Trong 《 Nhất Mộng Giang Hồ 》, đương nhiên cũng được thiết lập giống trong tiểu thuyết võ hiệp, cũng có vài môn phái tự xưng là chính đạo, cũng có nhân sĩ hèn mọn là tà ma ngoại đạo.
Mà phái Thiên Sơn này, tuy rằng là một trong tám đại phái bạch đạo, thế nhưng từ trước đến giờ luôn hành sự theo ý của mình, quan hệ với bảy phái khác cũng không quá mật thiết. Nói Thiên Sơn là bạch đạo, không bằng nói bọn họ vừa chính vừa tà.
Thiên Sơn hành sự luôn không suy nghĩ cách thức, chỉ bằng vui buồn. Giống như hai mươi năm trước, hắc bạch lưỡng đạo người người tìm Danh Đao chém giết, nhưng phái Thiên Sơn lại hết lần này tới lần khác nguyện ý giao hảo với ông.
Điều này làm cho bảy đại phái khác được một hồi nan kham, đối với Thiên Sơn tất nhiên không có vẻ hòa nhã gì. Bình thường luôn tìm chút sọt, nếu là phái Thiên Sơn gặp phiền phức, hiển nhiên là bỏ đá xuống giếng!
Nhưng gần đây Thiên Sơn chọc phải phiền toái lớn, các môn phái khác nghe tin lập tức hành động, tựa như nhìn thịt con ruồi, thoáng cái toàn bộ tụ tập dưới chân núi Thiên Sơn. Bởi vì không có đường dẫn không thể tùy tiện leo lên sơn môn Thiên Sơn, những người này chỉ có thể tụ tập tại trấn Đồng Tướng dưới chân núi, ngồi xem tình hình.
Đem danh môn võ lâm chính phái khác so với phụ cốt chi thư, những lời này, là từ trong miệng Hảo Mộng Vô Hoa phun ra. Nếu bị người khác nghe thấy, tránh không được phải ngạc nhiên một phen.
Mà người ngoài cao kiến nghe thấy chính là Diệp Vô Truy, cậu chỉ cười cười, không cho là đúng.
Đối với những danh môn chính phái này, ở bên cạnh Danh Đao học nghệ một năm, mỗi tháng cậu đều phải đối phó không ít. Cái gọi là đệ tử chính phái sử dụng thủ đoạn đối phó với Danh Đao, nhưng tác phong một chút cũng không giống chính đạo. Tính mạng nguy hiểm là lúc lộ rõ, hành vi cũng không khác một số kẻ tiểu nhân. Diệp Vô Truy đối với bọn họ tất nhiên không có hảo cảm gì.
“Mấy tin này đều là tớ vừa nghe được.” Uống một ly trà giải khát, Hảo Mộng Vô Hoa hỏi. “Hiện tại Thiên Sơn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu muốn lên núi cũng khó khăn, có tính toán gì không?”
Diệp Vô Truy không trả lời hắn, hỏi lại. “Cậu nghe được những việc này, có thể tra ra được Thiên Sơn gần đây chọc phải phiền toái gì không?”
“Cái này sao…” Hảo Mộng Vô Hoa nói quanh co vài tiếng. “Chuyện này vẫn được bảo mật chặt, gần đây các nhân sĩ đại phái cũng không tra được tin tức gì. Chỉ nói gần đây phái Thiên Sơn gi tăng phòng ngự trên núi cùng dưới chân núi, hình như là chuẩn bị nghênh địch.”
“Nghênh địch?” Tìm hiểu nửa ngày cũng chỉ chiếm được chút tin tức này, Diệp Vô Truy không khỏi thở dài một tiếng. Cậu vốn đang trông cậy vào Hảo Mộng Vô Hoa có chút công dụng, hiện tại xem ra cậu suy nghĩ nhiều.
Thấy trong mắt cậu lộ rõ vẻ thất vọng, Hảo Mộng Vô Hoa không phục. Dù thế nào, cũng không thể bị anh em cùng lớn lên từ nhỏ coi thường.
Hắn nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, thần bí cười nói. “Bất quá —— người của bảy đại môn phái không tra được, cũng không có nghĩa tớ không tra được. Cậu nghĩ tớ là ai, sao giống mấy phế vật này được? Tớ mới vừa tìm hiểu vài phen, nhưng thật ra chiếm được vài tin tức không đồng nhất, muốn nghe không?”
Vẻ đắc ý kiêu ngạo, dường như đang chờ Diệp Vô Truy đuổi theo cầu hắn nói ra, khôn phải là một chút giảo hoạt.
Thế nhưng người đối diện không có tâm tư cùng hắn tính toán cái này, lưu loát nói.
“Muốn nghe, cậu nói đi.”
Thấy đối phương dễ dàng mắc câu như vậy, Hảo Mộng Vô Hoa lại không có hứng thú trêu đùa gì. Quả nhiên, dùng loại phương pháp này kích thích Diệp Vô Truy muôn tao thực sự là rất không có tính khiêu chiến.
Không có hứng thú, Hảo Mộng Vô Hoa không hề che che đậy đậy, đem tất cả tin tức thám thính được nói ra.
Hóa ra, khiến Thiên Sơn bày ra thế trận phòng bị lớn như vậy, cũng không phải bất luận thế lực vùng Trung Nguyên nào, mà là đến từ Tây Vực, một giáo phái của Tây Vực gọi là Cửu Trọng. Nói đến Cửu Trọng này, tuy rằng danh vọng hiện tại không cao, nhưng tại năm mươi năm trước, chính là ma giáo người nào trên giang hồ nghe thấy cũng biến sắc.
Nghe nói bọn họ hành sự quỷ dị, làm việc ngoan lệ, chưa bao giờ lưu tình. Lúc đó Cửu Trọng vì chiếm lĩnh Trung Nguyên, cùng các đại môn phái vùng Trung Nguyên huyết chiến một phen, song phương đều tổn thất hơn phân nửa nhân tài, võ lâm vùng Trung Nguyên thiếu chút nữa thất bại hoàn toàn. Cuối cùng chính là Cửu Trọng Tây Vực bên kia khởi hỏa bên trong, mới rời khỏi vùng Trung Nguyên.
Mà phái Thiên Sơn, bởi vì vị trí khá xa, hơn nữa bản thân cùng giang hồ tranh đấu không có hăng hái, năm đó cũng không tham gia cuộc chiến ấy. Chỉ là một trong tám đại môn phái, thỉnh thoảng phái vài đệ tử việc trợ làm dáng.
Không nghĩ tới Cửu Trọng giáo điều tức năm mươi năm, trở lại báo thù trận chiến đầu tiên lại chọn Thiên Sơn rời xa vùng Trung Nguyên. Không biết cuối cùng bọn họ định làm cái gì?
“Phái Thiên, vì sao không đem tin tức phát ra. Lẽ nào bọn họ định một mình nghênh chiến?” Diệp Vô Truy nghi vấn.
“Không phát ra thì chỉ cần đối phó một kẻ thù bên ngoài, phát tin tức ra còn muốn đưa hổ bên trong tới.” Hảo Mộng Vô Hoa liếc mắt nhìn nhân sĩ các phải lui tới trên đường, cười nhạo. “Nếu như là tớ, tớ cũng không muốn đem tin tức mình chuẩn bị nghênh đón đại địch tiết lộ cho “đồng minh” bụng dạ khó lường biết.”
Dù sao đao kiếm của địch nhân là đến từ chính diện, mà vị đồng minh lại không biết lúc sẽ ở sau lưng mình đâm một đao.
Diệp Vô Truy lặng lẽ không nói, cho dù chỉ là trò chơi, cậu bây giờ cũng đem toàn bộ những người vật này sinh vật người sống. Nghe được Hảo Mộng Vô Hoa nói, tâm trạng không tránh được có chút buồn vô cớ.
“Trái lại tớ thấy một điểm kỳ quái.” Thấy cậu không nói lời nào, Hảo Mộng Vô Hoa hiếu kỳ nói. “Phái Thiên Sơn tại thời điểm này, vì sao còn muốn phái người đi tìm cậu? Cậu một người tới, có ích lợi gì sao?”
“Bọn họ không phải tìm tớ, mà là Danh Đao truyền thụ.” Diệp Vô Truy đáp.
“Thiết, đây có gì khác nhau. Đừng nói là Danh Đao truyền thụ, cho dù là Danh Đao tới, ở trong trận đại chiến này có công dụng gì?” Rất cho là không đúng, Hảo Mộng Vô Hoa nói xong, lại thấy Diệp Vô Truy vẫn bưng một chén trà, ánh mắt nhìn ngọn núi xa xa, chăng hiểu đang nghĩ gì.
Hắn ngẩn người. “Cậu sẽ không thực sự định đến giao du với kẻ xấu đi?”
“Không phải do tớ lựa chọn.”
Diệp Vô Truy nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
Thiên Sơn được sắp xếp là một trong tám đại phái, ngoại trừ võ công xuất chúng ra, địa thế nơi núi non gặp may mắn, phong mẫn lâm tú tất nhiên cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng.
Phái Thiên Sơn lấy Thiên Sơn vi danh, dựa vào Thiên Sơn mà tồn tại, môn phái cùng núi rừng vinh nhục. Tại nơi núi cao vạn thước, giữa mây trắng như tuyết, một tòa lầu các tọa lạc ở giữa, không giống phong phạm uyển chuyển hàm xúc vùng Trung Nguyên, ngược lại chứa vài tia sắc bén bức người.
Lúc này, trong đại sảnh lầu chính Phong Tuyết lâu, mấy nam tử trung niên vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh hai vị lão nhân bạch mi. Khác với nam tử trung niên, lão nhân bạch mi tuy rằng vẻ mặt cũng nghiêm túc, nhưng lại lộ ra một tia cấp bách.
“Lưu Lạc còn chưa trở về sao?” Lão nhân vóc người tương đối cường tráng hỏi.
Một bạch y nam tử dự họp đáp. “Liệt đồ bất tài, đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền đến như trước.” Trong giọng nói, mơ hồ mang theo một tia hổ thẹn.
Nghe ngữ khí của hắn, đúng là sư phụ của Lưu Lạc.
“Ngọc Thanh không cần tự trách, phái tiểu đồ của ngươi ra ngoài tìm người, vốn không ôm nhiều kỳ vọng lắm.” Lão già cười cười. “Chỉ là tiểu tử kia không ở, trên núi trái lại quạnh quẽ không ít.”
“Đại trưởng lão…” Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn ông, muốn nói lại thôi. “Ngài phái Lưu Lạc ra đi tìm người, thế nhưng cố ý để hắn ra ngoài?”
Thiên Sơn gay go, khó có thể dự tính, nếu tình thế bất lợi, toàn phái đều bị diệp vong ở đây cõng không phải không có khả năng. Lúc này để thủ tịch đệ tử Lưu Lạc ra ngoài tìm người, tránh không được tồn tại một chút ý tứ lưu giữ đèn nhang.
Đại trưởng lão chỉ cười cười. “Nếu Lưu Lạc có thể mời Danh Đao truyền thụ về, phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn một chút. Nếu không mời trở về, để hắn ở bên ngoài tiêu sái tự tại qua mấy ngày, cũng không phải không tốt. Ở trên núi lâu như vậy, đã sớm nghẹn hỏng.”
Bầu không khí áp lực trong đại sảnh, không bởi vì lão nhân cố ý hòa hoãn mà thoải mái đi một chút. Đại địch phía trước, mọi người thực sự không có tâm tư khác.
“Nếu không phải trưởng môn còn đang bế quan, làm sao lại gọi bang nhân bắt đầu dối lừa đến cùng.” Một gã bạch y nam tử ngữ khí bi phẫn, mang theo nồng đậm không cam lòng.
“Ngọc Ngôn, đây vốn là một kiếp của Thiên Sơn. Mệnh đã định trước, chẳng trách người.” Đại trưởng lão nhìn về phía hắn, trong ánh mắt cảm giác kham phá tình thế. “Chỉ đồ thừa trách chính mình thiên tuyệt chi bảo, nhưng không có năng lực bảo vệ tốt nó. Đây cũng là sai lầm của ta, phụ giao phó của chưởng môn.”
