“Nhìn cậu càng không vừa mắt.”
Lúc Diệp Vô Truy nói ra một câu như thế, không nghĩ tới Ly Hỏa lại cười rộ lên.
Người này chẳng lẽ là cuồng chịu ngược, nghe người khác nói như vậy còn cười được? Diệp Vô Truy kinh ngạc nhìn hắn, không biết Ly Hỏa lại làm cái gì quỷ dị.
Đối với Diệp Vô Truy ghét phiền phức mà nói, cái tên Ly Hỏa này có nghĩa là vô số phiền phức cùng quấy nhiễu, nhưng mà người này lại không dễ đối phó như những người khác. Đối thủ sâu không lường được, dường như có chút kỳ quái này, khiến mỗi lần Diệp Vô Truy nhìn thấy vẻ tươi cười của đối phương, đều có loại cảm giác lông tơ dựng thẳng lên.
“So với loại coi thường trước đây của cậu, ngược lại tôi nghĩ bây giờ tốt hơn rất nhiều.” Như biết cậu đang suy nghĩ cái gì, Ly Hỏa hoàn toàn bỏ qua vài người khác ở đây, nhìn thẳng về phía Diệp Vô Truy: “Tối thiểu chứng minh tôi còn có chút vị trí.”
Nhìn ánh mắt này của Ly Hỏa, trong Diệp Vô Truy chẳng hiểu sao rùng mình. Giống như bị một tên thợ săn theo dõi, loại cảm giác này rất không dễ chịu.
Diệp Vô Truy nhíu mày, vừa định nói gì đó, Diệp Mông ở một bên chịu không nổi tiến đến.
“Tiểu tử, bây giờ đừng tán gẫu được không, tình thế lúc này, cậu nên đem giải dược đưa ra mới tốt!” Nói xong, Diệp Mông đi lên che trước người Diệp Vô Truy, vừa lúc che khuất đường nhìn của Ly Hỏa về phía Diệp Vô Truy.
Đồng thời, Diệp Mông cũng lẩm bẩm trong lòng. Đối thoại của hai người này, thế nào càng nghe càng quỷ dị! Trong lúc tình thế sắp phát triển không biết trước được phương hướng, Diệp Mông nhảy ra cắt đứt hai người đối thoại.
“A? Giải dược.” Nghe hắn nói, Ly Hỏa nỉ non vài câu, chốc lát mỉm cười nhìn mọi người: “Giải dược không phải ở chỗ này sao?”
“Cái gì?”
Có người vô cùng kinh ngạc khó hiểu, lông mày Diệp Vô Truy nhíu chặt lại, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên giây tiếp theo chỉ thấy Ly Hỏa cười càng thêm xán lạn, nhưng vẻ tươi cười này hoàn toàn khiến những người ở đây không cách nào thả lỏng.
“Ý của tôi là ——” Đút kiếm vào vỏ, Ly Hỏa chỉ chính mình: “Giải dược ở chỗ này, tôi.”
Lúc mọi người kinh ngạc, thấy tầm mắt Ly Hỏa chuyển về phía Diệp Vô Truy, ngữ khí ái muội không rõ.
“Giải dược của cậu chính là tôi, Diệp Vô Truy.”
Lúc đầu, Diệp Vô Truy nghĩ mình bị người đừa giỡn. Nhưng mà cậu nhìn về phía Ly Hỏa vẻ mặt bình thản, lại không cách nào khẳng định. Người này đến tột cùng là trêu chọc mình, hay là nói thật? Lấy loại người như Ly Hỏa này, khẳng định không lấy loại chuyện này đến vui đùa.
Lẽ nào thực sự chỉ có hắn giải dược của mình? Đây đến tột cùng là độc gì! Lại có độc tính gì?
Đang lúc Diệp Vô Truy nghĩ các loại vấn đề, vài người khác lại không thể ngồi yên. Nhất là Diệp Mông, hắn hiển nhiên nghĩ tiểu tử thối Cửu Trọng giáo trước mắt này đang trêu chọc mình, vốn hắn nhìn Ly Hỏa đã không dễ chịu, vọt tới định đấu một phen.
May là Diệp đại trang chủ tay mắt lanh lẹ đưa tay ngăn hắn, đồng thời Diệp Huy cũng ngăn cản nói: “Không nên xông lên, tứ đệ!”
“Đại ca, nhị ca! Tiểu tử này rõ ràng là hàm hồ, sao không để em đi giáo huấn hắn!” Diệp Mông cắn răng nhìn về phía Ly Hỏa đang mỉm cười.
Song Diệp nhị cùng đại ca liếc mắt về hướng kia, suy nghĩ sâu xa nhìn Diệp Vô Truy hồn nhiên không sợ Ly Hỏa, tâm trạng lại có vài phần tin tưởng.
Mặc kệ Ly Hỏa này nói thật hay không, tóm lại bây giờ có thể khẳng định một điểm, nếu muốn giải độc trên người Diệp Vô Truy, tuyệt đối không thể thiếu Ly Hỏa. Bất luận là vì hắn biết độc tính của độc dược, vẫn đúng như hắn nói.
Nói tóm lại, an nguy của Diệp Vô Truy quả thực bị hắn nắm trong tay! Nếu muốn kiên quyết bức bách, chỉ sợ không ổn.
Nhìn vài người dao động một phen, Ly Hỏa lại hoàn toàn không có tâm tư để ý. Hiện tại phân nửa lực chú ý của hắn đều tập trên người Diệp Vô Truy trúng “Nhiếp hồn độc”. Trong lòng hắn sớm đã đem “Nhiếp hồn” Phượng Lam đưa ngày đó cẩn thận suy nghĩ một lần, như lời Phượng Lam, người trúng “Nhiếp hồn”, trong hai mươi lăm này sẽ bị người hạ độc khống chế tuyệt đối, trừ phi tự phế võ công, nếu không tuyệt không có khả năng giải trừ.
Mà nhìn dáng vẻ lúc này của Diệp Vô Truy, lại không giống như bị mình khống chế. Ly Hỏa nhớ tới cái gì đó, con ngươi co rụt lại.
Chẳng lẽ bởi vì Diệp Vô Truy nội thương, hiệu quả của độc dược thay đổi? Không đúng, cho dù là nội thương, chỉ cần trên người Diệp Vô Truy còn có một phần nội tức vận chuyển, sẽ không có khả năng trốn được khống chế của “Nhiếp hồn”.
Thế nhưng sự thực đến tột cùng như thế nào, Ly Hỏa nhất thời không quá xác định. Hắn suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên sáng tỏ.
Đã như vậy thì không cần phiền phức nữa, trực tiếp thử một chút liền biết. Diệp Vô Truy có bị “Nhiếp hồn” khống chế hay không, thử một lần liền biết.
Nghĩ chút, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Vô Truy càng lộ vẻ nóng rực.
Mà Diệp Vô Truy một bên tự hỏi, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Ly Hỏa, nhưng thoáng cái cảm thấy thất thần. Cảnh vật xung quanh tựa hồ đều trở nên không rõ, âm thanh dần dần đều nghe không rõ lắm. Duy nhất có thể thấy rõ, chỉ có cặp mặt thanh thấu sâu hút của Ly Hỏa.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nội thương khiến cho thể lực tiêu hao? Diệp Vô Truy không rõ trạng thái nghi hoặc, giữa mơ hồ, dường như cậu thấy khóe miệng Ly Hỏa hơi nhấc lên, nói cái gì đó.
Những chữ đó giống như chú ngữ đầu độc thần kinh của Diệp Vô Truy, cậu muốn nỗ lực làm mình tỉnh táo lại, nhưng phát hiện vô kế khả thi!
“Đến đây.” Ly Hỏa thấp giọng nói, nhìn về phía Diệp Vô Truy.
Mấy trang chủ ở đây không hiểu nhìn hắn, tiếp theo bọn họ kinh ngạc phát hiện, Diệp Vô Truy lại đúng như mệnh lệnh của hắn, đi đến hướng của Ly Hỏa.
“A Truy!” Diệp Mông kinh hô, muốn ngăn hành động quỷ dị của Diệp Vô Truy.
“Không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Diệp Huy ngăn cản hắn, nhìn Diệp Vô Truy, chú ý tới hai mắt mất đi tiêu cự của cậu: “Vô Truy hiện tại dường như không thể khống chế bản thân, xem ra, dường như bị thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo kia khống chế. Loại trạng thái này, em đột nhiên đi đến can, hậu quả khó lường.”
Diệp Huy tuy rằng không biết hiệu quả của “Nhiếp hồn”, nhưng hắn cũng biết, trên giang hồ có một loại thuật đoạt tâm, nếu tùy tiện đi cắt đứt, rất có thể dẫn tới phản phệ.
Chuyện gì xảy ra? Dưới trạng thái sương mù Diệp Vô Truy mơ hồ cảm giác được mình không thích hợp, cậu muốn khống chế bước đi của mình, nhưng phát hiện toàn bộ than thể không nghe theo sai bảo. Chỉ có thể mở trừng mắt nhìn bản thân từng bước một đi đến chỗ Ly Hỏa.
Đáng giận! Diệp Vô Truy trong lòng lo lắng, lần đầu tiên cảm thấy tình thế hoàn toàn vượt khỏi bàn tay. Cậu cực kỳ phẫn nộ, vừa tác động nội thương, trong nháy mắt nội tức hỗn loạn tác động ẩn thương. Trong lồng ngực một cỗ máu nảy lên cổ họng, vị sắt tràn đầy miệng.
Diệp Vô Truy một tay che ngực, muốn ức chế lần rối loạn này.Một tia vết máu từ khóe miệng chảy xuống, cậu đưa tay lâu đi mới phát hiện, mình đã khôi phục bình thường có thể hành động tự do, không hề là trạng thái bị khống chế như vừa nãy nữa.
Xảy ra chuyện gì? Thoát khỏi khống chế Diệp Vô Truy không khỏi ngẩng đầu nhìn Ly Hỏa. Hắc y nam tử đối diện như trước mặt không đổi sắc, thế nhưng Diệp Vô Truy nhạy cảm chú ý tới trong mắt hắn lóe vẻ kinh ngạc rồi biến mất.
