Tối Cường Hệ Thống

Chương 231: Mạnh mẽ quá cũng mệt mỏi

Dịch giả: †Ares†
oOo
- Gà Con, trước tiên mày đợi trong đó đã, tao cần yên tĩnh nghĩ vài chuyện.


Biết Gà Con không sao, Lâm Phàm cũng thở phào một hơi. Sau đó, hắn muốn tranh thủ suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong Thiên Địa Dung Lô. Quả thật hắn rất nghi hoặc, không rõ đã có chuyện gì xảy ra, để bản thân hắn có biến hóa lớn như vậy.


Đầu tiên là tu vi, vẫn là Nhập Thần sơ giai, thế nhưng sao mà vừa nhấc tay đã khiến hư không nổ tung, thật quá khó tưởng tượng rồi.
- Ô...


Ngay khi Lâm Phàm tự nhìn vào bên trong cơ thể mình để kiểm tra, lại phát hiện máu tươi trên người mình có chút khác thường. Hắn có thể cảm giác rất rõ, máu của hắn đang không ngừng hấp thu chân nguyên trời đất, đồng thời mỗi giọt máu lại giống như một mảnh trời đất riêng biệt, chẳng qua những mảnh trời đất này đều đang ở dạng hỗn độn mờ mịt, căn bản không nhìn ra có điều gì khác thường.


Lúc này, lỗ chân lông mở rộng, một luồng chân nguyên của trời đất dũng mãnh tràn vào trong.
"Đinh, chúc mừng gia tăng một vạn exp."
Lâm Phàm há hốc mồm, không đánh quái không cắn thuốc mà exp tự tăng, quả thực là không có khả năng.


Như vậy chẳng phải mỗi phút mỗi giây đều không ngừng bị động tu luyện, cường giả Đại Thiên Vị cũng không có khả năng này.
Quá con mẹ nó tuyệt vời!!
Lâm Phàm cố nén hưng phấn về một cuộc sống thăng cấp rất nhanh sắp tới, kiểm tra tay phải của mình.


Nhìn kỹ mới rõ, tay phải của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện thêm những cái vảy li ti cùng màu với màu da.
Vừa lúc đó, cánh tay nhấp nháy một luồng hào quang màu đỏ nhạt.
- Đồ chơi gì thế này?


Lâm Phàm tròn mắt, cũng cả kinh, cánh tay đen xì bị Thiên Địa Dung Lô luyện hóa kia, tại sao lại chạy lên tay phải của mình?
Lâm Phàm căng thẳng, vội dùng hệ thống kiểm tra, rốt cuộc tìm ra vấn đề.
"Cánh Tay Tuyên Cổ: lai lịch không rõ, vĩnh hằng vô địch, trạng thái không trọn vẹn."
- Cánh tay Tuyên Cổ?


Lâm Phàm định vung tay kiểm tra, nhưng nghĩ đến màn hư không nổ nát ban nãy, vội vàng dừng suy nghĩ này lại.


Cánh tay này cũng biết điều đấy, biết không đánh lại tiểu gia thì hạ vũ khí đầu hàng. Có điều cái bước dung hợp này thật là chưa kịp thích ứng, xem ra cần quen với việc khống chế lực lượng một chút mới được.
- Ò ó o...
Gà Con lại kêu lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của Lâm Phàm.


Nó rất bất mãn với việc Lâm Phàm để mặc nó ở một bên, không thèm hỏi han đến, cũng không cho nó ra ngoài.
- Gà Con, đừng vội, để tao nghĩ nốt đã.
Lâm Phàm kêu lên, sau đó lại lâm vào trầm tư.


Việc khẩn cấp trước mắt là khống chế cánh tay phải này, bằng không vừa nhấc nhẹ lên, liền trời sụp đất nứt, còn chơi cái gì nữa.
Hắn bắt đầu thử nghiệm khống chế lực lượng.
"Ầm ầm ầm..."


Không gian hình như rất yếu ớt, không ngừng nổ tung, mà theo đó Lâm Phàm cũng quen với việc khống chế cánh tay này.