Nghe đến, đây đúng là Thiên Sơn bời vì thu thập bảo vật nào đó mới gây nên đại nạn ngày hôm nay. Chỉ không biết, bảo vật có thể khiến cho Cửu Trọng giáo rình, đến tột cùng linh vận ra sao.
“Báo ——! Trưởng lão!” Giữa im lặng, từ xa một vị kính y đệ tử chạy vội đến, ngữ khí lo lắng.
“Chuyện gì?”
Kính y đệ tử hai tay cầm một nhánh ám khí dính máu, mặt trên còn cột một ống trúc.
“Đệ tử vừa tuần tra núi bị tập kích, đây là ám khí kẻ tập kích lưu lại!”
Đại trưởng lão tiếp nhận, rút ra bức thư từ trong ống trúc.
【Một ngày lấy bảo vật bên trong với Thiên Sơn, sinh tử chớ trách.
Cửu Trọng Ly Hỏa kính 】
Người có mặt ở đây đọc qua thư tín không thể nghi ngờ không sợ hãi tự giận đan xen, Cửu Trọng giáo này quang minh chính đại đưa chiến thư đến đây. Trong giọng nói, tựa hồ còn có phần không đem Thiên Sơn để vào mắt!
“Ly Hỏa này, hắn đến tột cùng là người phương nào?” Có người giận dữ hỏi nói.
Nếu ở đại sảnh có người chơi, nhất định có thể nhận ra tên này trước tiên.
Ly Hỏa, người nọ không phải là cao thủ đứng đầu bảng thực lực sao! Đệ nhất cao thủ giữa những người chơi. Hắn lại là thuộc hạ Tây Vực ma giáo!
Trấn nhỏ dưới chân núi Thiên Sơn, Diệp Vô Truy cùng Hảo Mộng Vô Hoa chưa kịp trù tính lên núi như thế nào. Trên Thiên Sơn, mọi người chưa kịp đột kích đại địch mà hao tổn tinh thần. Mà Cửu Trọng giáo gây nên mọi thứ rối loạn, lại xoa tay, cùng đợi trận đại chiến này thắng lợi trở về.
“Thiếu giáo chủ, tôi nói vùng Trung Nguyên cũng không hơn gì như thế, những đệ tử kia cũng không bản lĩnh lắm.” Đêm đen mây thẫm che tia sáng, một con đường mòn bên dòng suối nhỏ, có hai người một cao một thấp đang mật đàm.
Người cao nghe vậy cười. “Cho dù thế nào, Thiên Sơn vẫn như cũ là một trong tám đại phái, ngày mai hành động không nên sơ suất.”
“Vâng! Thế nhưng, thuộc hạ có chút không rõ. Chân núi tụ tập nhiều nhân sĩ môn phái khác như vậy, hẳn là phái Thiên Sơn tìm tới cứu trợ. Bằng không đêm nay âm thầm đánh bọn họ trước…”
“Không cần.” Thân ảnh trong bóng tối, ngữ khí mang theo một tia trào phúng. “Còn hơn chúng ta, Thiên Sơn càng không để những người khác biết sự tình lần này. Nếu để võ lâm vùng Trung Nguyên biết phái Thiên Sơn có báu vật mật, đối với bọn họ mà nói, mới là hậu hoạn vô cùng. Những người đó, tạm thời không cần quản bọn họ.”
Đợi đến lúc giải quyết Thiên Sơn, chiếm được bảo vật, mới là thời cơ tốt để bước vào vùng Trung Nguyên. Đến lúc đó, còn lại bảy phái, một người cũng không sót!
Nhìn ngọn núi xa xa, trên mặt Ly Hỏa một chút tiếu ý tình thế bắt buộc.
Mà cùng lúc đó, trong nhà trọ ở trấn Đồng Tường. Dưới ngọn đèn dầu, Diệp Vô Truy rút ra hắc đao, đang tỉ mỉ chà lau. Cặp mắt kia, nghiêm túc mà chuyên chú, một lần lại một lần tỉ mỉ lau lưỡi đao. Phảng phất như lãm tế lễ vì tương lai huyết nhiễm lưỡi đao.
Ngày mai, không biết sẽ phát sinh đại sự kinh động võ lâm thế nào.