Hạ Trạch Hoa một tay cầm miếng thịt lớn, miệng nuốt rồi la to:
-Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân cho vị huynh đệ mới gia nhập nào, chúng ta từ nay về sau là người trong gia đình, cùng chung tay giúp đỡ đánh bại Cổ Tộc và giải phóng toàn bộ Cổ Thánh Giới, cùng xây dựng cân bằng tương lai.
Ở đằng trước, một kẻ gầy gò đang nhấm nháp miếng thịt mỡ, đang cười nói vui vẻ.
-Ta là người ở Thủy Giới, là người do thám của Tiểu Đội Chính Nghĩa, gọi là Chu Vân.
Một thanh niên trên vai vác một cây chùy(một loại búa lớn, đầu tròn, có cán) ở bên cạnh Chu Vân, cũng đang cười nói:
-Ta là người ở Chiến Giới, là thành viên chiến đấu trong Tiểu Đội Chính Nghĩa, gọi là Hà Thành Hàn.
Lâm Phàm đang nhìn mọi người tự giới thiệu về bản thân, gật gù cảm thán, mỗi giới mỗi tộc, nay đều hội tụ ở đây, cùng chống lại Cổ Tộc.
-Ta là người Giác Giới, gọi là Mộ Lượng. Ta đã có tên trong danh sách bị truy nã.
Tên Mộ Lượng một sừng nói rất rắm thối.
-Tiểu tử nhà ngươi, lại khoe khoang, lần trước để ngươi nắm bắt cơ hội, giết Thập Phu Trưởng một tên Cổ Tộc rồi khoe khoang đến tận bây giờ, thực là quá mất mặt Tiểu Đội Chính Nghĩa chúng ta. Lâm huynh đệ đừng quá bận tâm, chúng nó chỉ thích chí khoe khoang.
Hạ Trạch Hoa tuy miệng thì nói với Mộ Lượng, nhưng trong lòng lại rất đỗi vui sướng, bởi vì tiểu đội bọn họ, mổi người đều có một tài năng riêng.
“ Danh sách bị truy nã?” Đã là lần thứ 2 mà Lâm Phàm nghe về nó
- Hạ huynh, danh sách truy nã này rốt cuộc là gì?
-Uhm, được rồi, Lâm huynh đệ mới gia nhập không lâu e rằng còn chưa biết, danh sách bị truy nã này chỉ cần huynh chém giết bọn người Cổ Tộc, lĩnh hội thiên ý của Cổ Thánh Giới, cuối cùng truyền vào trong Đại Bổn Cung của Cổ Tộc, dựa vào cái này thì sẽ được lên danh sách truy nã của Cổ Tộc.
-Thiên ý của Cổ Thánh Giới rất đê tiện bỉ ổi, điều không nghi ngờ chính là những người chống lại Cổ Tộc thì sẽ không có chốn dung thân, mà nếu như có người Cổ Tộc giết được những người có tên trong danh sách bị truy nã thì sẽ nhận được sức mạnh của thiên ý Cổ Thánh Giới.
Hạ Trạch Hoa bực bội nói nhưng lại không biết làm thế nào, rõ ràng đây là cuộc chiến không công bằng.
“ Hóa ra như thế.” Lâm Phàm hiểu rõ ngay tức khắc.
- Lâm huynh xem đi.
Lúc này Hạ Trạch Hoa từ trong kho lưu trữ vật quý, đem ra một quyển sách.
-Đây là danh sách bị truy nã, bên trong ghi chép tất cả những người bị truy nã.
Tay của Hạ Trạch Hoa chỉ một cái, lập tức xuất hiện vô số nội dung chặt chẽ.
-Đây đều là những cấp bậc, huynh xem trang đầu tiên là những người bị truy nã nguy hiểm nhất, mỗi người trong này đều là những anh hùng trong lòng vô số chủng tộc.
Lâm Phàm nhận cuốn sách, xem một cách cẩn thận.
Hai mươi người ở trang đầu Lâm Phàm đều không biết họ là ai, nhưng trong sách đã có sự giới thiệu, còn có thời gian phi thăng lên Cổ Thánh Giới.
-Chỉ cần nhập tên mình vào thì có thể tra được thông tin của chính mình.
Hạ Trạch Hoa ngay lập tức nhập tên mình vào, lát nữa nội dung trong danh sách bị truy nã đột nhiên thay đổi.
“ Hạ Trạch Hoa, người Dực Tộc, chém chết hai tên Bách Phu Trưởng người Cổ Tộc, 60 binh sĩ Cổ Tộc, khen thưởng: chức vị Thập Phu Trưởng của Cổ Tộc, xếp hạng 45002120.”
Lâm Phàm xem hàng nội dung, những chủng tộc được giới thiệu hết sức rõ ràng, thậm chí ngay cả thành tích giết những người Cổ Tộc cũng được ghi chép lại, đồng thời phần thưởng đều viết cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn có xếp hạng. Lâm Phàm thấy rằng thiên ý của Cổ Thiên Giới có chút lỏng lẻo.
-Ha ha…… Lâm huynh thấy đấy, kỳ thực trong Cổ Thánh Giới không chỉ chúng ta chiến đấu với Cổ Tộc, còn có vô số người cũng giống chúng ta đang cùng Cổ Tộc chiến đấu, chỉ là số lượng Cổ Tộc quá nhiều, còn chủng tộc ở các đại thiên thế giới của chúng ta lên đây thì không bằng 1/100 người Cổ Tộc.
Hạ Trạch Hoa nói.
- Huynh xem kìa.
Lúc này, Mộ Lượng cũng tiến tới nhập tên mình vào.
“ Mộ Lượng, người Giác Tộc, giết 1 tên Thập Phu Trưởng Cổ Tộc, giết 30 binh sĩ Cổ Tộc, khen thưởng: thành viên bình thường Cổ Tộc, xếp hạng 130521432.”
Xem đến cấp bậc của mình, Mộ Lượng ngẩng đầu đắc ý,
-Xem đi, đây là cấp bậc của ta, dẫu rất thấp, nhưng đã tiến bộ rất nhiều, chỉ cần ta giết vài tên Cổ Tộc thì cấp bậc của ta sẽ ngày càng gia tăng.
Hạ Trạch Hoa nhìn Mộ Lượng bắt đầu đắc ý, cũng là cách nói không cầm được cơn giận:
-Tiểu tử nhà ngươi lại đắc ý rồi, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tự cao, hãy khiêm tốn.
Mộ Lượng ngẩng đầu nói:
-Biết rồi, đội trưởng……
Lâm Phàm nhìn quyển sách trong tay họ, cũng ngờ vực hỏi:
-Bản danh sách bị truy nã này làm sao có được?
Hạ Trạch Hoa nói:
-Lúc chúng ta phi thăng lên đây thì đã có rồi, nó ở nhẫn trữ vật, Lâm huynh không biết ư?
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó nhìn vào nhẫn trữ vật của mình, đã lâu rồi hắn không dùng tới vì vậy cũng không để tâm, vừa mở ra đã thấy một quyển sách nằm yên lặng trong đó, khiến Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài không biết làm sao.
Lâm Phàm lấy ra một quyển sách cỡ một gan bàn tay mà hỏi:
-Cái này?
Hạ Trạch Hoa gật gù:
-Ừm, chính là nó.
Mộ Lượng lúc này nhìn Lâm Phàm hỏi:
-Huynh đã từng giết người Cổ Tộc chưa?
Trong tiểu đội cấp bậc của hắn là thấp nhất, lúc này lại có người mới gia nhập nên tự nhiên muốn khoe khoang một lần.
Lâm Phàm gật gù:
-Ta giết rồi.
Chỉ là đã giết quá nhiều nên không nhớ nỗi rốt cuộc đã giết bao nhiêu tên.
Mộ Lượng mặt mày hớn hở nói:
-Đội trưởng cho tụi em kiểm tra thử xem.
Hạ Trạch Hoa liếc nhìn Mộ Lượng, ý đồ của tên này không phải là muốn biểu hiện mình trước mặt người mới sao:
-Suy nghĩ trong lòng tiểu tử nhà ngươi ta còn không hiểu sao?
Mộ Lượng lần này nhất quyết muốn kiểm tra, nếu không trang bức trước mặt người thì cuộc đời này có gì hứng thú nữa:
-Đội trưởng, huynh không kiểm thì ta kiểm.
Chẳng đợi Hạ Trạch Hoa nói thêm gì, Mộ Lượng cầm danh sách bị truy nã của mình, sau đó nhập tên của Lâm Phàm vào.
Mộ Lượng cười ha hả và đợi xem cấp bậc của người mới này, nhất định là thua kém mình rất xa, bản thân đã giết Thập Phu Trưởng của Cổ Tộc, còn thêm 30 binh sĩ Cổ Tộc, với chiến tích này thì một kẻ vừa mới phi thăng lên đây làm sao có thể sánh kịp với ta.
Nhưng vào lúc Mộ Lượng nhìn giới thiệu trên danh sách bị truy nã thì hoàn toàn ngẩn người ra, thậm chí những câu đang định nói cũng quên mất.
Hạ Trạch Hoa nhìn Mộ Lượng không nhúc nhích thì thở dài, tên tiểu tử thật khiến người ta lo lắng:
-Tên tiểu tử nhà ngươi có chuyện gì thế?
Cũng không biết giữ mặt mũi cho Lâm huynh đệ một chút, chưa từng giết Cổ Tộc đối với chúng ta mà nói là việc rất mất mặt, nhưng hiện tại đã là người một nhà thì đừng nên như vậy chứ.
Hạ Trạch Hoa nhìn Mộ Lượng há hốc mồm thì cho rằng tên này muốn dùng thành tích của bản thân để đứng khoe khoang trước mặt Lâm Phàm, biểu hiện bản thân lợi hại đến mức nào.
Hành vi không hòa thuận này Hạ Trạch Hoa nhất định phải ngăn lại.
Mộ Lượng phản ứng lại, ngay lập tức nói:
-Không phải đội trưởng, anh xem……
Sau đó vẻ mặt ngơ ngơ rồi cầm danh sách bị truy nã đưa ra.
-Ngươi……
Hạ Trạch Hoa thở dài, sau đó đi qua tới.
Những đồng đội xung quanh cũng lần lượt cười, tiểu tử Mộ Lượng chẳng phải xấu xa chỉ là tính cách hơi trẻ con thôi.
-Cái gì……
Hạ Trạch Hoa lúc này kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm.
Không nghĩ đến một đại thần mà lại có phong thái khiêm tốn như vậy.
---------------------------------------
Dịch giả: Trung Nghĩa.
Biên tập: Cẩu Ca.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: