Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 11-1: Vụ án thứ 11: Kế hoạch của ác ma : Mối nguy của Mạc Phi

Cuộc đột kích của Mạc Thiện làm cho mọi chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn, hơn nữa mục tiêu hình như còn nhắm thẳng vào Mạc Phi.

Tô Tiểu Cầm được thả ra đã bỏ chạy, từ đó về sau mai danh ẩn tích.

Bởi vì không đủ chứng cớ nên không thể bắt Mạc Thiện, còn chuyện trái bóng ở sân bóng rổ tất nhiên không thể bắt hắn, Thân Nghị phái người theo dõi Mạc Thiện hai ngày, nhưng hắn cũng chỉ là một học sinh bình thường, không tới chỗ nào đáng để hoài nghi.

Thân Nghị bọn họ không tra được manh mối, muốn nhờ An Cách Nhĩ, nhưng An Cách Nhĩ không hề đề cập tới chuyện này, giống như hắn đã có tính toán.

Mấy ngày nay, Thân Nghị và Oss đều chạy tới phòng tranh, nhưng mấy ngày nay An Cách Nhĩ không hề nhận vụ án hay vẽ tranh, chỉ cùng Mạc Phi cả ngày, tuy rằng chuyện tình cảm của hai người bọn họ bình thường đã rất tốt, nhưng lúc này thì đúng là dính như keo.

Mạc Phi không rõ An Cách Nhĩ có chủ ý gì, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng, An Cách Nhĩ nói cái gì hắn sẽ làm cái đó, không muốn gì hơn.

Hôm nay, thời tiết trong lành, sáng sớm Emma đi mua thức ăn trở về, trong tay cầm mấy trái bong bóng bay.

Mạc Phi đang quét sân, thấy bà liền chạy tới cầm phụ, “Emma, chẳng phải cháu nói để cháu đi mua sao?”

“Tiện đường thôi mà, trưa nay có khách nên bà muốn nấu lẩu.” Emma cười cười bước vào nhà, cột bóng bay vào thành ghế, còn lấy ra con gấu bông từ trong túi.

An Cách Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha vuốt lông Eliza. Cửu Dật ra nước ngoài đi mua thiết bị, để Eliza bên nhà An Cách Nhĩ, cho nó chơi với Ace.

Mạc Phi cất cây chổi đi, bước tới, Emma nhét con gấu vào tay Mạc Phi. Mạc Phi nhìn nhìn con gấu, có chút khó hiểu, “Gấu bông?”

An Cách Nhĩ nhìn thấy, liền hỏi, “Emma, sao Mạc Phi có quà mà cháu không có?”

“Cái này cho cháu.” Emma lấy móc chìa khóa đưa cho hắn.

An Cách Nhĩ vươn tay lấy nhưng xa quá nên tay chỉ có thể giơ giữa không trung, có chút buồn bực,  Ace ngậm móc chìa khóa, xoay đầu bỏ vào tay An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cầm lên nhìn, là một con Husky bằng bông, rất giống Ace, cầm móc chìa khóa trong tay quơ quơ, An Cách Nhĩ nhíu mày, “Vẫn là cho Mạc Phi đi, cháu không mang chìa khóa.”

Emma cười cười.

Mạc Phi hỏi bà, “Sao lại mua nhiều đồ chơi quá vậy bà?”

“Bởi vì hôm nay có khách.” Emma bày nguyên liệu ra, còn có bột bánh pudding với bột chocolate.

Mạc Phi nghi hoặc, “Làm bánh pudding chocolate?”

“Ừ, còn có bánh dâu.” Emma bày ra rổ dâu tươi.

Mạc Phi có chút khó hiểu, tại sao Emma lại làm nhiều loại bánh ngọt cho con nít ăn vậy?

An Cách Nhĩ nằm lên lưng Ace, như có chút mất hứng, “Đều là mấy thứ cháu không thích ăn.”

“Cho nên không phải làm cho cháu ăn rồi, hôm nay chịu thiệt chút đi ha.” Emma nói xong, chỉ An Cách Nhĩ, cảnh cáo, “Lát nữa không được ăn nói bậy bạ!”

“Emma, bà mời ai tới chơi vậy?” Mạc Phi hỏi.


Emma buông thứ gì đó, nhỏ giọng nói, “Mấy hôm trước bà nhận được một cuộc điện thoại.”

Mạc Phi không nghe ra trọng điểm, chỉ nhìn Emma.

An Cách Nhĩ cũng hừ một tiếng, “Emma, có phải bà đã mời người không nên mời?”

Emma có chút xấu hổ nhìn An Cách Nhĩ, “Không nên ngăn cản bọn họ gặp mặt, An Cách Nhĩ.”

Mạc Phi khẽ nhíu mày, đại khái cũng đoán ra, liền hỏi, “Là người nhà cháu?”

“Ừ.” Emma gật đầu.

“Mấy thứ này là chuẩn bị cho Mạc Thiện?” Mạc Phi có chút bất ngờ.

“Không cần đối xử tốt với thằng nhóc chết tiệt đó!” An Cách Nhĩ lập tức nói, có thể thấy hắn không có hảo cảm với Mạc Thiện.

“Không phải.” Emma lắc đầu, hỏi Mạc Phi, “Cháu không biết mấy năm trước, mẹ cháu đã sinh thêm một cô con gái?”

Mạc Phi sững sờ, thật lâu sau mới hỏi, “Em gái cháu?”

“Ừ.” Emma gật đầu, “Năm nay bốn tuổi.”

Mạc Phi nở nụ cười, nhưng lập tức có chút nghi ngờ, “Bọn họ chủ động muốn tới?”

Emma gật đầu, “Sau khi mẹ cháu mất liên lạc với cháu, bà ấy rất lo lắng, sau đó nghe được cháu ở đây nên có vài lần tới nhìn trộm.”

Mạc Phi cúi đầu không nói, tựa hồ có tâm sự.

“Cháu tha thứ cho bọn họ đi, dù sao cũng là người thân, bọn họ bây giờ cũng rất hối hận.” Emma khuyên Mạc Phi.

“Cũng chưa chắc, có quan hệ huyết thống mà còn nỡ bỏ rơi người ta mà.” An Cách Nhĩ dội gáo nước lạnh, Emma trừng mắt nhìn hắn, hắn đành phải nhún vai thỏa hiệp, thật ra trong lòng nghẹn lại rất bực bội, cảm thấy Mạc Phi có chút oan uổng.

Mạc Phi cũng không nói gì, im lặng cầm nguyên liệu mang vào nhà bếp nấu.

Emma thấy hắn đã đi, liền thấp giọng hỏi An Cách Nhĩ, “Có phải hảo tâm của bà không tốt, làm chuyện dư thừa?”

An Cách Nhĩ cau mày, dùng sức gật đầu, “Đúng thế đó! Emma gây họa rồi.”

Emma đánh hắn một cái, “Cháu sợ Mạc Phi bị cướp đi thì có!”

An Cách Nhĩ xoa xoa cánh tay, nhìn Emma, “Mẹ của Mạc Phi sao lại đột nhiên muốn gặp hắn? Có nói lý do gì không bà?”

“Hình như tình trạng của Mạc Thiện đã làm bọn họ đi tìm hiểu về chứng cáu gắt của con nít.” Emma nói, “Khuynh hướng bạo lực của Mạc Phi là do phương diện tinh thần, khiến cho…”

An Cách Nhĩ giận tái mặt, “Cái gì? Ý của bọn họ là nói Mạc Phi bị điên?”

Emma lắc đầu, “Tất nhiên là không phải, mẹ của Mạc Phi nói vì do lúc trước không hiểu biết về tình trạng của nó, chỉ mù quáng tin tôn giáo, cảm thấy nó bị ác ma chiếm xác.”

An Cách Nhĩ nghe xong, đứng lên, bước tới bên bàn cầm móc chìa khóa, vươn tay chọt chọt hai cái mũi nó, sắc mặt vẫn bình tĩnh, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Emma vào bếp giúp Mạc Phi, thấy hắn không có biểu hiện gì là cao hứng hay mất hứng, chỉ nấu cơm như bình thường, bà liền cảm thấy trong lòng không ổn.

Emma cuối cùng nhịn không được, chạy ra nhỏ giọng hỏi An Cách Nhĩ, “An An, có thật là bà đã làm sai?”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, lắc đầu, “Không, là một chuyện tốt.”

Emma không yên lòng, “Nhưng nhìn Mạc Phi giống như đang giận…”

An Cách Nhĩ nhìn về phía nhà bếp, nhỏ giọng nói với Emma, “Trong lòng Mạc Phi có một tiểu ác ma thích đùa dai với mọi người.”

Emma cái hiểu cái không trở lại nhà bếp, chỉ thấy Mạc Phi nhìn bà mỉm cười.

Khoảng mười một giờ trưa, Mạc Phi vẫn đang nấu cơm, An Cách Nhĩ ngồi trên bậc thang, Eliza ngồi trên vai hắn, nhìn về ngã tư ở phía đầu hẻm.

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm chốc lát, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, suy nghĩ gì đó.

Lúc này, chỉ thấy Ace chạy ra đầu hẻm, chuyên chú nhìn về phía trước. Bình thường Ace không sủa, lúc gặp nguy hiểm cũng không sủa, bây giờ nó đang ngồi ở đầu hẻm, nghiêng đầu nhìn phía trước, rất hiếu kỳ.

An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại.

Trong chốc lát, phía trước liền xuất hiện một bé gái còn chưa cao bằng Ace.

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua, nhịn không được nhíu mày — Con bé này hơi giống Mạc Phi, nhất là đôi mắt. Bé gái chạy tới bên Ace, vươn tay sờ, Ace cũng không tỏ vẻ bài xích, chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi, ngửi ngửi tay nó.

“Mama, chó bự ghê!” Con bé xoay đầu lại nói.

An Cách Nhĩ nâng cằm, đánh giá bé gái, nó mặc một chiếc váy hình chấm tròn.

Bé gái xoay đầu gọi mẹ, nhưng lại không có ai bước ra, chi tiết này làm An Cách Nhĩ hơi nhíu mày lại.

Bé gái ôm Ace cọ cọ, An Cách Nhĩ huýt sáo một cái, Ace lại tức xoay đầu chạy về phía hắn.

Bé gái đứng im, tò mò nhìn An Cách Nhĩ. Lát sau, nó giang rộng hai tay chạy tới, ” Ca ca!”

Mí mắt An Cách Nhĩ giật giật, kéo Ace tới chặn trước mặt mình. Bé gái nhào tới ôm trúng Ace, ngẩng mặt lên nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ xê ra một bên, buồn bực nói, “Cái thứ sinh vật bé tí.”

Bé gái đứng trước cửa ngẩng mặt nhìn, đôi mắt to sáng, nở nụ cười tươi, giống như rất thích An Cách Nhĩ, “Ca ca đẹp ghê!”

An Cách Nhĩ lại nhích sang một bên, “Tôi không phải anh của em.”

“An Cách Nhĩ.” Emma bước ra, nhẹ nhàng vỗ bả vai An Cách Nhĩ, có chút bất mãn với thái độ của hắn, vươn tay kéo bé gái, “Kệ nó đi, nó có chứng sợ con nít.”

An Cách Nhĩ đứng lên, nhìn bé gái chưa cao tới đầu gối mình, khẽ nhíu mày — Hắn rất mẫn cảm với con nít, cảm thấy mấy đứa nhỏ này có tính lừa gạt rất mạnh. Chúng nó ỷ mình nhỏ đi ‘mê hoặc’ mọi người, tất cả con nít đều là sự kết hợp giữa thiên sứ và ác ma.

Hắn xoay người vào nhà.

Bé gái tò mò nhìn An Cách Nhĩ, ngửa mặt hỏi Emma, “Anh con đâu?”

Emma cười cười, “Đang nấu cơm.”

Lúc này, ngoài ngõ có hai người bước vào, một người là phu nhân, độ tuổi trung niên, hình thể có chút gầy yếu. An Cách Nhĩ đã nhìn thấy mẹ của Mạc Phi, nhưng đó là rất lâu trước kia, bây giờ so với khi đó đúng là già hơn một chút. Phía sau bà là một thiếu niên mười mấy tuổi, là Mạc Thiện. Sắc mặt An Cách Nhĩ lập tức khó coi, quan sát mọi hành động cử chỉ của hắn.

Trên mặt Mạc Thiện lộ ra tươi cười, lễ phép chào hỏi Emma, thoạt nhìn là một đứa trẻ rất nghe lời. Mà vị phu nhân kia có vẻ không yên lòng, trong tay cầm một cái túi, khẩn trương gật đầu với Emma.

An Cách Nhĩ đứng phía sau, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, hiển nhiên không thể dùng hai từ “nhiệt tình” để hình dung, ngay cả “thân thiện” còn chưa tính nữa kìa.

Cảm nhận được ánh mắt “không chào đón” của An Cách Nhĩ, mẹ của Mạc Phi càng thêm thận trọng. Mạc Thiện vừa đưa mắt nhìn An Cách Nhĩ liền nhìn chỗ khác, tận lực không chú ý tới hắn.

Emma mời bọn họ ngồi, hỏi danh tính. Thì ra bé gái tên là Mạc Đình, năm nay bốn tuổi rưỡi, sau khi vào nhà liền đi theo An Cách Nhĩ, giống như cái đuôi, ngẩng mặt tò mò nhìn hắn.

An Cách Nhĩ đành phải chạy vào nhà bếp trốn.

Mạc Đình chạy theo, vừa vào liền chú ý tới Mạc Phi đang mặc tạp dề.

Mạc Phi cúi đầu nhìn nó, nó cũng ngẩng mặt nhìn Mạc Phi.

Hai bên nhìn nhau trong chốc lát, Mạc Phi ngồi xổm xuống, tươi cười hỏi nó, “Bao nhiêu tuổi?”

“Bốn tuổi rưỡi.” Mạc Đình nhìn chằm chằm Mạc Phi rất lâu, sau đó túm lấy cánh tay hắn, “Ca ca!”

Mạc Phi gật đầu, vươn tay sờ đầu nó.

An Cách Nhĩ tựa bên bàn bếp lẳng lặng quan sát hai người.

Emma vào nấu thay Mạc Phi, bảo hắn ra ngoài ngồi.

Mạc Phi ra tới cửa, hắn nhìn An Cách Nhĩ, giống như muốn hỏi ý kiến, hắn có nên ra hay không.

An Cách Nhĩ không hiểu sao lại rất cao hứng, ánh mắt của Mạc Phi là xin trợ giúp, làm cho hắn có cảm giác như Mạc Phi đang nương nhờ.

An Cách Nhĩ đút hai tay vào túi, bước tới gần đó, hỏi Mạc Phi, “Tại sao lại cố tình tới ngay lúc này?”

Mạc Phi lắc đầu, hắn cũng cảm thấy kì lạ. Mặc dù dưới ánh mắt người ngoài, cha mẹ tới thăm đứa con đã thất lạc nhiều năm là rất bình thường, nhưng sự chán ghét và sợ hãi của cha mẹ năm đó vẫn luôn ở trong lòng hắn, Mạc Phi không biết tại sao bọn họ lại đột nhiên thay đổi quan niệm.

Bước ra phòng khách, không khí lập tức trở nên có chút quỷ dị.

An Cách Nhĩ ngồi xuống sô pha, tiếp tục dựa vào Ace xem TV, không để ý tới hai mẹ con ở bên kia. Cử chỉ này làm cho người ta cảm thấy rất không hợp với hình tượng thân sĩ của An Cách Nhĩ, có vẻ không lễ phép, nhưng Mạc Phi biết, An Cách Nhĩ có lý do và tính toán riêng của hắn.

Bế Mạc Đình lên ghế, Mạc Phi ngẩng đầu nhìn mẹ và Mạc Thiện.

Mẹ Mạc Phi nhìn hắn cười, “Đã lâu không gặp.”

Mạc Phi gật đầu, ngồi xuống rót trà.


Chính lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gọi, “An Cách Nhĩ! An…”

Vẫn như ngày xưa, Oss cầm văn kiện y như cháy nhà vọt vào, hình như lại là án lớn. Nhưng mới bước vào cửa liền ngây người, kinh ngạc nhìn mấy người khách.

Hắn cười cười với bọn họ, lập tức chạy tới bên cạnh An Cách Nhĩ, nháy mắt với hắn, ý hỏi — Cái này là sao?

An Cách Nhĩ lắc đầu, trả lời, “Không biết, mẹ của Mạc Phi đột nhiên gọi điện muốn tới đây làm khách.”

Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, nói lớn tiếng quá nha, An Cách Nhĩ cố ý làm không khí thêm xấu hổ.

Mẹ Mạc Phi bất đắc dĩ gật đầu với An Cách Nhĩ, “Cám ơn cậu đã luôn chiếu cố Mạc Phi.”

An Cách Nhĩ nhún vai, “Là Mạc Phi chiếu cố tôi.”

“Ca ca bị bệnh hả?” Mạc Đình nghiêng đầu hỏi Mạc Phi, tựa hồ không nhìn thấy hắn bị bệnh gì.

“Bệnh?” Mạc Phi có chút khó hiểu.

Sắc mặt An Cách Nhĩ càng thêm khó coi.

Mẹ Mạc Phi đứng lên, bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, “Cám ơn cậu trong khoảng thời gian qua đã chăm sóc Mạc Phi, tôi quyết định mang Mạc Phi về.”

Trong nhà bếp, Emma hình như cũng nghe thấy, bà lập tức chạy ra.

“Nhà của con ở đây.” Mạc Phi tựa hồ có chút không vui, từ chối, “Con không về đâu hết.”

Oss thấy vẻ mặt của mẹ Mạc Phi rất nghiêm túc, liền cười nói, “Bác gái, Mạc Phi đã hơn mười tám tuổi rồi, hắn ở đâu là quyền của hắn.”

“Nó có bệnh cần trị, nếu không hại người thì sẽ hại mình.” Bà nói rất nghiêm túc, “Tôi muốn chữa khỏi bệnh cho nó, sau đó sẽ để nó đi.”

Emma bước nhanh tới ngăn cản, “Mạc Phi có bệnh gì? Hôm qua cô chỉ nói muốn tới thăm, còn nói rất áy náy…”

“Tôi đúng là rất áy náy vì không phát hiện ra sớm, cho nên mới để nó đi lưu lạc ở bên ngoài lâu như thế.” Mẹ Mạc Phi nói, “Nó có bệnh về tinh thần, cho nên mới có khuynh hướng bạo lực, tôi đã hỏi qua bác sĩ, có thể trị được. Giáo sư trường đại học của Mạc Thiện cũng đã liên hệ với mấy chuyên gia khoa tâm thần ở nước ngoài, đều nói có thể trị được.”

Mọi người đều có chút không biết nói gì, nhìn vẻ mặt kiên định của vị phu nhân kia.

Mạc Phi cảm thấy buồn cười, “Con không bị bệnh tâm thần.”

“Có hay không, phải khám mới biết được.” Mạc Thiện xen mồm vào, “Anh hai, cả nhà đều muốn tốt cho anh, khuynh hướng bạo lực rất nguy hiểm.”

Mạc Phi nhíu mày, cảm thấy có thể là do Mạc Thiện giở trò.

“Cô muốn xóa sạch sai lầm năm đó cho nên không tiếc vu oan cho con mình có bệnh?!” Emma hoàn toàn nổi giận, nhìn mẹ Mạc Phi, “Tôi không chào đón cô, mau mang hai đứa con của mình về đi!”

“Ở đây tôi có ba đứa con!” Mẹ Mạc Phi cũng bắt đầu cáu gắt, “Sai lầm của tôi ngày xưa đúng là không thể thay đổi, nhưng không thể thay đổi chuyện tôi là mẹ nó!”

Emma bắt đầu bốc hỏa, tâm nói đúng là không có chuyện gì làm, đi lo chuyện ruồi bu, tự nhiên tin lời cô ta làm gì. Oss nhẹ nhàng vỗ bả vai An Cách Nhĩ, “Nói gì đi!”

Thần sắc trên mặt An Cách Nhĩ vẫn rất bình thường, hắn vuốt cằm nhìn mọi người, thật lâu sau mới mở miệng, “Các người hình như đang sợ cái gì đó.”

Mẹ Mạc Phi hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra tia bất an, ngay cả Oss chậm tiêu cũng nhìn ra.

“Thật kì lạ.” An Cách Nhĩ lầm bầm, “Ba mẹ xa lánh, anh em ghen tị oán hận,… đã mười mấy năm không liên lạc, cũng chẳng quan tâm sống chết ra sao, đột nhiên lại xông ra, chi bằng để tôi đoán nguyên nhân đi ha?”