Nói như vậy, Ly Hỏa hẳn là cũng không rõ, vì sao mình đột nhiên thoát khỏi khống chế. Bất quá theo Diệp Vô Truy, điều quan trọng nhất là vì sao vừa nãy dĩ nhiên mình lại như con rối bị Ly Hỏa nắm trong tay? Chẳng lẽ là do độc dược.
“Không có việc gì chứ? Vô Truy.” Nhìn cậu khôi phục bình thường, Diệp Huy Diệp Anh đều gửi ánh mắt quan tâm đến.
Diệp Vô Truy lắc đầu, nói: “Bây giờ đã khôi phục bình thường rồi, nhưng…” Nói đến đây, cậu giương mắt nhìn về phía Ly Hỏa.
“Đây là ý giải dược theo như lời cậu?”
Ly Hỏa yên lặng không nó, hắn ở trong lòng suy đoán, vì sao Diệp Vô Truy có thể đột nhiên thoát khỏi “Nhiếp hồn”. Là bởi vì trên người cậu có nội thương, hay vì nguyên nhân khác?
“Nhiếp hồn.” Nhìn Diệp Vô Truy, Ly Hỏa nói: “Người trúng độc này, sẽ bị người hạ độc khống chế, thời hạn hai mươi lăm ngày. Trừ phi tự phế nội lực, bằng không không thể ở trong thời hạn giải độc được.”
“Hai mươi lăm ngày…” Diệp Vô Truy thì thào, trong chốc lát, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Nếu “Nhiếp hồn” thông qua nội lực để chưởng khống người trúng độc, như vậy mình vừa có thể thoát khỏi chưởng khống, có liên quan đến nội thương của mình hay không? Tuy nói như thế, nhưng vẫn như trước không thể hoàn toàn thoát khỏi công hiệu của “Nhiếp hồn”, nếu vừa rồi nội tức không bạo loạn, mình như trước bị Ly Hỏa nắm trong tay đi.
Nhưng mà người sử dụng “vô địch” tạo thành nội lực tổn thương, đã qua hai ngày. Sau tám ngày nội lực đã hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó mình khẳng định càng không có cách nào thoát khỏi khống chế của “Nhiếp hồn”.
Cậu nhìn về phía Ly Hỏa đột nhiên có vẻ thành thực, dĩ nhiên thăng thắn nói dược hiệu với mình, ánh mắt khó hiểu: “Cậu còn che giấu cái gì?”
Cậu không tin người giảo hoạt như Ly Hỏa, lại khinh địch nói ra dược hiệu của “Nhiếp hồn” như vậy. Hắn mà làm như vậy, nhất định còn có con bài chưa lật khác.
Quả nhiên, chỉ thấy Ly Hỏa nhẹ nhàng cười, dường như tán thưởng Diệp Vô Truy nhạy bén.
“Còn có một điểm, trong thời hạn nếu như người trúng độc rời khỏi bên người phóng độc hơn một tiếng đồng hồ, sẽ dẫn đến phản phệ của ‘Nhiếp hồn’.”
“Phản phệ?”
Diệp Vô Truy lại có dự cảm chẳng lành.
Ly Hỏa tựa hồ tâm tình sung sướng: “Tức là, ở trong hai mươi lăm ngày này cậu không thể rời khỏi tôi nửa bước, hơn nữa mỗi ngày ít nhất phải nhận một lần ‘mệnh lệnh’, bằng không ‘Nhiếp hồn’ phản phệ, nội lực mất hết.”
Lúc Ly Hỏa nhẹ nhàng phun ra vài từ cuối cùng, Diệp Vô Truy cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Không thể rời khỏi nửa bước?! Còn phải cưỡng chế nhận một lần “mệnh lệnh”! Trạng thái như vậy, cùng nửa cầm tù có gì khác nhau!
Bất quá hiển nhiên cậu vẫn suy nghĩ đến chỗ có lợi, Ly Hỏa lại khiêu khích cười: “Cho nên, trong hai mươi lăm ngày này, cậu tương đương với độc chiếm của tôi, Diệp Vô Truy.”
Trong nháy mắt, Diệp Vô Truy chỉ cảm thấy vù vù phình ra, cậu miễn cưỡng kiềm chế bản thân không đánh vào khuôn mặt tươi cười của người nọ. Hồi lâu, chậm rãi nói.
“Cậu nói nhiều như vậy, không chỉ vì nói rõ một điểm buồn cười này đi.” Cậu không có tùy ý để mình mắc lừa, tiếp nhận khiêu khích của Ly Hỏa, mà là khắc chế quyết tâm không hờn giận: “Mực đích của cậu?”
“Ha ha, quả nhiên, không ai có thể hiểu tôi hơn cậu.” Ly Hỏa thấy cậu không bị khiêu khích, cũng không mất mát. Nhìn hai tròng mắt đen kịt của Diệp Vô Truy, thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo chậm rãi nói.
“Tôi nơi này có một giao dịch, cậu muốn nghe một chút không? Diệp Vô Truy.”