Tối Cường Hệ Thống

Chương 506: Kỹ Xảo Này Có Chút Khoa Trương Rồi

Dịch: Bích Nhi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
Con đường luyện khí vô cùng gian nan, nếu không phải bởi vì có hệ thống tồn tại thì muốn trèo lên tới mức độ này thật sự rất khó khăn.


Khí linh song sinh, trên thế giới này không có mấy người có thể làm được, cho dù là Lâm Phàm, nếu như không tìm được khí linh tốt thì cũng rất khó luyện ra bảo bối khí linh song sinh.
Có điều cũng may vận khí không tệ, lại gặp phải một đôi CP Long Huyền và Tuyệt Vọng Hầu này.


Hơn nữa còn thành công lay động được cặp đôi CP này, tự nguyện nhảy bên trong vào “Thiên Địa Dung Lô”.
Tất cả những thứ này thực sự là quá may mắn.
Có điều thực lực của Long Huyền, thực sự là quá thấp rồi, lại chỉ là tu vi Hoang Thiên Vị sơ kỳ.


Nhưng Tuyệt Vọng Hầu là đại BOSS, sau khi tuyệt vọng, không ngờ tu vị lại tăng lên tới cảnh giới Thần Thiên Vị nhị tinh.
Không thể không nói, cô đọng đều là tinh hoa, vóc dáng nhỏ bé thì lại có bản lĩnh lớn.
Người mập thì tiểu đệ nhỏ, người gầy thì thời gian ngắn.


Thiên địa vạn vật, đều rất công bằng.
- Keng, chúc mừng luyện hóa thành công.
Lúc này, Thiên Địa Dung Lô mở ra, một đạo hào quang bay ra, vùng của Tuyệt Vọng Hầu vào đúng lúc này, không ngừng đổ nát.
- Phi Thiên: Hạ phẩm đạo khí, khí linh song sinh, ẩn chứa ba loại BUFF, thần kỳ vô cùng.


- Ha ha, rốt cục cũng xong rồi.
Lúc này, Lâm Phàm dị thường hài lòng, vậy mà đột phá linh khí, trở thành Đạo khí, thực sự là quá tuyệt vời.
- Cảm tạ ngươi.
Bay trên trời là hai bóng người, hai bóng người này chính là Tuyệt Vọng Hầu cùng Long Huyền.


Tay lớn nắm tay nhỏ, khuông mặt Tuyệt Vọng Hầu tràn đầy nụ cười, hạnh phúc tăng cao.
- Ừm, việc nhỏ, sau khi khỏe mạnh giúp ta giết địch là được.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Vâng.


Chỉ là Lâm Phàm có chút tiếc nuối, không thể giết chết Tuyệt Vọng Hầu, không thì với cảnh giới Thần Thiên Vị nhị tinh tuyệt đối có thể mang đến cho mình không ít kinh nghiệm.


Có điều quên đi, hiện tại “Phi Thiên” nắm giữ khí linh song sinh, tiền đồ vô hạn, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt, rồi sẽ có một ngày, dùng “Phi Thiên” khiến cho tất cả cổ tộc phải tan vỡ, được rồi, tự sướng tới đây thôi, mình phải tiếp tục biểu diễn.


Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương thỏa mãn trở về, dường như rất thỏa mãn đối với đối tượng dạy dỗ này.
Ầm!
Tuyệt Vọng lĩnh vực giống như mặt kính bị phá nát, hóa thành những hạt
kết tinh, cuối cùng tiêu tan trong đất trời.
- Vừa xảy ra chuyện gì.


- Chúng ta không phải ở trong lĩnh vực của Tuyệt Vọng Hầu sao?
- Đây là nơi nào, chúng ta đều đã chết rồi sao?


Lúc này, sinh linh của chủng tộc các giới cùng người của lục đại Tông Môn, đầu óc đều mơ mơ màng màng, bọn họ ở trong Tuyệt Vọng lĩnh vực, bị khống chế nên không ngừng nghĩ đến rất nhiều sự tình thống khổ.


