Giản Hoài ngồi xổm xuống và cầm lấy ngón tay của người nữ chào hàng.
Cậu từng hứa với Thời Trường Phong, người còn sống thì cậu mang người về, người chết rồi thì cũng phải mang xác về.
Giản Hoài đã được Giản Bác Hàn nuôi dậy từ nhỏ, sâu trong nội tâm của cậu luôn có phần tự kiêu. Khi cậu phát hiện quái vật trong bệnh viện không làm gì được mình, thái độ kiêu ngạo của đám thanh niên lại đột ngột trỗi dậy trong lòng Giản Hoài.
Khoảnh khắc này, cậu mới biết cảm giác thất bại là gì.
Mãi mãi không thể cứu về một sinh mạng đã chết.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Bảo vệ dẫn Giản Hoài đi vào bãi rác nói một cách hờ hững, “Còn không nhanh chân về làm việc đi chứ, ba chữ số.”
Ba chữ số? Giản Hoài nhìn sang cổ của anh bảo vệ, số của hắn là 00001001, bốn chữ số.
Đa số những nhân viên cậu thấy dọc theo đường đi toàn có ba chữ số, chỉ có tên bảo vệ này là bốn chữ số. Hắn đứng trước thang máy, nhìn xuống Giản Hoài với một vẻ mặt đầy ngạo mạn, ánh mắt của hắn như thể đang muốn nói là tôi với cậu không phải người cùng đẳng cấp.
Giản Hoài gỡ bảng tên cài ngực của người nữ chào hàng xuống, bỏ vô túi áo rồi đi theo tên bảo vệ vào thang máy.
Lúc lên lại mặt đất, bảo vệ đi làm việc của mình, Giản Hoài thì lại đi về phía cổng vào của khu mua sắm.
Cậu muốn xem thử bên ngoài của thế giới này trông như thế nào.
Bây giờ đang là 1 giờ chiều. Bước ra khỏi khu mua sắm, đầu tiên Giản Hoài thấy ánh nắng ban trưa hơi chói chang. Cậu giơ tay che lên mắt, thấy thế giới này có rất nhiều tòa nhà, coi bộ vô cùng sầm uất, nhưng người trên phố lại chẳng được mấy mống, ngẫu nhiên sẽ thấy con số trên cổ người đi lại cũng vượt qua năm chữ số.
Ngoài khu mua sắm cũng có người giữ cửa, hắn phụ trách mở và đóng cửa cho khách. Giản Hoài để ý thấy hắn luôn nhìn lên con số trên cổ mình.
Giản Hoài láng máng cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu lập tức đi vào khu mua sắm, ở trang phục khu tìm mặt gương, giống như không tùy ý mà nhìn mắt con số, hắn nguyên bản liền không nhiều lắm con số biến thành 00000310.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay vẫn còn yên lặng, Giản Hoài không hề căng thẳng khi con số giảm xuống. Cậu nhìn chằm chằm vào thời gian trên đồng hồ, nhận ra mình mới ra khỏi khu mua sắm vừa đúng 5 phút.
Tốc độ giảm số quá nhanh, thế giới này đang cố gắng hết sức để cắn nuốt con số của từng người.
Ý là không thể rời khỏi khu mua sắm hay là không thể rời khỏi vị trí làm việc đây?
Giản Hoài trở lại trước quầy của Đan Cô Lan, con số trên cổ cô đã biến thành 00000365, xem ra vừa bán được kha khá hàng hóa.
“Tôi phát hiện ra một điều,” Đan Cô Lan nói, “Khi khách hàng và người chào hàng nghĩ tới việc muốn một món hàng, nó sẽ được ưu tiên mua đi.”
Mới vừa nãy khi chào hàng một đôi mắt to đầy cảm xúc với khách hàng, Đan Cô Lan không nhịn được mà nghĩ ‘nếu đôi mắt này nằm trên mặt mình thì cũng đẹp lắm đây’, đúng dịp người khách cũng tỏ vẻ vừa lòng ngay lúc đó, hai người cùng nhìn trúng một món hàng, nhưng con số của người khách lại giảm xuống.
Cứ như vậy, chỉ cần Đan Cô Lan có thể khống chế tham muốn mở hộp xem một mình, cô sẽ không đến nỗi bị trừ mất điểm.
