Người dịch:
Toàn
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
- Hồng Vân đúng là có thiên phú hội họa nha.
Lâm Phàm mở tấm da thú mà Hồng Vân tiên tử cho mình, nhìn thấy những chỉ dẫn của nàng, vui mừng khôn xiết.
Phương hướng, lộ trình, cấm địa đều nói rõ, viết rõ ràng như sợ mình bị lạc vậy.
Nhưng có một việc để hắn nhức đầu chính là, hai địa phương có tiên thiên Ngũ hành ở hai phương hướng đối lập nhau.
Sau khi suy tính một phen, Lâm Phàm quyết định đi đến nơi có Tiên Thiên chi kim trước.
Cái bí cảnh này có khoảng cách gần hơn với hắn, mà làm cho Lâm Phàm mừng rỡ chính là, vị trí Uy Quân Vương cũng không xa bí cảnh này.
Sau khi càn quét sạch bí cảnh rồi lại đem nhà của Uy Quân Vương quậy tung lên, thì còn gì bằng.
Lấy địa vị của Uy Quân Vương, thì bảo bối và Thánh Dương Đan là đếm không xuể, nếu như có thể lật tung nhà hắn thì tài phú của mình sẽ như thế nào, nghĩ đến thôi đã chảy nước miếng rồi.
Sau nửa tháng, Lâm Phàm rời rất xa vị trí của Vân Tông, đến địa bàn của Cổ tộc.
- Cổ Thánh Giới thật sự quá rộng đi.
Tốc độ phi hành của Lâm Phàm là cực nhanh, thế nhưng cho dù vậy, nửa tháng đã qua vẫn chưa đến được chỗ cần đến.
Chuyện này đối với Lâm Phàm, chính là một cái bi kịch.
Lúc này Lâm Phàm đang đi qua một mảnh rừng rậm rạp, ngừng lại muốn nghỉ ngơi, vì phi hành trong thời gian dài như thế, hắn có chút ăn không tiêu, trong rừng rậm, không thiếu Cổ Thú, hắn muốn nhìn xem có thể gặp được Cổ Thú nào mạnh mạnh một chút không?
Lâm Phàm biết mình đã đến vùng đất trung tâm, tình thế ở đây có chút phức tạp, coi như gặp được Cổ Thú cường đại cũng không phải là chuyện hiếm.
Rống!
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng rống dữ dội, thanh âm gào thét như sấm động, chấn những cây cổ thụ rung động không ngừng, lá rụng như mưa.
- Tiếng gầm thật mạnh, âm thanh lớn như vậy, khí lực mười phần, xem ra thực lực của nó cũng chẳng yếu, ngược lại có thể đi xem một chút. Trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ, sau đó tiến vào trạng thái ẩn thân hướng về hướng có tiếng gầm chạy đi.
Khi Lâm Phàm đến nơi, nhìn thấy tình huống trước mắt có chút quái dị.
- Thượng cổ hung thú?
Một đầu Cự Long dài trăm trượng đang dữ tợn rít gào, nó cùng với mấy chục đầu Cổ Thú đang chém giết lẫn nhau, điều làm Lâm Phàm kinh ngạc chính là, đầu Cự Long này dĩ nhiên biết nói.
- Đây tuyệt đối không phải là sinh linh của Đại Thiên thế giới.
Đại thiên thế giới cũng có Long tộc, thế nhưng đem Long tộc kia cùng con Cự Long này so sánh thì có rất nhiều điểm đồng.
Con Cự Long này, toàn thân vảy giáp hiện ra u quang, những mảnh vảy giáp này giống như là một toà núi vững chắc, trong miệng thì toàn răng nhọn, toả ra phong mang sắc lẹm, khiến người ta không rét mà run.
- Một đám Cổ Thú ngu muội, lại dám nhòm ngó huyết mạch Cự Long, các ngươi đang tự tìm đường chết.
Cự Long nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó tung một trảo che khuất bầu trời hướng về những Cổ Thú này chộp tới.
Những Cổ Thú kia ở trong mắt Cự Long chỉ giống như giun như dế, khi nó vung móng vuốt lên, bọn Cổ Thú máu thịt tung toé.
- Không nghĩ đến mình dĩ nhiên gặp được Cự Long tộc, một trong thập đại hung thú thượng cổ, đúng là thú vị. Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi một cái.
Thịt rồng mình cũng ăn bao giờ, đợi lát nữa phải thử một phen mới được.
Tu vi con Cự Long này cũng chỉ là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, nên nó đối với Lâm Phàm mà nói, là tiện tay trấn áp.
Lúc này, Lâm Phàm không thể nhịn thêm được nữa.
Nếu như để cho bọn họ tiếp tục đánh nhau, thì những Cổ Thú kia tuyệt đối sẽ bị con Cự Long này chém giết hết.
Bất kể nói thế nào thì những thú này đều là kinh nghiệm.
Bây giờ, điểm kinh nghiệm xuất hiện trước mặt, sao có thể để cho nó chạy mất được.
- Dừng tay!
Lâm Phàm lập tức đi ra, trong nháy mắt vừa sải bước, hắn đã xuất hiện ở giữa Cự Long và Cổ Thú.
Trong tròng mắt dữ tợn của Cự Long cùng mấy con Cổ Thú kia, toát lên vẻ kinh dị, chúng nó không biết sinh linh này muốn làm gì?.
- Sinh vật nhỏ bé ở đâu ra nói nhăng nói cuội, chết đi cho ta.
Cự Long nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức cuồng bạo bộc phát ra rồi tung một trảo hướng đỉnh đầu Lâm Phàm.
Theo một trảo đánh xuống, thiên địa cũng trở lên đen kịt lại.
Ầm ầm!
Thời điểm một trảo to lớn của nó vỗ vào đỉnh đầu Lâm Phàm, Cự Long há miệng ra nở một nụ cười, dưới cái nhìn của nó thì sinh linh này nhất định bị mình đánh thành bánh thịt.
- Con mẹ nó, cái đồ ghê tởm nhà ngươi, quá đáng rồi đó.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, một lời không hợp liền động thủ, đúng là không có chút thú tính nào.
- Làm sao có khả năng?
Cự Long không dám tin những gì mình nghe được, nó không nghĩ đến, tên sinh linh nhỏ bé lại bình an vô sự dưới một trảo của mình, xem ra đụng phải thiết bản rồi.
Những Cổ Thú kia tức giận gào thét, thanh âm giống như đang cảnh giác Lâm Phàm.
Chúng nó muốn ăn con Cự Long này cướp đoạt tinh huyết của Long tộc, thế nhưng không nghĩ tới, có một tên Nhân tộc tự dưng ở đâu ra, xuất hiện trước mặt bọn nó.
- Ngươi là Cự Long tộc, một trong thập đại hung thú thời thượng cổ? Lâm Phàm nhìn thân thể to lớn như quả núi của Cự Long, tò mò hỏi.
- Không sai, bản Long chính là thành viên của Cự Long tộc, một trong thập đại hung thú thời thượng cổ, sinh linh nhỏ bé như ngươi đang muốn làm cái gì ở đây?
Ngữ khí của Cự Long nổ vang như tiếng chuông lớn, chấn Lâm Phàm choáng váng.
- Không có gì, ta chỉ muốn chém giết ngươi rồi sau đó mang ngươi đi nướng thôi, vì ta chưa ăn thịt rồng bao giờ. Lâm Phàm cười nói.
Cự Long nghe nói như thế thì giận tím mặt, quát.
- Làm càn.
Nó không nghĩ tới một tên sinh linh nhỏ bé lại dám nói khoác không biết ngượng, muốn ăn chính mình? Đúng là muốn chết, nó dùng một chiêu thần long bãi vĩ quất về phía Lâm Phàm.
- Khà khà.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười, không để cái đuôi rồng to lớn kia vào mắt, hắn nhấc một tay lên hời hợt chặn cái đuôi lại.
- Ân.
Sắc mặt Cự Long đại biến, nó không nghĩ đến sinh linh này chặn chiêu này của mình đơn giản như vậy, một màn kế tiếp lại làm cho Cự Long kêu thảm thiết.
Năm ngón tay Lâm Phàm khép lại giống như con dao đánh xuống.
- Ta cắt...
Đuôi rồng trong nháy mắt bị cắt thành vài đoạn.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa vang lên.
Đám Cổ Thú đánh nhau với Cự Long nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trong tròng mắt cũng toát ra vẻ kiêng dè nồng đậm, tứ chi chậm rãi lùi về sau như muốn rời khỏi nơi này.
- Cái con rồng thối này, một lời không hợp đã muốn đập chết bổn thiếu gia, vậy thì bổn thiếu gia cũng không khách khí với ngươi nữa.
Lâm Phàm nhảy lên tung một quyền hướng về Cự Long đánh tới.
- Tên ghê tởm kia ngươi dám cắt ta đuôi, ngươi phải chết!
Cự Long tức giận gào thét, hung tính đại phát.
Nhưng dưới cú đấm của Lâm Phàm thì nó không có bất kỳ sức phản kháng nào, thân thể trực tiếp bị đánh thành hai nửa chết đến không thể chết lại.
“Keng, chúc mừng đánh giết thượng cổ thập đại hung thú Cự Long.”
“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 100000.”
- Tốt lắm tốt lắm, không nghĩ tới tăng cường nhiều kinh nghiệm như vậy.
Lâm Phàm rất thỏa mãn với số điểm kinh nghiệm kiếm được từ Cự Long.
- Ồ, các ngươi muốn chạy?
Lâm Phàm nhìn thấy những Cổ Thú đang chạy trốn.
Năm ngón tay Lâm Phàm mở ra che kín bầu trời, khống chế một phương thiên địa sau đó nắm lại.
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ vang lên, những Cổ Thú kia trong nháy mắt bị pháp lực ép nổ tung, máu thịt văng tung toé.
“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Thú tu vi Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.”
“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Thú tu vi Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh.”
...
Thoáng cái đã có mấy trăm ngàn điểm kinh nghiệm tới tay, kiếm kinh nghiệm là chuyện đơn giản a.
Hiện giờ, mình chính là cường giả Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, coi như là có trăm ngàn kẻ địch cùng cấp thì cũng có thể chém giết trong nháy mắt.
Đây là sự tối cường của main!!