Mà tại thời điểm bọn hắn cảm giác muốn chết, một ánh hào quang xuyên thấu những tầng hắc ám, rọi sáng bọn họ, dẫn dắt bọn họ đi ra.
- Các ngươi chưa chết, có bản tọa ở đây, tất cả những kẻ xấu sao dám làm càn.
Lúc này Lâm Phàm lại đứng vững trên hư không.


Bá khí tung hoành, thần sắc lạnh nhạt, khoanh hai tay đứng trước mắt mấy vạn sinh linh chủng tộc các giới.
Sinh linh chủng tộc các giới nhìn thấy Nhân tộc Đại Đế trong hư không, từng người đều điên cuồng sùng bái reo lên.
- A, là Nhân tộc Đại Đế đã cứu chúng ta.
- Nhân tộc Đại Đế vạn tuế.


- Tuyệt Vọng Hầu vô cùng mạnh mẽ cũng bị Nhân Tộc Đại Đế trấn áp.
- Nhân tộc Đại Đế, ta yêu ngài.


Tiếng kêu gào điên cuồng của sinh linh chủng tộc các giới nối liền không dứt, thậm chí có cả những sinh linh nữ, hai mắt tỏa ra sao vàng, thân thể không ngừng run lên, dường như vừa mới lên đỉnh, hướng về Lâm Phàm hò hét.


Những tiếng khen ngợi cùng âm thanh sùng bái, đối với kinh nghiệm lâu năm của Lâm Phàm thì đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.


Đã từng ở Huyền Hoàng Giới, một lần làm náo động, không phải cũng vạn người sùng bái, các em gái mỹ lệ, hận không thể cởi áo tháo dây lưng, đem tiểu gia đặt ở dưới thân.


Có điều, sau khi đến Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm cảm giác trên vai mình gánh trọng trách rất nặng, có lúc cần trầm ổn một chút mới phải.
Sau đó, Lâm Phàm nhẹ nhàng xua tay, cũng coi như là cùng mọi người chào hỏi.
Dù sao quá được hoan nghênh là một loại tội ác.


Mục Long Thiên của Hoang Cổ Long Tông, lúc này tâm lí hắn rất phức tạp, hâm mộ, đố kị nhìn Lâm Phàm.
Theo hắn, đối tượng được đón tiếp nhiệt tình phải là hắn.
Đáng tiếc hiện tại đã biến thành một tên Nhân tộc.


Ngay cả sư muội đã từng sùng bái mình giờ cũng rời xa mình, chăm sóc cho mình không bằng chăm sóc cho Tạ Thăng, điều này làm cho Mục Long Thiên suýt chút nữa phun ra một miệng đầy máu.


Các trưởng lão của lục đại Tông Môn nhìn Lâm Phàm trong hư không, trong lòng không có từ ngữ diễn nào tả nổi cảm xúc của họ lúc này
Nhân tộc thiên kiêu.
Cho dù là bọn họ cảm thấy thua kém hơn rất, thậm chí ở trong tông môn cũng không có ai có thể sánh được với hắn.


Nhân Tộc ẩn nấp vạn năm, chẳng lẽ lại muốn toả hào quang.
- Nhân tộc...
Đang lúc này, một thanh âm chói tai bỗng nhiên vang lên trong hư không.
Sinh linh chủng tộc các giới nghe được thanh âm này, nội tâm run lên, lúc này, bọn họ nghĩ lại tới một tên Cổ Tộc.
Tên kia tự xưng là Uy Quân Vương … con trai - Cổ Khiếu.


Thực lực ngất trời, cường giả bán bộ Thần Thiên Vị.
- Ngươi còn chưa có chết.
Lâm Phàm vung một ống tay áo, bá đạo nhìn Cổ Khiếu.
- Chết, ta làm sao có khả năng sẽ chết, hôm nay ta - Cổ Khiếu, nhất định phải đem bọn người các ngươi, toàn bộ chôn ở đây.


