Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Điều khiến Lâm Phàm thất vọng chính là, không phải cuốn nào cũng như quyển Phật Ma kinh văn vừa rồi.
Xem ra quyển sách đó do cường giả Thần Thiên Vị sau tầng Pháp Tắc viết ra.
Cũng chỉ có những cường giả như thế mới có thể đem cảm ngộ pháp tắc hòa vào từng chữ, viết ra sách linh.
Nếu hiện tại, Lâm Phàm viết thư tịch, tuy cũng có thể ẩn vào đó một loại chí lý nhưng không thể tạo ra sách linh được, đó là do thực lực cùng cảm ngộ của hắn chưa đến trình.
Lâm Phàm tập trung cảm thụ khí tức của từng quyển sách, khí tức nào càng mạnh cũng có nghĩa là người viết nó càng cường.
Đối mặt với mênh mông biển sách, cho dù Lâm Phàm có nắm giữ hệ thống thì việc lật xem từng quyển một cũng không biết cần bao nhiêu thời gian cho vừa.
Vân Hải Mê Tung là một môn thân pháp, nhưng Lâm Phàm đã có Chỉ Xích Thiên Nhai. Bất quá, hiện tại học thêm một loại thân pháp nữa cũng không tồi, lấy sở trường bù sở đoản, chắt lọc tinh hoa của từng thân pháp, đến khi hắn đạt được cảnh giới nhất định liền có thể tự sáng tạo công pháp.
-Học tập.
Lâm Phàm không chút do dự để hệ thống tự động học tập.
Cũng ngay lúc đó, khiến Lâm Phàm phải trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc, đám ôn võ đạo chi linh trong Động Thiên đang gào thét:
-Các anh em, có ma mới xông vào, chúng ta phải tiêu diệt nó.
-Chỉ Xích Thiên Nhai huynh, có thân pháp muốn tranh sự ân sủng của ngươi kìa, còn không nhanh cắn nuốt nó, bù trừ cho khyết điểm của mình.
-Hừ, chỉ là một cái thân pháp chi linh nho nhỏ mà muốn phân cao thấp cùng ta, xem ta làm sao nuốt ngươi.
Lâm Phàm vừa ngưng luyện ra thân pháp chi linh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nó đã bị sinh linh của Chỉ Xích Thiên Nhai cắn nuốt rồi.
-Ta kháo, cái rắm gì thế này, đây không phải chế độ độc tài sao?
Lâm Phàm đã chấn kinh, hắn không dám tin chuyện vừa xảy ra.
Hắn không nghĩ rằng thân pháp chi linh của mình lại mạnh đến vậy, thậm chí là ngày càng thông minh, tính cảnh giác cùng chiếm hữu càng cao.
Bất quá, điều khiến Lâm Phàm càng ngạc nhiên hơn chính là, sau khi cắn nuốt Vân Hải Mê Tung, Chỉ Xích Thiên Nhai lại có biến hóa, giống như nó rút được tinh hoa của Vân Hải Mê Tung sau đó lại đưa vào bản thân mình.
-Tình huống này cũng không tệ, xem ra lại phát hiện một điều mới.
Lâm Phàm vui sướng, không nghĩ tới thân pháp của mình lại có thể cắn nuốt rồi rút lấy tinh hoa của thân pháp khác.
Bên trong biển sách, Lâm Phàm một lần, lại một lần dừng lại, đã xem được vài trăm bản thư tịch. Có hữu dụng cũng có vô dụng.
Thế nhưng, cảm ngộ của hắn ngày càng sâu, tri thức bên trong Động Thiên thì ngày càng phong phú.
Tại nơi sâu xa của Tàn Thư Các, như có một đôi mắt đang quan sát nơi đây.
Đôi mắt này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào từng động tác của Lâm Phàm.
Thấy đối phương mỗi khi xem một quyển sách, đều có thể lĩnh ngộ được những ẩn chứa trong đó thì vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là, Lâm Phàm càng xem nhiều thì khí tức càng mạnh, khiến song nhãn kinh sợ hơn.
Nộ! Hung! Thiện! Hỉ! Chiến!.....
Khí tức theo sự thay đổi của sách mà không ngừng biến hóa, những khí tức này luân phiên cho nhau, không ngừng nghỉ một giây.
-Đây là cảnh giới người sách hợp nhất a, tên này là yêu nghiệt ở đâu chui ra đây?
Mấy trăm năm qua, ông vẫn ở đây bảo vệ Tàng Thư Các, mà chưa gặp thằng nào yêu nghiệt như thằng này.
Lâm Phàm không ngừng đi sâu vào bên trong, khí tức ngày càng mạnh mẽ.
Lúc này, Lâm Phàm đang cầm một quyển sách, hắn cảm giác, trong thư tịch này truyền đến từng đạo kiếm ý sắc bén, như muốn đâm thủng bàn tay của hắn.
-Kiếm ý thật bá đạo a.
Lâm Phàm xoay tay trấn áp, nhìn tên của quyển sách, Kinh Thiên Nhất Kiếm.
Lâm Phàm mở tờ thứ nhất, chữ viết giống như long xà, không ngừng vặn vẹo, sau đó lại biến thành từng đạo kiếm khí sắc bén, đâm tới mắt của Lâm Phàm.
