát ra sự mê hoặc lớn lao.
Ba tên Thống soái Cổ Tộc nhìn thấy cô gái này, trong ánh mắt loé những tia sáng tà mị, không khỏi nuốt nước miếng ực ực.


Nếu muốn đùa bởn chủng tộc nào đó, thì đám Cổ Tộc sẽ chọn Mị Tộc đầu tiên vì thiên tính cùng thân thể Mị Tộc làm cho bọn chúng sung sướng vô cùng.
Đặc biệt là tộc trưởng Mị Tộc, càng làm cho ba tên ngựa đực kia không thể nhịn được.


Khi biết chỗ ẩn thân của Mị Tộc, thì các thống lĩnh Cổ Tộc sẽ tranh đoạt lẫn nhau, việc vây giết Mị Tộc là chuyện tốt.
- Tộc trưởng, chúng ta có chết cũng phải tiếp tục đánh, nếu để bị bắt, thì chúng ta sẽ sống không bằng chết, nhục nhã vô cùng a.


Một đám nữ tử vây xung quanh tộc trưởng Mị Tộc, ánh mắt ác liệt, khí tức cường hãn tu vi không thấp.
- Nhất định có người bán đứng chúng ta, Mị Tộc chúng ta không tranh với đời, ẩn núp rất sâu, không thể bị phát hiện dễ dàng thế được.


- Là Mỹ Cơ bán đứng chúng ta, từ khi cứu nàng từ trong tay Cổ Tộc, ta đã phát hiện nàng không được bình thường.
- Mỹ Cơ!
Tộc trưởng Mị Tộc nhất thời biến sắc, bởi vì các nàng tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện ra Mỹ Cơ.


Lúc này một tiếng cười khẽ từ phía sau Cổ Tộc truyền đến, một nữ tử yêu diễm ăn mặc hở hang đang đeo bám trên người một tên thống soái Cổ Tộc, ngón tay thon dài chỉ về hướng Mị Tộc nói.
- Các ngươi nhanh đầu hàng đi, Thống soái đại nhân sẽ rất yêu quý mọi người.
- Ha ha.


Một tên thống soái Cổ Tộc ôm lấy nàng ta, như sủng vật vậy, ánh mắt ɖâʍ tà lướt trên người nàng, sau đó cười lớn.
- Nàng nói không sai, thần phục chúng ta thì sẽ miễn cho các ngươi chịu dằn vặt, bằng không chúng ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.


Đám người Mị Tộc căm tức nhìn Mỹ Cơ, trong lòng phẫn nộ vạn phần.
- Hừ, chúng ta thà chết cũng không theo các ngươi.
- Ha ha, các ngươi muốn chết cũng không dễ như đâu, dưới sự bao vây của chúng ta, các ngươi có chạy đằng trời. Cổ Tộc Thống soái giang hai tay ra, cuồng tiếu.


Lấy Mị Tộc làm trung tâm, đại quân Cổ Tộc đã vây xung quanh một vòng lại một vòng, không sót một kẽ hở nào.
Cổ Tộc đông như châu chấu, bao trùm cả vùng rừng núi.
Đám Mị các nàng đã không còn đường lui nữa rồi.


Tất cả mọi người đều toát ra vẻ tuyệt vọng, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Các nàng đều biết, ba tên Cổ Tộc này là ba trong bảy đại thống soái dưới trướng Uy Quân Vương, thực lực vô cùng mạnh mẽ, là tồn tại mà các nàng không có khả năng đối kháng.


- Chẳng lẽ các ngươi muốn tự bạo Động Thiên? Đáng tiếc, các ngươi sẽ không được như ý nguyện, có bản thống soái ở đây, chả lẻ ta đứng làm cảnh thôi sao.


Tên thống soái Cổ Tộc này cười lớn một tiếng, đưa tay làm động tác, thiên địa pháp tắc quanh đám người Mị Tộc liền bị thay đổi, các nàng phát hiện, Động Thiên bị chèn ép gắt gao muốn tự bạo cũng không thể nào.


Thời khắc này, các nàng thật sự trở nên tuyệt vọng, rõ ràng, từ khi bắt đầu đến giờ những tên Cổ Tộc này vẫn đang đùa bỡn họ.
Mà bây giờ, bọn chúng không muốn chơi nữa.


Nhìn từng khuôn mặt dữ tợn, tỏ vẻ tham lam, đôi mắt không ngừng quét lên quét xuống trên người mình, các nàng càng thêm tuyệt vọng.
- Quả nhiên không làm ta thất vọng, ở đây có nhiều Cổ Tộc như vậy!
Vừa lúc đó, có một thanh âm vui vẻ đột nhiên truyền ra từ hư không.
- Là ai?


Thần sắc của ba tên thống soái cứng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chả lẽ có tên tâm thần nào muốn tự sát hả?
Đám người Mị Tộc cũng quay đầu nhìn về hướng đó.
Mà khi bọn họ nhìn qua, sắc mặt từng người đều đại biến, trong tròng mắt hiện vẻ khϊế͙p͙ sợ.