-Đội trưởng, ta sợ...
Mộ Lương nhìn lên một màn trước mặt, không khỏi rùng mình một cái.
-Ta cũng sợ...
Đoàn Minh bị Lâm Phàm dọa cho sợ hãi cũng yếu ớt nói ra.
-Có gì đáng sợ chứ.
Hạ Trạch Hoa nuốt một ngụm nước bọt, tuy nói cứng mà mặt lại trắng bệch.
-Ta sợ ngày nào đó Lâm ca nằm mơ, đem chúng ta ra chém.
Mộ Lương nói ra.
...
Lần này, Lâm Phàm ra tay thật sự là quá máu tanh, lại một cái đầu bay lên cao, ở trong hư không xoay tròn giống như quả bóng vậy.
-Phốc...
Cột máu bắn lên vô cùng thê thảm.
Lúc này, Hư Vô Tâm bị hành động của Lâm Phàm làm kinh hãi, không có chút do dự nào, một búa một đầu, không có bất kỳ cái gì sai lệch.
-Thứ hỗn trướng.
Hư Vô Tâm giờ khắc này tức giận liên tục gào thét, gặp Nhân tộc này không ngừng chém đầu binh lính Cổ Tộc, không nhịn được tung ra đại chiêu.
-Xoay Chuyển Hư Không.
Trước mặt Hư Vô Tâm có một bàn tay duỗi ra, bàn tay này phảng phất như chưởng quản hư không, mà dưới uy lực của bàn tay này hư không kiên cố kia từng tấc nứt toác, phảng phất là bị cái gì xoay quay vòng lên vậy.
-Tên Nhân tộc kia, ngươi phải chết.
Hư Vô Tâm lạnh lùng nhìn Lâm Phàm.
Mà giờ khắc này Lâm Phàm biến sắc, tự thân chung quanh hư không, không ngừng vặn vẹo lên, đồng thời một luồng súc hút mãnh liệt không ngừng lôi kéo, phảng phất như muốn đem chính mình kéo vào bên trong hư khôn.
Cuối cùng giống như hư không này, bị bóp méo thành hư vô.
-Tiểu tử còn dám làm càn, nhìn tiểu gia làm sao thu thập ngươi.
Lâm Phàm gào thét liên tục, một chỉ điểm ra, hư không vỡ tan.
-Thương Khung.
Một đạo ánh búa vẽ phá Thiên Địa.
-Yêu Thành.
Vừa dứt lời, một toà Yêu Thành, đột nhiên bay ra, sau đó trôi nổi ở trong hư không, từ từ lớn lên.
-Trấn áp...
Lâm Phàm gào thét một tiếng, bên trong “Yêu Thành”, thân hình thượng cổ đại yêu đột nhiên xuất hiện, hai con mắt tràn ngập lãnh ý nhìn thẳng Hư Vô Tâm, tay cự yêu chấp chưởng thiên địa hướng về Hư Vô Tâm chộp tới.
Dưới uy lực của cánh tay cự yêu này, cái hư không vặn vẹo kia đột nhiên tan vỡ.
-Làm sao có khả năng...
Hư Vô Tâm kinh hãi đến biến sắc, hắn không nghĩ tới tên Nhân tộc này lại có bảo bối lợi hại như vậy
-Nhân tộc, ngày hôm nay ngươi phải chết.
Hư Vô Tâm giờ khắc này nổi giận gầm lên một tiếng, đưa bàn tay vào bên trong hư không, trong chớp mắt, một thanh vũ khí đen kịt hình lưỡi liềm xuất hiện trong tay.
-Đây là chí bảo của Hư Giới, hôm nay ngươi chết ở trong tay ta, cũng nên tự hào.
Hư Vô Tâm lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, hiển nhiên cũng là bị Lâm Phàm ép.
-Cái gì chí bảo với không chí bảo, ăn một búa của tiểu gia ta.
-Ta chém...
Trong chớp mắt, bóng người Lâm Phàm xuất hiện ở trước mặt Hư Vô Tâm, một búa từ trong tay giáng xuống, hướng Hư Vô Tâm bổ tới.
Tiếng leng keng bạo loạn mà lên.
-Thương Khung...
-Thương Khung.
...
Hư Vô Tâm vừa đem chí bảo lấy ra, lại phát hiện Nhân tộc này xuất ra một chiêu mạnh mẽ như hủy thiên diệt địa, làm mình gần như không thể chống đỡ nổi.
-Ta chém...
-Ta bổ...
Vĩnh Hằng Chi Phủ giống từng đạo từng đạo tàn ảnh, hướng về Hư Vô Tâm chém tới, mà Hư Vô Tâm bây giờ cũng bị Lâm Phàm áp chế hoàn toàn.
Sau khi lấy vũ khí chí bảo ra, hắn vẫn không cách nào chống lại Lâm Phàm.
-Nhân tộc, ngươi chớ có làm càn.
Hư Vô Tâm gào thét liên tục, hắn không nghĩ tới tên Nhân tộc này hung mãnh như vậy, chính mình chỉ có thể chống đỡ.
-Ta làm càn đấy, ngươi còn có thể làm gì được ta, ăn một chiêu cuối cùng của tiểu gia ta, Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.
Lâm Phàm khí thế mười phần, thừa thế xông lên, màu đỏ Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên xuất hiện ở trong tay, hướng về trán Hư Vô Tâm đập tới.
Hư Vô Tâm nhìn thấy đồ vật quái dị này, sắc mặt cũng là đột nhiên biến đổi, đối với những thứ không biết, tất cả mọi người đều sẽ sinh lòng cảnh giác.
