Tối Cường Hệ Thống

Chương 1016: Cuồng Ma Đâm Người

Người dịch:
Tài
Biên:
Kira123
Team dịch:
Vạn Yên Chi Sào
Mấy ngày sau!
Lúc này, Lâm Phàm cùng đám người Mặc Thanh Toàn đã sớm xuất phát.
Tin tức Long Kim Phi bị giết cũng đã truyền đến Côn Lôn Thần Tông.


Tông môn hắn vô cùng giận dữ truyền lệnh phải tìm ra được hung thủ bằng mọi giá, nhưng buồn cười một nỗi là, bọn họ không biết chút manh mối nào về hung thủ, nên càng cảm thấy phẫn nộ. Họ muốn biết rốt cuộc ai đã giết Long Kim Phi, chỉ có thể biết từ miệng của Thiên Sách kim tiên và Tàng cước Kim tiên mà thôi.


Nhưng chính bọn chúng cũng không biết đối phương là ai, vẽ diện mạo của đối phương ra.
Người Côn Lôn Thần Tông cũng không ai nhận ra người được vẽ, may sao có một Thần tử lần trước đi đến Thiên Địa Tông, sau khi thấy tấm hình, kinh ngạc thốt lên.
- Đây không phải tên Lâm Phàm kia sao?


Thái Càn Thiên biết được điều này, càng tức giận, trực tiếp hạ lệnh xuống, bất kể là ai chỉ cần có thể giết được Lâm Phàm sẽ được ban thưởng một món Thượng phẩm Tiên khí, đồng thời được tiến nhập vào nơi tu luyện của tông môn.


Loại khen thưởng này làm các đệ tử Côn Lôn Thần Tông đỏ mắt, một vài vị trưởng cũng không khỏi động tâm.


Thượng phẩm Tiên khí không phải đồ chơi bình thường, nếu bọn họ có được nó, sức chiến đấu của họ có thể tăng lên một vài cảnh giới, còn nếu tiến nhập nơi tu luyện của tông môn vậy càng thêm hấp dẫn.


Thời điểm Thiên Địa Tông biết chuyện này, Hàn Quân Thiên cũng hoàn toàn bó tay, tên này là tai tinh hay là cái quái gì vậy, sao cứ gây chuyện hoài không biết, có thể ngừng gây thêm phiền phức cho hắn không?


Cuối cùng, hắn đành phân phó cho toàn thể đệ tử trong thời gian này tốt nhất không nên ra ngoài, còn mấy tên đệ tử có thân phận tông chủ dự bị đang ở bên ngoài cũng không cần quá lo lắng, dù sao thực lực bọn chúng cũng bất phàm, nên tính mạng chúng cũng không có gì nguy hiểm.


Mà Hàn Quân Thiên cũng toàn lực chú ý đến động thái phía Côn Lôn Thần Tông, nếu Thái Càn Thiên hoặc phó tông chủ của chúng ra tay, hắn tất nhiên sẽ ngăn cản đến cùng.
Nhưng nói sao thì nói, hắn vẫn cảm thấy tình huống hiện tại thật sự quá sảng khoái đi.
...
Mấy ngày sau.


Trong hư không vô tận, một nam tử mặc áo bào màu vàng, toả ra uy nghiêm vô cùng, thần tình hắn lạnh nhạt vô cùng, nhưng toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều tản ra một loại khí tức làm người ta kinh hãi, hắn đang nhìn mấy người trước mặt rồi chậm rãi mở miệng:


- Đây là ứng cử viên đến từ Côn Lôn Thần Tông sao?
Một trưởng lão Côn Lôn Thần Tông gật đầu đáp lời.


- Không sai, ngươi mượn Côn Lôn Thần Hỏa để rèn luyện thần thông với điều kiện, lần này đi bảo tàng ngươi phải mang ba người họ đi vào, tông môn ta hi vọng ngươi có thể nói lời giữ lời.


- Đây là tự nhiên, Tần Thánh Quân ta nhất ngôn cửu đỉnh, trong bảo tàng có được cơ duyên gì thì phải dựa vào chính họ rồi, ta sẽ không đả thương tính mạng họ nhưng nếu như họ dám to gan giở trò lừa bịp, đừng trách Tần Thánh Quân ta vô tình.
Tần Thánh Quân thản nhiên lên tiếng.


