Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Ngọn núi mà tên Đại sư huynh đang tọa lạc có tên là Kình Thiên Phong, ngụ ý đỉnh thiên lập địa, chí cao vô thượng, được trời cao chăm sóc.
Giờ khắc này có một người xuất hiện ở đó.
-Hừ, Đại sư huynh sao? Ngươi đã phá hủy của một căn phòng của ta, ta đây liền hủy đi ngọn núi của ngươi.
Trong mắt Lâm Phàm lóe tia hung ác.
Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng mà.
Kình Thiên Phong luôn được bày một đại trận hộ sơn để bảo vệ, người bình thường nếu như không được người bên trong cho phép thì tuyệt đối không thể vào.
Hơn nữa, đại trận rất cường hãn, thực lực như Thần Thiên Vị cảnh giới Lĩnh Vực tầng hai cũng khó có thể phá được nó.
-Ta phá.
Lâm Phàm vỗ ra một chưởng, tức thì đại trận hộ sơn lung lay rồi sụp đổ.
Ngọn núi bên trong lập tức lộ ra ngoài.
Các đệt tử đều cảm nhận được sự chấn động kinh thiên động địa này.
-Nhân tộc đã ra tay rồi.
-Đại trận hộ sơn của Kình Thiên Phong thế mà đã bị phá.
-Mịa nó, tên này cũng quá tàn bạo đi, thế mà dám ra tay thật.
Giờ phút này, các đệ tử của Vân Tông đều kinh hãi, sau đó không nghĩ nhiều mà chạy nhanh đến Kình Thiên Phong. Đối với bọn họ, màn trình diễn tiếp theo mới hấp dẫn.
Tên Nhân Tộc này cũng gan quá, đến cả Đại sư huynh cũng dám chọc.
Lúc này, các đệ tử bên trong Kình Thiên Phong đều biến sắc, bọn họ nhìn thấy một người dùng sức mạnh tuyệt đối phá vỡ đại trận hộ sơn.
Bọn họ nghĩ, thì đối phương trắng trợn khiêu khích uy nghiêm của mình, chuyện này sao có thể nhịn được.
-Là kẻ nào dám đến Kình Thiên Phong làm càn?
Một tên đệ tử tức giận bước ra, quát lớn.
-Liễu Ngân, Phương Vĩ Phong, lăn ra đây cho lão tử.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, giống như Thiên Long gào thét, sóng âm nổ tung trong hư không.
Một số đệ tử có tu vi thấp của Kình Thiên Phong lập tức biến sắc, miệng phun máu tươi, không thể chịu được áp lực này.
Giờ khắc này, Lâm Phàm đứng trên bầu trời, cao cao tại thượng nhìn xuống Kình Thiên Phong.
-Hừ, vàng son lộng lẫy? Đúng là biết hưởng thụ.
Lâm Phàm mỉa mai.
Một đám người trong Kình Thiên Phong vọt ra, mỗi người đều cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
-Ngươi là ai?
Bọn họ không nghĩ ra, rốt cuộc là tên nào gan lớn như vậy, dám đến Kình Thiên Phong làm càn.
-Đem tên chó má mà các ngươi gọi là Đại sư huynh gọi ra đây.
Lâm Phàm quát lên, như muốn bạo phát.
-Ngươi là ai? Đại sư huynh không phải người mà ngươi có thể tùy tiện gặp.
-Hừ, vậy ta liền phá hủy Kình Thiên Phong của hắn, thử xem hắn có ra hay không.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, vừa dứt lời liền trực tiếp động thủ.
Một tay giơ lên, đánh tới đám đệ tử.
Dưới lòng bàn tay, khí thế mãnh liệt, không ai có thể chống đối, đặc biệt là sau khi Lâm Phàm đến Thần Thiên Vị cảnh giới tầng thứ tư, tu vi lại càng cường hãn, những đệ tử này không phải là đối thủ của hắn.
Phốc phốc!
Đám đệ tử bên dưới, từng người, từng người một chịu không nổi mà phun máu, vẻ mặt hoảng sợ, người này, không ngờ là lại mạnh như vậy.
Hiện tại, Đại sư huynh đã dẫn theo một số đệ tử vào bí cảnh của tông môn.
-Tặc tử, Đại sư huynh không có ở đây, nếu ngươi dám tiếp tục càn rỡ, chờ Đại sư huynh trở về sẽ cho ngươi trả giá, ngươi hãy chờ coi!
Đệ tử Kình Thiên Phong hét lên giận sữ, tên này thật sự quá càn rỡ.
Lâm Phàm nhìn đám cắt ké này, hừ lạnh một tiếng:
-Các ngươi thật sự rất phiền, không ở đây cũng tốt, lão tử phá ngọn núi của hắn rồi chờ hắn về.
Khí tức của Lâm Phàm dâng trào, một cước đá ra, trong chớp mắt, khắp nơi đều xuất hiện thân ảnh của hắn, Chân Ảnh Hủy Diệt Chi Cước trong nháy mắt bạo phát.
Những đệ tử bên dưới nhìn thấy một màn này, sắc mặt đại biến, muốn chống lại nhưng đã bị trúng chiêu trước đó, nên bọn họ không cách nào đánh trả lại được.
A!
Trong chốc lát, từng tiếng kêu thấu trời vang lên.
Đối với đệ tử Kình Thiên Phong mà nói, một cước này thật sự quá độc ác, bọn họ cảm thấy như đang bị những nỗi đau khổ lớn nhất trên thế gian này dày vò.
Trùng trùng điệp điệp ưu thương, bọn họ mất đi hi vọng về tương lai.
Từng tên một đều nắm đũng quần, không tự chủ nằm trên mặt đất, rên la đau đớn, thật là nhức trứng vô tận a.
Sắc mặt bọn họ từ đỏ chuyển sang trắng, từng hạt mồ hôi hột lớn như hạt đậu lăn dài.
Bọ họ căm tức nhìn Lâm Phàm nhưng chớp mắt liền bị cảm giác đau đớn thay thế, nhức nhối lắm hic hic.
Các đệ tử đến vây xem đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Bọn họ không nghĩ tới tên Nhân tộc này nói là động thủ liền.
Hơn nữa, trong nháy mắt, hắn lại trấn áp được toàn bộ đệ tử trong Kình Thiên Phong, làm họ mất đi sức chiến đấu, thực lực này, không phải dạng vừa đâu mà là dạng rộng nha.
-Đúng rồi, Liễu Ngân sư huynh mang mọi người đến bí cảnh, tạm thời sẽ không về đâu.
-Nếu Đại sư huynh trở về mà nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sẽ tức điên lên mà thôi, tên Nhân tộc kia nhất định sẽ có kết cục bi thảm.
-Ồ, chuyện lớn như vậy rồi mà tông chủ cùng các trưởng lão vẫn chưa xuất hiện sao?
-Không biết, chúng ta chỉ nên xem thôi, tuyệt đối không được nhúng tay vào, chuyện này chưa đến phiên chúng ta can thiệp.
………..
-Hừ, đúng là xa xỉ, thật biết hưởng thụ, các sinh linh của Đại Thiên thế giới chịu đủ mọi chèn ép của Cổ tộc, mà các ngươi lại ở đây nhàn nhã tự tại, chỉ biết bắt nạt đồng bào.
-Năm lần bảy lượt khiêu khích ta, nể mặt mọi người ta tha cho các ngươi một mạng, nhưng các ngươi lại không biết tốt xấu, chẳng lẽ các ngươi cho rằng Lâm Phàm ta dễ ức hϊế͙p͙?
Lâm Phàm tức giận vô cùng, mắng:
-Tháo dỡ căn phòng của ta, vậy ta liền hủy đi ngọn núi của ngươi.
Lâm Phàm đang muốn lập uy, để cho mọi người biết được kết cục của việc khiêu khích hắn là như thế nào.
-Các ngươi mau nhìn xem, tên này còn muốn làm gì?
Đám đệ tử xem náo nhiệt nhìn động tác của Lâm Phàm, từng tên dần biến sắc, mặt lộ vẻ không dám tin nhìn nhau.
Lâm Phàm một chưởng vỗ ra, chụp vào cái cung điện kia, pháp lực dâng trào, trực tiếp tóm cung điện vào tay.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Rừng núi rung chuyển, đại điện cắm sâu vào lòng đất bị Lâm Phàm kéo ra, nắm trong tay.
-Luyện hóa!
Một cái đại điện to lớn lập tức biến mất trước mặt mọi người, mà “Thiên Địa Dung Lô” cũng mở ra, bắt đầu luyện hóa cung điện này.
-Keng, chúc mừng đã luyện chế ra đồng nát.
-Hừ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, vậy mà bên trong chỉ là rác rưởi.
Lâm Phàm trực tiếp đem đống đồng nát ném ra ngoài.
Một đống đồng nát lớn từ trên trời rơi xuống chỗ vừa rồi còn là một cung điện nguy nga.
Thời khắc này, mọi người đều trợn tròn mắt.
-Hắn thật sự đã phá hủy đại điện của Đại sư huynh.
-Khủng bố, thật sự là quá kinh khủng.
-Nếu Đại sư huynh trở về thấy cảnh này thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào.
-Xong đời, xem ra lần này là ngươi chết ta sống rồi.
…………….
Các đệ tử của Kình Thiên Phong nhìn đống đồng nát to lớn trước mắt cũng chỉ có thể gào thét mà không làm được gì, bởi vì bọn họ còn nhớ cảm giác trứng nhức là như thế nào a.
-Thời điểm hiện tại, Cổ tộc đang hoành hành, tàn sát bừa bãi sinh linh của các chủng tộc trên Đại Thiên thế giới, các ngươi còn muốn những đồ vật vàng son lộng lẫy đấy làm gì, hôm nay Lâm Phàm ta sẽ hủy diệt hoàn toàn Kinh Thiên Phong.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, khí thế bá đạo, oai phong ngập trời, khi tất cả mọi người cảm nhận được luồng hơi thở này, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được, bên trong sự uy nghiêm, bá đạo này này còn bao hàm lửa giận vô cùng lớn.