Cổ Khiếu phẫn nộ gào thét, thế nhưng ánh mắt kia vạn phần kỳ quái, giống như bị người nào đó khống chế.
- A...
Lúc này, Cổ Khiếu bắt đầu bạo phát, một luồng khí tức ngập trời phát ra, luồng khí tức này vô cùng mạnh mẽ, cả trời đất đều bị lay động.


Đất rung núi chuyển, đất trời mù mịt, sao trăng đều bị luồng khí tức này che phủ, lu mờ ảm đạm.
Ở dưới luồng khí tức, sinh linh chủng tộc các giới đều sợ hãi, giống như con thuyền nhỏ trong biển rộng, trôi nổi bất định, bất cứ lúc nào đều có thể bị một luồng sóng lớn đánh đổ.


Các trưởng lão của lục đại Tông Môn, nghiêm nghị nhìn Cổ Khiếu.
Luồng khí tức này thực sự là quá mạnh mẽ.
Vượt xa bọn họ.
Bọn họ ở trong mắt bán bộ Thần Thiên Vị, giống như sâu bọ vậy, không có gì khác nhau cả.


Lâm Phàm giờ phút này nhìn hết tất cả tâm trạng của sinh linh chủng tộc các giới, cảm xúc của từng người đều thu hết vào mắt, sau đó cười nhạt một tiếng, tóc dài vung một cái, đi bộ trong hư không, sau đó chợt quát một tiếng.
- Hừ, dám làm càn trước mặt bản Đế, còn không quỳ xuống.


Thanh âm này nổ vang trong không, sinh linh chủng tộc các giới đang trạng thái sợ hãi, nghe nói như thế, nội tâm liền chấn động, sau đó nhất thời mừng như điên.
Đúng vậy, bọn họ còn có Nhân tộc Đại Đế, Nhân tộc Đại Đế nhất định sẽ giết chết tên Cổ Tộc này.


Mục Long Thiên nhìn Lâm Phàm, trong lòng không ngừng nở nụ cười, câu nói này quả thật là vô ích mà.
Cổ tộc là chủng tộc hung ác như thế nào, cho dù chết thì cũng không thể quỳ xuống trước chủng tộc các giới.
Nhưng một giây sau, hết thảy mọi sinh linh đều kinh ngạc.


Một luồng khí tức đột nhiên từ trên người Lâm Phàm bộc phát ra, luồng khí tức này rất cường hãn, vô cùng cường hãn.
Cổ Khiếu vạn phần hung ác, vào đúng lúc này, sắc mặt ngưng lại, không ngừng lui về phía sau, kinh hoảng rít gào lên.


- Làm sao có thể, luồng khí tức này... Tại sao có thể mạnh như thế...
- Phù phù.
Lúc này, Cổ Khiếu ở dưới con mắt mọi người quỳ xuống.
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?
Cổ Khiếu kinh ngạc gào thét.


- Ngươi làm sao có khả năng mạnh mẽ như vậy, ta là Cổ Tộc, làm sao có thể không mạnh bằng ngươi.
- Chỉ là bán bộ Thần Thiên Vị, cũng dám to gan làm càn ở trước mặt ta, điếc không sợ súng.


Lâm Phàm lạnh lùng nói một tiếng, vung tay áo một cái, một đạo kiếm ý chợt bay ra, đâm nát thân thể Cổ Khiếu.
Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.


Mà Lâm Phàm giờ phút này hờ hững trôi trên hư không, thân ảnh ngông cuồng, triệt để để lại ấn tượng mãi khắc sâu ở trong lòng mọi người.
Cổ Tộc bán bộ Thần Thiên Vị, trong nháy mắt bị giết chết.
Thực lực bậc này...


Để Lâm Phàm thoáng bất mãn chính là khả năng diễn xuất của Cổ Khiếu quá kém, có chút xốc nổi.
Có điều nhìn tổng thể, tình thế lần này vẫn tạm được.