Giản Hoài nói: “Chị thử rời khỏi quầy vài phút xem. Đi vệ sinh trước rồi vòng một vòng nhanh gọn lẹ ở khu đồ nữ trên tầng 2 nhé.”
Đan Cô Lan tạm thời tin lời Giản Hoài và giao quầy lại cho cậu quản lý.
Giản Hoài đếm thời gian. 15 phút sau, Đan Cô Lan cầm một cái bịch quay lại, cô nói với vẻ đờ người: “Tôi mua một chiếc váy tốn 5 điểm.”
“Nhưng số điểm của chị lại bị giảm mất 15 điểm.” Giản Hoài nói, “Chị có ghi lại thời gian không? Chị ở trong khu đồ nữ trong bao lâu”
Đan Cô Lan nghĩ lại: “Thang máy nằm gần nhà vệ sinh, chắc tôi đi vào thang máy vào lúc 13:17.”
Giản Hoài nhìn đồng hồ, bây giờ là 13:27.
“Ở thế giới này, rời khỏi vị trí làm việc cũng sẽ bị trừ điểm, mỗi phút một điểm.” Giản Hoài nói bằng giọng chắc nịch.
Đan Cô Lan rời đi tổng cộng 15 phút. 5 phút đi vệ sinh không bị trừ điểm, vì đây là nhu cầu sinh lý bình thường của nhân viên, chỉ cần không quá dài thì chắc sẽ không bị trừ. Nhưng bắt đầu từ phút cô ấy đi vào thang máy đó, số điểm lại giảm xuống.
Hồi nãy, người giữ cửa vẫn luôn nhìn Giản Hoài chăm chú, có lẽ cũng do cậu rời khỏi nơi làm việc và bị trừ điểm thôi.
“Còn vụ này nữa.” Giản Hoài lấy bảng tên của người nữ chào hàng ra, “Tôi tìm thấy thi thể của cô ấy rồi.”
Đan Cô Lan cầm lấy bảng tên, nghe Giản Hoài kể sơ lại những gì mình nghe thấy.
“Tôi gặp khó khăn trong việc khống chế ham muốn mua sắm,” Đầu ngón tay của Đan Cô Lan dừng lại trên tên của người nữ chào hàng, “Sau khi cộng hưởng tư duy, ham muốn hưởng thụ vật chất của tôi mạnh lắm, dù cần mượn tiền cũng phải mua sắm cho bằng được.”
Đan Cô Lan nhìn Giản Hoài và nói: “Ở Khu 3, phó đội trưởng cũng có thể dẫn đội đi làm nhiệm vụ, nhưng tôi thì không. Tôi và Thời đội khác nhau. Tôi là một người có trạng thái tinh thần không đủ ổn định và dễ bị dụ dỗ.”
“Phó đội trưởng cũng được xem là cấp đội trưởng hả?” Giản Hoài chú ý tới điều này.
“Tính chứ,” Đan Cô Lan cười khổ, “Thật ra tôi không hợp với cái danh phó đội trưởng này tí nào hết.”
Lời nói nào của mỗi người trong Tổ 0 cũng cất giấu rất nhiều mẩu chuyện xưa. Thường ngày, Đan Cô Lan trông có vẻ rất kiên cường và đủ tàn nhẫn với bản thân, nhưng ở một thế giới có thể vạch trần nhược điểm của mình, dường như cô lại trở nên yếu đuối một cách bất ngờ.
Giản Hoài lấy bảng tên lại từ trong tay Đan Cô Lan rồi thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi cũng định lẻn vào một mình chứ không hề muốn bắt chị đi theo.”
Cậu sử dụng cách của mình để nói với Đan Cô Lan là cứ giao cho tôi là được, chị không cần đặt quá nhiều áp lực lên người như thế.
“Vả lại,” Giản Hoài đặt con dao găm lên và tung nó lòng vòng, “Khi gặp trúng một món hàng vượt qua khả năng chịu đựng của chị thật, tôi vẫn có biện pháp để chị không thể lên cơn nghiện mua sắm.”
Người bị tấn công bởi A-088 sẽ nhớ lại những chuyện làm mình thấy sợ, còn tâm trạng nào để mua sắm nữa đây.
Đan Cô Lan vén mái tóc khô xơ của mình ra sau tai, cười khẽ nói: “A-088 đúng là một vật sót lại tốt ghê, cậu từng suy nghĩ cho nó một cái tên chưa? Đồng hồ của Thời đội có tên đó, nó được gọi là ‘thời gian bất động’. Chúng tôi cũng đặt tên vài vật sót lại có giá trị kỷ niệm nữa.”