Mà Hư Vô Tâm gặp Nhân tộc này khí thế mạnh như thế, tự nhiên cái đồ vật màu đỏ kia, tuyệt đối không phải thứ bình thường, cho nên không dám thả lỏng chút nào.
-Tên Nhân tộc kia, đây là tuyệt chiêu mà ngươi nói không?
Hư Vô Tâm dùng một tay chống lại đồ vật màu đỏ kia, lại phát hiện không có bất kỳ sức mạnh gì thì nhất thời cười lớn.
-Hừ, ai nói đây là tuyệt chiêu cuối cùng.
-Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.
Vừa nghe mấy lời này, sắc mặt Hư Vô Tâm nhanh chóng ngưng lại, trong chớp mắt, một đạo hàn quang hiện ra.
-Hả?
Lâm Phàm nhíu mày, hắn không nghĩ tên Hư Vô Tâm này có thể đỡ được một cước này của mình.
-Ha ha, Nhân tộc ngươi bỏ cuộc đi, chiêu này của ngươi ta đã quan sát rất kĩ rồi nên ta sẽ không trúng chiêu đâu.
Hư Vô Tâm khép hai chân lại, kẹp lấy một cước này của Lâm Phàm.
-Tuyệt chiêu mạnh nhất? Ha ha, cũng chỉ đến như thế a, Nhân tộc, hôm nay ngày chết của ngươi đến rồi.
Hư Vô Tâm cười điên cuồng, năm lần bảy lượt mạnh chiêu thức nhất đều đã bị hắn phá giải hoàn toàn, bây giờ hắn ngược lại muốn xem tên Nhân tộc này, còn có chiêu thức gì.
-Tu vi của ngươi còn chưa tới Thanh Thiên Vị, đã có thể cùng ta đấu đến bây giờ, cũng đủ để ngươi tự hào rồi.
Hư Vô Tâm nói ra.
-Tự hào? Ngươi có thể ngăn cản một cước này của tiều gia, là ngươi nên tự hào mới phải, đáng tiếc, ngươi quá khinh thường tiểu gia.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng.
-Hắc Hổ Đào Tâm.
Đúng lúc này, Lâm Phàm buông nhẹ hai tay khiến Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên cùng Vĩnh Hằng Chi Phủ rơi xuống đất, lập tức chuyển cổ tay một cái, nắm lại thành quyền, giống như song long xuất động.
-Oanh...
-Không tốt...
Sắc mặt Hư Vô Tâm đại biến, thế nhưng đã không còn kịp, hứng trọn một quyền trên ngực.
-Bùm
Một cổ lực lượng cường đại, đánh văng Hư Vô Tâm ra, nhưng là trong chớp mắt, Hư Vô Tâm lại nở nụ cười.
-Ha ha... Nhân tộc ngươi đã thành công đem ta chọc cười, một chiêu mạnh nhất, cũng chỉ đến như thế a.
Hư Vô Tâm bàn tay xoa lên bộ ngực, không có một tia thương tổn, cũng không có một tia cảm giác đau đớn.
-Hô...
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không tiếp tục quan tâm Hư Vô Tâm, mà là khom người xuống, đem Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên cùng Vĩnh Hằng Chi Phủ nắm trong tay.
-Trận chiến này quả thật không tệ, có chút đáng xem.
Lâm Phàm lầm bầm lầu bầu nói, sau đó lạnh nhạt quay đầu, nhìn về phía “tiểu đội Chính Nghĩa”.
-Tốt, đã giải quyết toàn bộ.
Lâm Phàm nói ra.
Lức này, mọi người trong “tiểu đội Chính Nghĩa” ai cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Giải quyết?
Nhưng là tên Hư Vô Tâm kia còn đứng ở đó à.
-Lâm ca, huynh không bị đánh đến ngu rồi chứ.
Mộ Lương vẻ mặt chưa tin được.
-Ha ha, Nhân tộc chết đến nơi rồi, ngươi còn dám làm càn.
Hư Vô Tâm nhìn tên Nhân tộc trước mắt này, cũng là xem thường cười lớn.
-Ngươi có cảm giác tê tê dại dại hay không?
Lâm Phàm quay đầu nhìn Hư Vô Tâm.
-Không có.
-Vậy ngươi có cảm giác đau đớn không?
-Không...
Hư Vô Tâm vừa muốn nói cho người Nhân tộc này, sự công kích của ngươi đối với ta mà nói, căn bản không có một chút tác dụng nào, nhưng vào lúc này, sắc mặt Hư Vô Tâm lại hiện vẻ kinh hãi.
-Phù phù...
Hư Vô Tâm mồ hôi chảy như mưa nhỏ giọt xuống, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dày đặc.
Sắc mặt vốn dĩ hồng hào, vào lúc này cũng trở nên cực kỳ tái nhợt.
-A...
Một trận kêu thảm thiết từ trong miệng Hư Vô Tâm phát ra.
-Làm sao có khả năng...
Hư Vô Tâm chỉ cảm thấy bộ ngực có một luồng cảm giác đau đớn đột nhiên bạo phát ra, này cảm giác đau đớn giống như từ trong cơ thể mình trào ra vậy, làm cho không người nào có thể chống đối, thẳng tới sâu trong tâm linh.
-Tiểu gia có tứ đại tà thuật, mà thứ ngươi trúng phải chính là một cái trong số đó, không cần cố nhịn, càng nhịn sẽ càng đau, vui sướng kêu ra đi, nơi này sẽ không có ai cười ngươi.
Lâm Phàm nhìn Hư Vô Tâm lắc lắc đầu.
------------------------------
Dịch giả: Tùng.
Biên tập: NgaHoang.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: