Dịch & biên: †Ares†
oOo
Yến tông chủ phát hiện khí tức của Lâm Phàm đang đều đặn, giờ đột nhiên ảm đạm dần đến độ muốn biến mất thì trong lòng cũng có chút luống cuống.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi Thánh Tông lập tông truyền thừa tới nay. Hắn muốn ra tay kiểm tra, thế nhưng lực sinh mệnh trong cơ thể Lâm Phàm lại vẫn dồi dào như trước, ít nhất không cần lo lắng về tính mạng.
- Đây là đâu…
Giờ khắc này, Lâm Phàm mở mắt, ngây dại nhìn khung cảnh trước mắt.
Không phải mình đang trong đại điện sao? Tại sao lại tới đây rồi?
Trời đất toàn là màu đỏ, mây đỏ bay điên cuồng, không trung như là một cái miệng khổng lồ đang phun ra nuốt vào, mỗi lần phun đều có vô số thi thể từ trên không rơi xuống.
Thiên địa tiêu vong, thê thảm vô cùng.
Từng tiếng thét gào thê lương từ trên cao vọng xuống, khiến Lâm Phàm không sao bình tĩnh được.
Thật sự là quá mức kinh khủng.
- Sao ta lại lơ lửng ở không trung thế này.
Lúc này Lâm Phàm phát hiện mình đứng được trong không khí, thân hình mờ mờ ảo ảo.
Mà vào thời khắc này, một con quái vật khổng lồ cũng theo từ phía trên đầu của Lâm Phàm mà giáng xuống. Lâm Phàm hốt hoảng, vội giơ tay muốn ngăn cản.
- Vèoooo…
Thi thể của quái vật lớn kia xuyên qua người Lâm Phàm, sau đó tiếp tục rơi xuống phía dưới.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ linh hồn mình xuyên tới nơi này?
Lâm Phàm có chút hoảng hốt, rồi nhìn thoáng qua những thi thể đang rơi xuống như mưa ở xung quanh, hắn lại càng sợ đến run lên.
Đây không phải nhân loại, giống như là ác ma.
"Ầm…"
Lúc này, từ phía trên trời cao, một cỗ khí tức mãnh liệt nổ tung làm người ta muốn ngạt thở, dư lực khiến vô số lớp mây đỏ tan tành. Lâm Phàm lại bay lên trên, muốn xem xem đến cùng là có chuyện gì.
Tích tắc sau đó, xuất hiện vô số tiếng nổ vang làm rung chuyển cả đất trời.
- Giếttttt…
Khi Lâm Phàm nhìn thấy cảnh phía trước, tâm thần lần nữa chấn động, sát khí nơi này ép Lâm Phàm đến độ hít thở không thông.
Một phe là nhân loại, phe kia là những quái vật giống như thi thể vừa xuyên qua hắn.
Gió mây cuồng loạn, thê thảm vô cùng, những quái vật lớn này nắm lấy nhân loại rồi đem bóp nát như những con gà con, hoặc nuốt vào bụng.
Lâm Phàm xem mà run rẩy toàn thân, một cảm giác sợ hãi chưa từng có xông tận lên óc, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác phẫn nộ như lửa thiêu hừng hực.
....
Mà vừa lúc này, phía trên trời cao, một bàn tay khổng lồ đen kịt xé hư không xuất hiện. Nơi nó đi qua, không gian tan vỡ, mà hướng nó đập xuống lại là phe nhân loại.
Nhưng tại trong một sát na này, chợt có một luồng hào quang từ xa bay tới, một cây rìu to lớn mang theo uy thế vô thượng chặt đứt bàn tay khổng lồ kia, sau đó chưa hết dư lực mà bay về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm không có né tránh, bởi vì hắn biết thân thể mình chỉ ở dạng hư ảo nơi đây mà thôi.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Phàm biến sắc, bởi vì khí tức của cây rìu kia rõ ràng tập trung vào hắn.
- Khônggggg…
Lâm Phàm kinh hoảng hô.
....
Ở chỗ sâu trong đại điện.
Yến tông chủ chỉ biết lo âu đứng nhìn. Đã ba ngày ba đêm trôi qua, thế nhưng Lâm Phàm vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không phải khí tức của hắn vẫn còn, Yến tông chủ còn cho là Lâm Phàm đã chết.
Đúng lúc này, Lâm Phàm đột nhiên bật ra tiếng gào thét hoảng sợ.
- Lâm Phàm…
Yến tông chủ lập tức tiến lên, đặt tay lên vai Lâm Phàm.
Lâm Phàm ướt đẫm mồ hôi, miệng há to thở hổn hển, mắt đỏ như máu.
- Đã trở lại…
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh chung quanh, lại nhìn Yến tông chủ, cuối cùng thở một hơi nhẹ nhõm.
Quá kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng.
Đến bây giờ, trong đầu Lâm Phàm vẫn chỉ toàn là hình ảnh ban nãy, nhân loại giống như những con kiến, bị đám quái vật kia nghiền ép, thậm chí một chút phản kháng cũng không có nổi.
Chốn kinh hoàng kia rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ là Huyền Hoàng giới?
Không, hẳn không phải, nơi đó giống như địa ngục, trời đất toàn là màu đỏ.
- Ngươi không sao chứ?
Yến tông chủ dò hỏi.
- Không có việc gì.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, lau mồ hôi trán.
- Có nhìn thấy lão tổ không?
Yến tông chủ hỏi.
- Lão tổ?
Lâm Phàm ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Yến tông chủ, nhìn thấy lão tổ là ý gì? Hình ảnh vừa rồi chỉ có dọa chết người chứ làm gì có lão tổ nào?
- Đúng thế, mỗi một người tới đây, mặc kệ là cảm ngộ được cái gì thì cũng đều nhìn thấy được lão tổ, chẳng lẽ ngươi không thấy?
Yến tông chủ ngạc nhiên hỏi.
Trong pho tượng này ẩn chứa một luồng thần thức của lão tổ, người cảm ngộ đều có thể từ đó đạt được truyền thừa của lão tổ.
Ô!
Vừa lúc đó, Lâm Phàm trợn tròn mắt, bởi vì trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây rìu lớn.
Lâm Phàm khϊế͙p͙ sợ nhìn thứ trong tay, cái rìu vừa chặt đứt bàn tay khổng lồ ở chốn kia sao lại theo mình về đây?
- Điều này sao có thể…
Yến tông chủ đứng cạnh, vừa thấy cái rìu này thì cũng kinh ngạc hô lên, hiển nhiên là không dám tin.
Chiếc rìu này trông rất bình thường, không có gì nổi bật, thế nhưng Lâm Phàm lại cảm nhận được nó toát ra một luồng khí tức hiếu chiến khiến máu trong người hắn sôi trào.
"Đinh, chúc mừng phát hiện thần khí Vĩnh Hằng Chi Phủ, không trọn vẹn."
- Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Yến tông chủ nhìn binh khí trong tay Lâm Phàm, kinh ngạc nói.
Thánh Tông truyền thừa, nói trắng ra chính là nhấn được một đồ vật nào đó từ trên người lão tổ. Lão tổ lưu một luồng thần niệm lại trong pho tượng chính là để hậu nhân đến trước mặt pho tượng rồi chọn lựa từ đó thứ thích hợp với mình.
Truyền thừa từng xuất hiện đan dược, nhưng chủ yếu vẫn là công pháp.
Còn đồ vật loại vũ khí thì chưa từng xuất hiện.
Vĩnh Hằng Chi Phủ này chính là vũ khí của lão tổ, sớm theo lão tổ rời đi mà biến mất, vậy rốt cuộc là vì sao lại xuất hiện ở lần truyền thừa hôm nay được?
Chẳng lẽ đây là lão tổ đang truyền tin tức gì đó sao?
Yến tông chủ suy nghĩ miên man, còn Lâm Phàm lại vui như mở hội trong bụng.
- Coi như còn chút nhân tính, vừa rồi hù tiểu gia sợ gần chết, còn biết đưa binh khí bồi thường, không tệ, không tệ.
- Tuy rằng thần khí này không trọn vẹn, nhưng dù sao cũng là thần khí a.
Giờ khắc này Lâm Phàm nở hoa trong lòng, quên luôn cả những hình ảnh vừa trải qua.
- Tông chủ, làm sao vậy? Chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?
Lâm Phàm nhìn Yến tông chủ, hỏi.
Yến tông chủ lắc đầu, rồi lại gật, không thích hợp, tại sao lại như vậy chứ?
- Lâm Phàm, đưa Vĩnh Hằng Chi Phủ này cho ta xem.
Yến tông chủ nói.
- Được.
Lâm Phàm cũng không sợ Yến tông chủ tham ô, đưa rìu tới.
Yến tông chủ vươn tay ra chạm vào, đúng lúc này Vĩnh Hằng Chi Phủ đột nhiên phát ra luồng sáng chói mắt, bức Yến tông chủ lùi lại.
Lâm Phàm trợn tròn mắt mà nhìn.
Cái rìu này quá lợi hại rồi, Yến tông chủ đây chính là cảnh giới Đại Thiên Vị viên mãn mà còn bị bức lui.
Thần khí không hổ thần khí, quá mức trâu bò.
Yến tông chủ nhìn Vĩnh Hằng Chi Phủ, trong lòng khẽ run lên.
- Thần khí có linh, xem ra nó đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi.
Yến tông chủ hâm mộ nói.
- Ha ha…
Lâm Phàm cười cười, hắn nhìn ra Yến tông chủ đang hâm mộ lẫn hơi ghen tị với mình, dù sao mình được truyền thừa là thần khí cơ mà.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn