Bốn phía yên lặng không tiếng động, nhưng che giấu trong phần vắng vẻ này, lại là sát khí sắc như lưỡi đao.
Bụi đỏ bay lên, trận đấu của hai đại cao thủ tuyệt thế còn đang tiếp tục.
Kiếm của Danh Đao, nhanh như sấm chớp, mạnh như tuấn mã, tĩnh như ve mùa đông, lặng yên không một tiếng động.
Một đao kia nhìn như giản dị tự nhiên, nhưng chiêu thức toàn tấn công đến sơ hở của hồng y nhân. Mà phản ứng của hồng y giáo chủ cũng rất bén nhạy, mỗi khi sắp bị công phá vào sơ hở, liền chuyển biến chiêu thức.
Một người dùng đao, một người cũng dùng cành cây, nhìn qua tựa hồ là Danh Đao chiếm ưu thế.
Kỳ thật không hẳn, lúc võ công đạt đới tuyệt hảo, sử dụng vũ khí nào cũng chỉ là mạt lưu, chân chính quan trọng, là trong một chiêu thức như thế nào, đem võ nghệ tinh túy của mình dung hợp vào trong.
Tỷ như Danh Đao, dùng đao làm vũ khí, võ công cũng là đi đường đại mở đại hợp, hỗn độn khí phách.
Chiêu thức của giáo chủ Cửu Trọng giáo lại có vẻ mờ ảo quỷ dị, kẻ khác khó có thể bắt.
Một người chí cương, một người chí nhu, hai loại võ công cực đoan của đỉnh phong tạo hóa giả, đem hết toàn lực đọ sức. Muốn phân ra thắng bại chân chính, không phải chuyện trong chốc lát.
Người đang âm thầm vây xem, bao gồm Diệp Vô Truy đều cho rằng, trận đấu này của Danh Đao và giáo chủ Cửu Trọng giáo trong thời gian ngắn không thể kết thúc, rất có thể là đại chiến ba ngày ba đêm.
Trận quyết đấu này, lại đột nhiên kết thúc.
Kết thúc đột ngột không hề đoán trước.
Xa xa giáo chủ Cửu Trọng giáo đánh một kích, cành cây mềm dẻo có lực, ở trong trời đêm vẽ ra tiếng gió thỏi rét lạnh. Danh Đao thu đao quay lại, đang chuẩn bị sử dụng nội lực đánh trả một chiêu này.
Nhưng thân thể bay lên đến giữa không trung lại bỗng nhiên hạ xuống, như là mất đi lực đạo toàn thân, mềm nhũn vô lực ngã xuống đất. Ngay cả đao vốn nắm trong tay, cũng bởi vì thoát lực mà rơi khỏi tay.
Dị biến này đột nhiên tới, ai cũng không dự liệu, thậm chí ngay cả kình khí sắc bén kia của giáo chủ Cửu Trọng giáo đánh xuống vẫn rơi vào không trung, mắt thấy sẽ vững vàng bắn trúng Danh Đao.
Một mạt hồng y lại không biết từ chỗ nào bay tới, nhanh chóng che chở trước Danh Đao, thay ông đỡ một kích sấm sét này.
“Ngô ——!”
Tay không đỡ công kích của chính mình thay Danh Đao, giáo chủ Cửu Trọng giáo bị nội lực phản phệ, chấn động ra một búng máu. Hắn mím chặt môi, đem ngụm huyết khí này nuốt xuống, lập tức xoay người kiểm tra tình huống của người phía sau.
“Ngươi!”
Phát hiện Danh Đao ngay cả đứng cũng không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đao chống đỡ thân thể của mình. Hồng y giáo chủ biến sắc, nhanh chóng cầm tay phải của Danh Đao, thăm dò bắt mạch.
“Nội tức hỗn loạn, bệnh trạng này, bệnh trạng này giống năm đó như đúc!” Tra mạch của Danh Đao, hồng y giáo chủ tựa hồ rất kinh ngạc. “Ngươi không chữa tốt nó! Ngươi không sử dụng Niết Khánh đan!”
Danh Đao chống đao không nói, không mảy may quay đầu nhìn người kinh hãi rối loạn đan xen bên người này, tự mình điều trị thương thế.
“Vì sao ngươi không dùng, không dùng nó.” Giáo chủ Cửu Trọng giáo như bị đả kích gì thật lớn, thần sắc trở nên tái nhợt. “Nếu là như vậy, ta nhiều năm bế qua ở Tây Vực như thế, đến tột cùng là vì cái gì!”
“Ngươi nói cho ta biết! Tiêu Minh!”
Mắt Danh Đao hơi giật giật, đã nhiều năm không ai gọi cái tên này, ký ức xúc động sâu trong nội tâm của ông nhất.
Rốt cục ông mở mắt ra, nhìn người hơi lộ vẻ điên cuồng trước mắt, lãnh đạm nói.
“Dược ngươi lừa tới, ta sẽ không dùng.”
“Người——!” Hai mắt đỏ sậm, hồng y giáo chủ tức giận đến cười. “Hảo! Ngươi không dùng! Ngươi bức ta như vậy, không sợ ta cũng tới bức ngươi sao? Tiêu Minh!”
“Ta đã không có gì có thể cho ngươi tới bức ta nữa.” Tiêu Minh nhắm mắt lại, thản nhiên nói. “Đây không phải hai mươi năm trước rồi, Ngu Hồng Vũ.”
“Phải không?” Ngu Hồng Vũ giáo chủ Cửu Trọng giáo cười lạnh nói. “Ta đây nhớ rõ năm gần đây ngươi có thu một đồ nhi, hình như gọi là Diệp Vô Truy. Nếu ta dùng tính mệnh đồ đệ thân truyền của ngươi để bức ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
Bên kia Danh Đao còn chưa có phản ứng, đám người Diệp Vô Truy trong bóng tối đã xao động lên.
Hảo Mộng Vô Hoa tức giận nói. “Giáo chủ Cửu Trọng này thực sự quá đê tiện, không có biện pháp bắt sư phụ người ta, liền lợi dụng đồ đệ của ông, đê tiện vô sỉ! Quả thực giống hệt người nào đó.”
Thương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chỗ ẩn trốn của Ly Hỏa và Diệp Vô Truy.
“Tôi đảm bảo, đây tuyệt đối là ý nghĩ của một mình sư phụ, tôi chưa từng nghĩ tới bất luận chuyện gì bất lợi với cậu.” Bên kia, Ly Hỏa vỗ ngực bảo chứng nhìn Diệp Vô Truy.
Diệp Vô Truy lành lạnh hỏi lại hắn một câu. “Phải không? Lúc đầu gặp mặt, gọi đánh gọi giết, còn tính kế tôi là ai?”
Hảo hán không đề cập tới trước kia, Ly Hỏa yên lặng chốc lát, lại nhấc tay phát thệ nói. “Đó là ban đầu, tôi còn chưa biết cậu.” Ý ngầm kỳ thực là khi đó còn chưa coi trọng Diệp Vô Truy.
“Sau khi từ Tàng Kiếm sơn trang, tôi với cậu không chút nào không thành thật, một lòng trung can, nhật nguyệt chứng giám.”
Ly Hỏa chưa từng hối hận bao giờ, sao mình lại thích một người là đồ đệ Danh Đao kẻ thù truyền kiếp của sư phụ, thích thì quên đi, dĩ nhiên còn bị Diệp Vô Truy bắt được nhược điểm. Đây thực sự là ngựa có mất móng, người có sẩy chân.
Diệp Vô Truy mới không để ý tới lời thế son sắt cho thấy chân thành của người phía sau, toàn bộ lực chú ý của cậu đã trở lại Danh Đao bên kia.
Chỉ thấy bị giáo chủ Cửu Trọng dùng Diệp Vô Truy uy hiếp, sắc mặt Danh Đao vô cùng không tốt.
“Một lần lại một lần, ngươi luôn luôn dùng người quan trọng bên cạnh ta để uy hiếp ta, đến tột cùng ý đồ của ngươi là gì, Ngu Sanh!”
Giáo chủ Cửu Trọng cười khổ. “Dùng người quan trọng của ngươi uy hiếp ngươi? Ai kêu ở trong lòng ngươi, chưa từng có vị trí của ta. Như vậy ta không cần không nên bắt bọn họ bức bách ngươi. Tâm tư của ta, ngươi sẽ hiểu sao! Hết lần này tới lần khác lợi dụng ngươi lừa gạt người của ngươi, chung quy ngươi mù mắt cho rằng bọn họ tốt!”
“Người nào bọn họ so được với ta? Người nào có nửa phần dụng tâm của ta đối với ngươi!”
Danh Đao thờ ơ lạnh nhạt, không vì dáng dấp phẫn hận điên cuồng của hắn mà lay động.
Việc đã đến nước này, Diệp Vô Truy chỉ nghe được đại khái.
Nguyên do cừu hận, tựa hồ là vì giáo chủ Cửu Trọng đem người nào đó tới bức bách Danh Đao. Mà kết cục về sau của người kia như thế nào, nhìn thái độ lạnh lùng hiện tại của Danh Đao đối với Ngu Sanh, có thể đoán ra một hai. Mà mục đích của Ngu Sanh này, khiến người khác nhìn không thấu.
Tựa hồ hắn đang suy nghĩ thay Danh Đao, nhưng phương pháp này không khỏi quá cường thế bức người, thảo nào Danh Đao không tiếp nhận.
Mà Diệp Vô Truy càng thêm quan tâm chính là, sư phụ của mình tựa hồ bị nội thương, nhưng lại là tật cũ của hai mươi năm trước, thương thế này tựa hồ còn cần phải dùng Niết Khánh đan để chưa cho tốt.
Đối với tổn thương này của Danh Đao, giáo chủ Cửu Trọng rất nóng ruột, bản thân Danh Đao xác thực không hề quan tâm.
Đây đến tột cùng là một phen gút mắt thế nào?
Diệp Vô Truy đang suy nghĩ, đột nhiên bị người bên cạnh kéo mạnh.
Làm gì!
Cậu dùng ánh mắt trừng người kéo mình Ly Hỏa.
Xuỵt.
Làm một thủ thế chớ có lên tiếng, Ly Hỏa truyền âm mật nói.
【 Cậu không phát hiện, xung quanh có dị dạng gì sao?】
Bị hắn nhắc tỉnh, Diệp Vô Truy mới phát hiện, nhân sĩ giang hồ vốn trải rộng bốn phía vây xem, dĩ nhiên không hề có tiếng động. Giống như biến mất, hiện tại ở khu vực phụ cận này, Diệp Vô Truy chỉ có thể cảm ứng được khí tức Danh Đao bên kia cùng bốn người nơi này.
【 Đây là có chuyện gì? 】
【 Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Xem ra, chúng ta thiếu chút nữa giẫm trúng cái tròng của vài người nào đó. 】 Ly Hỏa hừ lạnh một tiếng, đưa tay vòng chắc Diệp Vô Truy.
【 Đừng nhúc nhích, đi theo tôi. Đến chỗ Thương bọn họ bên kia. 】
Biết khinh công của mình không tốt, Diệp Vô Truy chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong lòng Ly Hỏa.
Ly Hỏa mang theo một người, khinh công vẫn siêu tuyệt như cũ, lặng yên không một tiếng động đến chỗ ẩn thân của hai người Hảo Mộng Vô Hoa, không gây ra một chút động tĩnh.
Đây là một tuyệt địa, cực kỳ bí mật, ngoại trừ người khinh công cao siêu bay qua tới đứng ở vách đá dựng đứng bên cạnh, bằng không người bên ngoài không có khả năng phát hiện.
Thời điểm Diệp Vô Truy gặp mặt bọn họ, thấy Thương vẻ mặt trầm trọng.
“Sợ rằng lúc này đây, tất cả mọi người đều trúng kế rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nhìn bên kia.” Thương chỉ một phía nói.
Diệp Vô Truy theo hướng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, trong hoang mạc tối đen tựa hồ có bóng đen rục rịch.
“Đó là?!”
“Hẳn là một nhóm người có tổ chức, hôm này đặc biệt tới một lưới bắt hết.” Thương hừ lạnh một tiếng. “Mưu lược như vậy, thủ đoạn như vậy, chỉ có Kha vương phủ.”
Từ lúc vào Tây Vực tới nay, vẫn không thấy động hướng của Kha vương phủ, dĩ nhiên lúc này lại chơi một chiêu như vậy.
Diệp Vô Truy không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Ly Hỏa. “Sư phụ cậu có sắp xếp thủ hạ ở bên cạnh đợi mệnh không?”
Lẻ loi một mình đến đây đối chiến, đây không phải chuyện một người có đầu óc sẽ làm. Huống chi, nhìn dáng vẻ Ngu Sanh đã sớm đoán được có nhiều người tới quan chiến.
Ly Hỏa bất đắc dĩ. “Tôi cũng không biết, sư phụ ông ấy bình thường sẽ không mất cẩn thận như vậy.” Dứt lời, nhìn Diệp Vô Truy. “Nói chung là gặp Danh Đao, sư phụ cũng mất đi suy nghĩ bình thường.”
Thật là có kỳ sư, tất có kỳ đồ. Ly Hỏa âm thầm nghĩ, mình cùng sư phụ hai đời người, đều thua trong tay hai thầy trò Diệp Vô Truy bọn họ, thật sự là quá thiệt thòi rồi.
Bất quá, tự nguyện thiệt thòi không cam lòng, lại là một chuyện khác.
“Xem dáng vẻ của bọn họ, xung quanh nhất định bày thiên la địa võng, chắp cánh cũng khó thoát.” Thương không để ý sóng ngầm lưu dũng giữa hai người, nhíu mày nói. “Chúng ta trốn ở trong tối trái lại hoàn hảo, thế nhưng sư phụ Diệp Vô Truy cậu cùng giáo chủ Cửu Trọng đều ở chỗ sáng, lúc này sợ là phải trúng kế.”
“Lại là đám người Kha vương phủ! Luôn tìm chúng ta phiền phức, thật sự là không thể nhẫn được!” Hảo Mộng Vô Hoa nổi giận đùng đùng nói, lập tức định lao ra.
Diệp Vô Truy kéo hắn lại. “Bình tĩnh một chút, bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Vô Truy nói rất đúng.” Ly Hỏa phụ họa nói.
“Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, đây là ưu thế của Kha vương phủ, cũng là ưu thế của chúng ta. Hiện tại không có bất luận phương nào phát hiện ra chúng ta, vừa lúc có thể lợi dụng ưu thế này, một hồi tìm cơ hội cứu Danh Đao ra, ách, còn có sư phụ tôi.”
Ba đối một. Hảo Mộng Vô Hoa chỉ có thể nghe theo sắp xếp.
Mà lúc này dưới ánh trăng ven hồ, hai người Danh Đao cùn giáo chủ Cửu Trọng giáo cũng phát hiện dị dạng.
Ngu Sanh cau mày nhìn bốn phía u tối, mà chính vào lúc này, một trận tiếng cười càn rỡ truyền đến.
“Ngu Sanh, Tiêu Minh! Nghĩ không ra qua hai mươi năm, các ngươi chính là phải rơi xuống trong tay ta!”