Thời khắc này, Lâm Phàm cảm thấy như mình đang trong một thế giới kiếm ý.
Hai mắt hắn tỏa hào quang, ngưng tụ thành một kiếm ý hoàng giả, sau đó trấn áp hoàn toàn kiếm ý của thư tịch.
-Sinh linh, kiếm ý của ngươi rất mạnh mẽ, nếu như ngươi trở thành kiếm nô của ta, ta có thể dạy cho ngươi Kiếm đạo cường đại nhất.
Lúc này, một lão giả mặc áo bào trắng xuất hiên trước mặt Lâm Phàm, trên mặt có hai chòm râu nhỏ dài giống như hai thanh kiếm, buông xuống thẳng tắp.
Ông chính là kiếm, kiếm chính là ông.
Thời khắc ông ấy xuất hiện, có cảm giác như thiên địa đã không còn kiếm, chỉ còn chiến kiếm từ ông phát ra.
Lâm Phàm hiểu rõ, những thư tịch cường đại đều có thể mê hoăc lòng người, mà sợ là quyển Kinh Thiên Nhất Kiếm này còn mạnh hơn Phật Ma kinh văn nhiều.
Đáng tiếc, đối với Lâm Phàm, những thứ này, không đáng nhắc tới.
-Kiếm của ngươi trở thành kiếm của ta, dù kiếm của ngươi có nối liền thiên địa, nhưng như vậy thì chưa đủ.
Lâm Phàm khẽ động ngón tay, Vô Vô kiếm ý liền xé gió bay đến, chém vào ông ta.
-Ngươi….
Lão giả áo bào trắng tức giận, nhưng trong nháy mắt lại tỏ vẻ kinh hãi, không chịu nổi một kích liền bị kiếm ý cường đại xuyên qua, chém thành từng mảnh nhỏ.
-Keng, chúc mừng đã xem Kinh Thiên Nhất Kiếm, kinh nghiệm tăng 80000.
Kinh Thiên Nhất Kiếm bị hắn xem hết, tất cả văn tự hóa thành từng đạo kiếm ý, dung nhập vào Động Thiên đạo.
Vù!
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện “Thương Thiên Kiếm” lại có biến hóa, kiếm ý thứ chín sắp hoàn thành.
Hắn lại tiến nhập một trạng thái huyền diệu khó hiểu, tinh thần đạt đến đỉnh phong.
Lâm Phàm nhớ ra, chuyện này hẳn là có liên quan đến ký ức của Kiếm đạo.
Pháp lực cuồn cuộn vận chuyển trong cơ thể, mà bên trong Động Thiên, từng đợt kiếm ý dâng lên.
-Ngưng!
Lâm Phàm mở mắt, một luồng kiếm ý chưa bao giờ có từ trong mắt hắn bạo phát, xuyên qua tất cả, giương kích thiên địa.
-Keng! Chúc mừng, đã luyện được Thương Thiên Kiếm kiếm ý tầng thứ chín.
-Không nghĩ tới ta lại có thu hoạch phong phú thế này, xem ra Tàng Thư Các này đúng là bảo địa nha.
Hiện tại, Lâm Phàm đã rõ chỗ quý giá của Tàng Thư Các đối với Vân Tông.
Chỉ cần người có ý chí kiên định, thì chỉ cần xem thư tịch trong này, là có thể giác ngộ.
-Vân Tông tông chủ rốt cuộc vì sao lại để ta tự do xem biển sách này, chẳng lẽ do mình ưu tú quá chăng??
Lâm Phàm không khỏi yy nghĩ.
Hồng Vân tiên tử đã nói, các đệ tử của Vân Tông muốn đến đây đều phải đánh đổi gì đó, thế mà hắn không phải đệ tử Vân Tông nhưng lại có thể không cần phải trả cái giá nào liền có thể tiến vào Tàng Thư Các.
Vậy, trong hồ lô của Tông chủ ngài bán thuốc gì đây?
Lâm Phàm không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục con đường học vấn của mình.
Trong Tàng Thư Các, vô số thư tịch đã biết có một sinh linh tiến vào sâu bên trong, hơn nữa, tên này còn rất mạnh.
-Tốc độ này xem ra có chút chậm, cần phải tăng tốc mới được.
Lúc này, Lâm Phàm ngồi khoanh chân trên đất, tư duy tỏa ra, pháp lực hóa thành từng sợi tơ nhỏ, kiềm chế mỗi cuốn sách.
Mà tình huống này làm ông lão thủ sách trong Tàng Thư Các trợn mắt ngoác mồm, ông tin được là tên Nhân tộc này lại dám làm như thế, hắn không muốn sống nữa sao?
Mà những thư tịch cường đại kia thì đang vui mừng, hoan hô vỗ tay a.
-Chúng ta lên, tên này dám làm càng như thế là tự tìm đường chết, chúng ta cho hắn toại nguyện nào anh em.
-Tiến lên nào, thông cho cúc hắn nở hoa thôi!
Trong khoảnh khắc, vô số sinh linh cường đại của đám thư tịch gầm thét dữ tợn, đánh vào từng sợi dây pháp lực.
Lão thủ sách chau mày, nếu như xảy ra chuyện xấu, hắn sẽ ra tay, trấn áp những sách linh không an phận này.