Con dao găm này à? Giản Hoài lặng thinh một lát rồi nói: “Sau khi trở về, tôi sẽ nghĩ ra một cái tên cho nó, chị ghi vào hệ thống giùm tôi nhé.”
“OK.” Đan Cô Lan nói.
Bốn người đi vào dị thế giới bao gồm Ba Chiêu Đệ, Bối Phái Lam, Ngao Mai Thanh và Liêu Thắng Nam. Bối Phái Lam được xác nhận là đã tử vong, ba người còn lại thì chưa tìm ra.
Cách Ba Chiêu Đệ đi vào dị thế giới cũng rất đơn giản, đó là nhờ xuyên qua chiếc gương trong phòng thử đồ. Bây giờ chỉ cần tìm ra cô ta và chiếc gương thông với thế giới hiện thực, họ sẽ có thể trở về. Họ có ảnh chụp của bốn người đã mất tích trên tay, nhưng đổi mặt chỉ là vấn đề diễn ra trong vòng tích tắc ở thế giới này. Ba Chiêu Đệ còn giữ dáng vẻ cũ hay không là một điều bí ẩn.
Cô ta tới thế giới này sớm hơn đám người Giản Hoài mười tiếng đồng hồ, có thể làm ra rất nhiều chuyện.
“Tôi là một người có trực giác nhạy bén hơn cả về cái chết.” Đan Cô Lan nói, “Tôi cứ có cảm giác là tất cả những người còn lại trừ Ba Chiêu Đệ ra đều đã bị giết hại.”
“Kẻ không phải người cộng hưởng tư duy bị cuốn vào dị thế giới sẽ ra sao?” Giản Hoài nói, “Sẽ ngẫu nhiên thế vào chỗ một người mới qua đời như chúng ta hả?”
Đan Cô Lan lắc đầu: “Chúng ta có thể thế chỗ người đã mất là do thế giới đang sụp đổ. Giống như thế giới này vậy, chẳng người nào lại quan tâm đến chuyện ai chết ai sống, mọi người sẽ không để ý tới một người xa lạ xuất hiện đột ngột đâu. Bước sóng và chiều của người cộng hưởng tư duy chồng lên thế giới sụp đổ tới một mức độ nhất định, cho nên có thể có ngay thân phận một cách tự nhiên ở đó. Nhưng người thường thì không, họ sẽ tự dưng xuất hiện ở một thế giới xa lạ, mù tịt và luống cuống, cuối cùng sẽ bị thế giới nuốt chửng.”
Nghe tới đó, Giản Hoài chỉ vô mình. Cậu cũng không phải là người cộng hưởng tư duy, tại sao cậu lại có được thân phận chứ?
“Vốn dĩ cậu đến từ một thế giới đang trên đà sụp đổ, chiều cũng chồng chéo lên nhau, đương nhiên sẽ có thân phận rồi.” Đan Cô Lan giải thích.
Thế giới bình thường có một tấm chắn và một hệ miễn dịch hoàn thiện, nên Giản Hoài bị gạt bỏ khỏi thế giới. Tấm chắn của thế giới sụp đổ đã biến mất hoàn toàn, người khác ở thế giới này có thể nhận ra sự khác biệt của đám người Bối Phái Lam.
Ba cô gái này như chui nhầm vô một bầy sói và bị nuốt trọn trong vòng một giây.
“Người thường không thể đi vào dị thế giới, chắc chắn mấy cổ đã bị ám bởi tinh thần thể nên mới bị cuốn vào được. Ba Chiêu Đệ đã đưa tinh thần thể tới thế giới hiện thực, cô ta nhất định từng gặp những người này rồi. Tuy nhiên, nếu Ba Chiêu Đệ nghĩ cách đổi mặt, chúng ta sẽ không tìm ra cô ta được.” Đan Cô Lan thở dài.
“Tôi có thể,” Giản Hoài chỉ lên mũi, “Mùi của một người sẽ không thay đổi.”
Cậu từng lướt qua thằng hề. Lúc đó, dù Giản Hoài không đặc biệt chú ý tới thằng hề, nhưng hôm ấy là khi cậu vừa đến khu mua sắm và tiếp xúc với người thường trên thế giới, tinh thần của cậu căng chặt, nên sẽ vô thức nhớ kỹ người mình từng gặp.