Học xong cách khống chế, hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi. Giờ hắn mới để ý tiếp đến việc Bất Diệt Ma Thể tiến giai thành Tuyên Cổ Bất Diệt. Mà hắn nhớ lại, cũng chính nhờ lần tiến giai này để hắn sống sót được qua đợt luyện hóa toàn lực kia. Tuyên Cổ Bất Diệt chống chọi được lực luyện hóa của Thiên Địa Dung Lô, tuyệt đối không phải cường đại bình thường.


Càng nghĩ, hắn càng mừng rỡ đến hai mắt tỏa sáng.
Sau này, rốt cuộc có thể chính thức "họa hại nhân gian", à không, là "cứu nhân độ thế" không cần kiêng nể gì rồi, hố hố hố.
Tự sướng trong đầu xong, Lâm Phàm đứng lên, hai tay phủi phủi cái mông, chuẩn bị cứu Gà Con ra.


- Ái ui, tay phải này cũng phiền thật, phủi mông một cái mà cũng đau mông. Quên, Gà Con, chớ hoảng sợ, tao cứu mày đây.
Lâm Phàm vừa nói vừa lấy ra cái hạt giống sinh mệnh được Thánh nữ Man Hoang tộc gửi gắm lần trước.


Lâm Phàm đã nghiên cứu cái hạt giống này rất lâu, nhưng cũng không tìm ra cái gì. Hiện giờ Gà Con đang bị thiếu hụt lực lượng sinh mệnh, mà cái hạt giống này có tên rất liên quan, cho nên hắn định thử xem có thể giúp Gà Con thoát ra khỏi vỏ được không.


Tay phải hắn cầm lấy hạt giống, mà cái hạt giống này như có sinh mạng, hơi run lên, giống như biết có chuyện gì sắp phát sinh..
"Rắc..."
Một tiếng nứt vỡ vang lên, hạt giống sinh mệnh cứng rắn bỗng vỡ nát, hóa thành một dòng sông sinh mệnh bao lấy vỏ trứng kia.
- Ò ó o...


Gà Con trong vỏ giống như cảm nhận được, vui mừng kêu to lên.
"Ầm..."
Tích tắc sau, một ngọn lửa ngập trời bốc lên hừng hực.
- Ò ó o...
Một tiếng kêu to vang vọng trong trời đất.


Trong ngọn lửa ngập trời kia, một cái bóng tỏa ra hào quang chói mắt, giống như là bất kỳ vật gì trong trời đất đứng ở trước mắt nó đều sẽ phải thất sắc.
Lâm Phàm rất kích động nhìn cái bóng trong ngọn lửa kia.
Phượng hoàng, là phượng hoàng chân chính.


Gà Con cuối cùng giống truyện vịt con xấu xí hóa thiên nga rồi, hai cái cánh hùng vĩ, thân hình thon mảnh, cái đuôi rực lửa, quá là bá đạo, giống như muốn vạn vật đều phải thần phục dưới chân nó.


Mặc dù chỉ là cái bóng trong ngọn lửa, còn chưa nhìn rõ ràng, nhưng Lâm Phàm tin tưởng, nhất định là Gà Con tiến hóa rồi.
- Gà Con, tao biết ngay mày sẽ không làm tao thất vọng mà.
Lâm Phàm kích động nắm chặt hai tay, cảm giác hưng phấn này khó mà diễn tả bằng lời.
- Ò ó o...


Gà Con cũng vui vẻ kêu to.
Thế nhưng, ngay khi ngọn lửa kia biến mất, thần sắc kích động của Lâm Phàm lập tức thay đổi.
- Chuyện này...
Mặt Lâm Phàm đần ra, có một loại xung động muốn chết.


Gà Con vẫn là Gà Con, chỉ có cái đuôi trụi lủi kia giờ mọc ra thêm một cái lông dài, xem như đánh dấu lần niết bàn đầu tiên.
Gà Con nhảy vọt lên giữa không trung, giống như là ngủ say đã lâu, giờ vươn vai bẻ lưng, sau đó đậu lên vai Lâm Phàm, dùng cái đầu nhỏ dụi dụi lên má hắn.


- Ò ó o...
Bao nỗi kỳ vọng của Lâm Phàm đã bị bộ dạng lúc này của Gà Con phá vỡ trong nháy mắt.
Một con gà không lông có thêm một cái lông đuôi...
-----oo0oo-----


☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).