Côn Lôn Thần Tông đề cử ra ba người đều là tông chủ dự bị, nhưng thời điểm nhìn thấy Tần Thánh Quân, nội tâm họ cũng bắt đầu run sợ.
Thật mạnh!


Tu vi ba người bọn họ không yếu, đều là cường giả một phương trên Vô Tận đại lục, nhưng thời điểm đối mặt với Tần Thánh Quân, họ đều có cảm giác pháp lực trong cơ thể mình như bị đông cứng, không thể khởi động.


- Trước khi bọn họ tới đây đã phân phó rồi nên ngươi yên tâm, khi tiến nhập vào bảo địa sẽ tách ra ngay, tuyệt không quấy rầy đến ngươi.


Lần tiến nhập bảo địa này,mục đích chủ yếu của họ không phải muốn tìm được bảo bối gì cả, thực lực Tần Thánh Quân siêu phàm, lại vô cùng quen thuộc bảo địa, nên những thứ tốt không thể thoát khỏi tay hắn.


Mục đích chủ yếu ba đệ tử Côn Lôn Thần Tông lần này là cố gắng điều tra một xem bảo địa này rốt cuộc do ai lưu lại hoặc tìm được manh mối gì hay không, đồng thời, nếu có cơ duyên, chiếm được một bảo bối nào đó thì càng tốt.


Ba tên đệ tử này cũng có danh tiếng rất lớn ở bên ngoài, lần lượt là Cửu Lê Dân, Khôn Động Kim tiên Trịnh Càn Khôn, Bích Lưu tiên tử Tiêu Ngọc.
Danh tiếng bên ngoài bọn họ rất hiển hách nhưng đứng trước mặt Tần Thánh Quân, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Tốt nhất nên vậy.


Tần Thánh Quân gật đầu sau đó vung tay áo, mang theo ba người đi vào hư không, bởi vì nơi này cách bảo tàng rất xa.
...
Lâm Phàm cùng đám người Mặc Thanh Toàn cũng tiến vào hư không nhưng bọn họ không biết vị trí bảo tàng đến cùng ở chỗ nào, bay liên tục mấy ngày như vậy, có lẽ không xa nữa.


- Phía trước chính là vị trí đại khái của bảo tàng.
Mặc Thanh Toàn lên tiếng.


Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn qua, thấy nơi này hết sức bình thường, nhưng lực lượng thứ nguyên lại có gì đó không đúng, nếu không phải tu vi họ đã đạt đến cảnh giới cỡ này, coi như đi ngang qua nơi đây, họ cũng sẽ không cảm giác được dấu hiệu của phiến hư không này, lực lượng thứ nguyên nơi đây rất mạnh mẽ và dày đặc.


- Ở đây hết sức tầm thường, sao có bảo tàng lớn được?
Lâm Phàm hỏi.
- Tuy ở đây hết sức bình thường, nhưng muốn đi vào bảo địa thì nhất định phải có chìa khoá, ta đây lại vừa vặn có một chiếc, dù chỉ là một cái nhưng cũng có thể mở ra cánh cửa đi vào bảo địa.


Mặc Thanh Toàn nói.
Mặc Thanh Toàn vừa nói vừa lấy ra một viên tinh hạch chỉ lớn chừng móng tay, tinh hạch này không khác biệt gì nhiều với tinh hạch bình thường, nhưng trong nó lại chứa một khí tức rất huyền diệu, khí tức mà Lâm Phàm cũng chưa bao giờ cảm thụ qua.
- Đây là?


- Đây là vật then chốt khi tiến nhập bảo tàng, nếu như không có cái này, cho dù thực lực ngươi có mạnh đến đâu cũng không cách nào tiến nhập vào trong được.
Mặc Thanh Toàn giải thích.


- Nghe đồn, bảo tàng này vô cùng rộng lớn, nó được coi là bảo tàng lớn nhất từ trước tới nay, bên trong, ẩn chứa vô số bảo bối, mặc dù chưa có người nào từng tiến vào, nhưng lời đồn không phải không có căn cứ, nó nhất định có chỗ bất phàm.
Đại hán cũng tiếp lời.


- Bảo tàng lớn nhất.
Lâm Phàm kinh ngạc, đồng thời có chút kích động, hắn rất mong chờ nha, không biết trong bảo tàng này đến cùng sẽ có những thứ gì.
- Thời cơ đã đến, ta nghĩ chúng ta nên tiến vào thôi.
Mặc Thanh Toàn lên tiếng.


Trong lòng Lâm Phàm nhảy một cái, hắn có cảm giác nếu đợi thêm sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mặc Thanh Toàn không nói gì, pháp lực hơi động, hạt tinh hạch nhỏ kia đột nhiên bùng nổ ra một đoàn ánh sáng, ánh sáng này đánh vào vị trí bên trong hư không có chứa lực lượng thứ nguyên kia.


Một vết nứt hư không từ từ mở ra, vết nứt không tính quá lớn, mỗi lần chỉ có thể tiến vào một người.
- Ai đi vào trước?
Lâm Phàm cũng không phải thứ tốt lành gì, hắn cũng rõ Mặc Thanh Toàn này cũng tuyệt đối không phải dạng vừa.


Tuy hắn chưa tiếp xúc qua Trấn Ma Thiên Phái, nhưng ngươi dám tin tưởng vào Ma Môn sao? Gặp một bảo địa lại có hảo tâm thông báo cho người khác, việc quỷ dị như vậy lừa ai.
Mặc kệ người khác có tin hay không, nhưng Lâm Phàm tuyệt đối không tin. Có âm mưu, khẳng định có âm mưu.
- Ta đi vào trước.


Mặc Thanh Toàn nói, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng tiến vào bên trong.
Lâm Phàm nhìn đại hán kia một chút sau đó liếc nhìn hai người sau lưng, đúng lúc đó, đại hán cũng nhìn Lâm Phàm, miệng nở nụ cười rất tươi, để lộ cả hàm răng trắng hếu, khiến người ta sợ hãi.


- Ngươi biết ta là ai không?
Đại hán mở miệng nói.
- Không biết, nói một chút đi, ngươi có lai lịch thế nào.
Lâm Phàm cười hỏi.
- Ta là điện chủ Hắc Ma của Cực Ác Điện trong Trấn Ma Thiên Phái.
Hắc Ma điện chủ giới thiệu bản thân.
Lâm Phàm vỗ vỗ vai Hắc Ma điện chủ.


- Ta nghe nói Cực Ác Điện của Trấn Ma Thiên Phái vô cùng kinh khủng, tu luyện thần thông đều cực kỳ tàn ác, phải không?
- Ngươi biết là tốt rồi!
Hắc Ma điện chủ nhìn đối phương đặt tay lên bả vai mình, cười nói.
- Ừm.


Lâm Phàm gật đầu nhưng chớp mắt sau đó, hắn tung một chưởng vào bụng Hắc Ma điện chủ.
Lạch cạch!
- Một chiêu này của ngươi vô dụng rồi.
Hắc Ma điện chủ cầm lấy cổ tay Lâm Phàm, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Lâm Phàm nháy mắt.


- Một chiêu có lẽ vô dụng nhưng ta cũng không phải chỉ có một chiêu này.
- Hả?
Hắc Ma điện chủ sững sờ.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.


Không biết từ khi nào, nhưng có thể là lúc Lâm Phàm vỗ vào bả vai Hắc Ma điện chủ, bàn tay hắn đã nhiều hơn một cục gạch sau đó đập vào đầu Hắc Ma điện chủ.
Hắc Ma điện chủ đột nhiên nới lỏng tay đang cầm tay Lâm Phàm.


Lâm Phàm đỡ lấy thân thể Hắc Ma điện chủ, cổ tay hắn hơi động, một thanh chuỷ thủ xuất hiện, sau đó hắn dùng đao đâm Hắc Ma điện chủ.
- Tuy vừa mới bắt đầu còn chút vô dụng nhưng bây giờ lại hữu dụng rồi.
Lâm Phàm nở nụ cười xán lạn.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.


Mỗi một đao đâm xuống, hắn lại cảm thấy rất thoải mái.
- Các ngươi cho ta bị ngốc ay sao? Nếu các ngươi đã không động thủ trước, vậy để lão tử ra tay trước cho, đây gọi là tiên thủ hạ vi cường, ra tay sau sẽ gặp nạn, đạo lý này cũng không hiểu mà còn nói mình là người Ma Môn.


Lâm Phàm cười cười.
Hai người kia sợ hãi nhìn một màn trước mắt, trong nội tâm tràn đầy hoảng sợ, bọn họ giống như thấy quỷ.