Ký ức này sẽ biến mất sau mấy ngày nữa, và cậu cũng sẽ không còn nhớ tới chúng nữa. Nhưng hôm sau, Giản Hoài lại ngửi thấy mùi thuốc màu trên người thú bông và đoán được thân phận của thằng hề, tự nhiên nhớ lại mùi của thằng hề cũng như ghi nhớ ký ức hơn nữa.
“Nếu cậu còn nhớ rõ mùi này thì mọi chuyện dễ xử lý rồi. Tôi dám cá chắc chắn cô ta đang ở trong khu mua sắm này.” Đan Cô Lan nói một cách quyết đoán.
Thấy Giản Hoài dường như chưa hiểu lắm, Đan Cô Lan giải thích: “Dám chắc là cô ta cũng có được thân phận ở ngay vị trí tiếp xúc với dị thế giới đầu tiên giống như chúng ta. Ở khu mua sắm, cô ta sẽ là nhân viên hoặc khách hàng trong này. Một người phụ nữ trên mặt có sẹo và luôn muốn phẫu thuật thẩm mỹ chẳng phải sẽ như cá gặp nước khi tới thế giới này à? Ba Chiêu Đệ nhịn ăn nhịn xài suốt nhiều năm qua, tất cả ham muốn của cô ta luôn bị đè xuống, chưa từng được thỏa mãn. Một khi một người như vậy gỡ gông xiềng xuống, cơn nghiện mua sắm sẽ tuôn trào bất chấp như vỡ đập, cô ta không nỡ rời khỏi khu mua sắm đâu.”
“Tôi sẽ tìm cô ta trong phạm vi khu mua sắm.” Giản Hoài nói ngay.
“Chờ tí đã.” Đan Cô Lan gọi Giản Hoài lại và đưa cho cậu một chiếc găng tay, “Đây là vật sót lại mà tôi đã xin mang theo, B-034. Nó là một chiếc găng tay có dị không gian bên trong và có thể chứa được vật còn sống. Năng lực của nó là một không gian rộng khoảng mười mét vuông, có thể chứa kha khá thứ. Nó có hai tác dụng phụ: một là đói khát, người đeo nó sẽ biến thành vua dạ dày bự, nếu không kiềm chế nổi cơn thèm ăn tăng vọt thì sẽ ăn tới mức no căng rồi chết; hai là vật còn sống chỉ có thể sống một ngày trong đó thôi, một ngày sau cần phải đưa vật còn sống ra ngoài hít thở một tiếng đồng hồ, nếu vật còn sống chết đi, người đeo găng tay cũng chết theo.”
Cô mang vật sót lại này theo với hi vọng là có thể nhanh chóng tìm ra những người thường đó và giấu mấy cô ấy vô túi để bảo vệ.
Nhận lấy chiếc găng tay, Giản Hoài chợt cảm thấy đói bụng chưa từng có. Cậu chưa từng thấy đói như vậy. Bây giờ cậu có thể nuốt nguyên con trâu trong một hơi, không ngờ Đan Cô Lan có thể nhịn lâu tới vậy.
“Cậu xuống tầng hầm, cất thi thể của Bối Phái Lam vô rồi lập tức trả găng tay lại cho tôi,” Đan Cô Lan cười nói, “Con gái thường giảm béo sẽ chịu nổi cảm giác đói bụng mà.”
Giản Hoài lẻn xuống tầng 9 dưới lòng đất và cất thi thể của Bối Phái Lam vô không gian. Cậu dạo một vòng cũng không tìm ra hai người còn lại và chiếc mũi của Đan Cô Lan, đành phải lên lầu và đưa lại găng tay cho cô.
Sau khi gỡ chiếc găng tay xuống, Giản Hoài lập tức chạy tới khu ăn uống để kiếm thức ăn, cậu đói bụng lắm rồi.
Sau đó, cậu luôn dạo quanh trong khu mua sắm suốt cả ngày, tìm mỗi ngóc ngách, bị quản lý Ngô phát hiện rất nhiều lần, trừ cũng khá nhiều điểm, nhưng vẫn không tìm ra tung tích của Ba Chiêu Đệ.
Màn đêm buông xuống. 11 giờ tối, nhân viên trong khu mua sắm bắt đầu chuẩn bị cho buổi đấu giá sắp tới.