Edit: Túy Vũ | Beta: Lorna
Rút thăm sẽ quyết định bảng đấu sắp tới của 20 đội, lúc đó có thể biết được mình sẽ chạm trán những đối thủ nào. Việc này có quan trọng hay không, nhìn vào hai chiến đội Vô Cực và Tịch Hỏa là rõ.
Hai chiến đội này đều có bối cảnh chuyên nghiệp, nếu như bình thường đánh thẳng vào vòng đấu LAN cũng không có gì sóng gió, ai ngờ đâu rút thăm gặp tay đen, Vô Cực đụng trúng Hưng Hân, Tịch Hỏa đụng trúng Gia Thế, bị đào thải khỏi vòng khiêu chiến ngay từ trong nôi. Vô Cực hiện tại đã giải tán hoàn toàn, Tịch Hỏa tịt luôn hỏa, những đội đánh khiêu chiến bị KO đáng thương cỡ nào, có ai thèm quan tâm chứ?
Rút thăm bảng cuối quan trọng đến thế, do đó cần phải tiến hành offline để thể hiện tinh thần công chính liêm minh. Chiến đội Hưng Hân trước sau được thông báo hai lần qua email và qua điện thoại, yêu cầu xác nhận người sẽ đến trụ sở liên minh tham gia lễ rút thăm vào ngày 18 tháng 01.
Ngày 18 tháng 01 là thứ bảy cuối tuần, cho thấy liên minh rất tinh tế, dù sao thì không ít đội do người chơi tự lập vẫn còn công việc hoặc đang đi học, chỉ có cuối tuần mới rảnh rỗi.
Chỉ có điều sự tinh tế cũng chỉ dừng ở đó, sắp tới các đội phải tập kết để đánh LAN, diễn ra trong vòng một tháng, công việc hay học tập đều phải chịu ảnh hưởng, đến lúc đó cái nào lấy cái nào bỏ là do bản thân tuyển thủ.
“Vậy chị đi hén?” Trần Quả nhận được thông báo của liên minh, lập tức nói với mọi người.
Thật ra trong lòng Trần Quả cũng hơi run, lễ rút thăm này theo lý thuyết nên là người có cấp bậc đội trưởng đi mới đúng. Nhưng Diệp Tu với Ngụy Sâm gần đây ngày đêm phải lo thống kê mớ tài liệu về vật liệu nhiều năm tàng trữ của mình, Trần Quả cũng không nỡ bắt hai người đi làm chuyện không đâu này. Trụ sở liên minh không phải ở thành phố H, đi một chuyến không gần, thấy hai người nhiều việc đến mức chỉ hận không thể alonso biến thành bốn người, Trần Quả quyết định, thôi cứ để chị gánh lấy trọng trách này cho.
“Ừ được mà, ai đi chẳng thế.” Diệp Tu không để tâm lắm việc này.
“Nhớ rút trúng cái thăm ngon.” Ngụy Sâm cứ phải tạo chút áp lực cho Trần Quả.
“Em đi với chị ha?” Đường Nhu nói.
“Không cần đâu, em cứ yên tâm ở nhà huấn luyện với mọi người đi!” Trần Quả cười nói.
“Đúng đó.” Diệp Tu gật đầu, “Đã đến lúc chúng ta cần phải nghiêm túc điều chỉnh trạng thái.”
Lễ rút thăm, cuối cùng là do Trần Quả đại diện chiến đội Hưng Hân đi.
Ngày 18 tháng 01, tại trụ sở liên minh Vinh Quang, lễ rút thăm bắt đầu vào 2 giờ chiều. Trần Quả đúng giờ đến nơi, báo danh xong thì kiếm đại một chỗ ngồi xuống, nhìn xung quanh thấy ai nấy đều tụ vào một chỗ. Người chủ trì bèn nhắc nhở, đám người kia mới từ từ tản ra, Trần Quả nhìn lại, ngồi bên đó là chính phó đội trưởng của chiến đội Gia Thế, Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm, thì ra đám đó là đang bao vây hai người này xin ký tên hả?
Sau khi quần chúng tản đi hết, hai người cũng nhìn thấy Trần Quả bên này.
Song phương gặp nhau không nhiều, nhưng vẫn tính là có quen, Tiêu Thời Khâm mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, Trần Quả cũng gật đầu coi như đáp lại, cảnh này bị nhiều người nhìn thấy, lập tức thi nhau suy đoán người đẹp này có quan hệ gì với Tiêu Thời Khâm. Người chủ trì lại phải nhắc nhở thêm lần nữa, hội trường lúc này mới hoàn toàn yên lặng.
Người chủ trì tuyên bố lễ rút thăm chính thức bắt đầu, người đầu tiên bước lên sân khấu chính là BOSS lớn nhất liên minh Vinh Quang, chủ tịch Phùng Hiến Quân.
Tuy vòng khiêu chiến hoàn toàn không cùng đẳng cấp với giải đấu, nhưng cũng là vòng đấu chính thức mà liên minh tổ chức, ngoại giới có thờ ơ cỡ nào thì bản thân liên minh cũng không thể không quan tâm, hôm nay đại BOSS Phùng Hiến Quân chắc chắn phải xuất hiện nói vài câu, dù chỉ là mấy câu cám ơn, chúc may mắn, thầy tin ở các em.
Sau đó, rút thăm chính thức bắt đầu, trước tiên sẽ do máy tính random thứ tự rút thăm cho các đội, xong mới lần lượt mỗi đội một người lên sân khấu rút.
Chiến đội Hưng Hân random được thứ 4, vèo cái là tới lượt. Trần Quả bước lên sân khấu, phía dưới nổi lên nho nhỏ nghị luận. Ngoại giới không quan tâm quá nhiều, nhưng bản thân các đội đang khiêu chiến thì rất để ý tới mấy chuyện đồn đại trong vòng này. Chiến đội Hưng Hân ngay từ ban đầu đã vì hô hào to mồm với Gia Thế mà rước lấy vô số thị phi, sau đó lại đá rớt chiến đội Vô Cực khỏi vòng khiêu chiến, nhất thời giành hết nổi bật. So với bọn họ, việc Gia Thế loại Tịch Hỏa, cũng là một chiến đội chuyên nghiệp, lại không hot bằng, bởi đó là chuyện đương nhiên mà!
Chiến đội Hưng Hân, đồn ầm rằng có đại thần Diệp Thu tọa trấn, người của các đội đến hội trường đang hy vọng nhìn thấy được hắn ở lễ rút thăm, ai ngờ bước lên là một người đẹp.
Con người thật của Diệp Thu có bí hiểm tới đâu đi nữa, thì việc hắn có giới tính nam là không thể nghi ngờ. Quần chúng trong hội trường ít nhất cũng không lầm tưởng: Oh mèng ơi Diệp Thu đẹp dữ vậy bây.
“Chiến đội Hưng Hân, bảng B.”
Trần Quả rút được cái thăm là mở ra coi liền, sau đó mới giao cho người chủ trì. Người chủ trì tuyên bố, màn hình điện tử trong hội trường lập tức nhảy ra bốn chữ chiến đội Hưng Hân ở danh sách bảng B.
Lúc này đã có bốn đội rút thăm xong, bảng A và bảng B mỗi bảng có một đội, bảng C có hai đội, bảng D chưa có đội nào.
Trần Quả về chỗ ngồi, hít sâu một hơi.
Quan tâm chính của mọi người đều là những chiến đội chuyên nghiệp, không ai hy vọng bị vô trúng bảng có chiến đội chuyên nghiệp. Trần Quả cũng vậy, cho nên lúc nãy cô đã chú ý nhớ thứ tự của ba đội Gia Thế, Huyền Kỳ và Tru Tiên, lần lượt là 12, 8, 15.
Sau Trần Quả là các đội thứ 5, 6, 7 lên rút thăm, trong đó chiến đội thứ 7 tên là Mười Bước Giết Một, rơi vào bảng B chung với Hưng Hân. Trần Quả phát hiện tuyển thủ của Mười Bước Giết Một đi xuống sân khấu mà mặt như mất sổ gạo liếc về phía cô, cô lập tức nhận ra, mình thì lo nhìn chằm chằm vào ba đội chuyên nghiệp, mà trong mắt những đội khác, Hưng Hân cũng đã là một chiến đội được quan tâm coi trọng, người người muốn né.
Cảm giác này… cũng hổng tệ à nha!
Trần Quả bắt đầu phê phê tê tê, nhưng ngay sau đó chiến đội Huyền Kỳ xếp thứ 8 lên sân khấu rút thăm, người chủ trì tuyên bố kết quả: Bảng B.
Trần Quả ngớ ra, nhìn qua thấy tuyển thủ Mười Bước Giết Một hồi nãy đã không còn nhăn nhó nữa mà sắp khóc luôn rồi.
Gia Thế, Huyền Kỳ, Tru Tiên và Hưng Hân, rõ ràng đều là những đối thủ bị các đội liệt vào hàng khó lòng nhai nổi, nói cách khác ai cũng mặc định bốn đội này sẽ nắm chắc một vé tiến vào vòng sau.
Hưng Hân rút trúng bảng B, lấy mất một vé trong bảng này, có thể đoán được cuộc chiến giành lấy chiếc vé còn lại sẽ rất khốc liệt, cho nên tuyển thủ Mười Bước Giết Một đã rầu từ ban đầu. Ngờ đâu sau đó Huyền Kỳ cũng vô bảng B luôn, vậy có nghĩa là, chiếc vé cuối cùng trong bảng cũng bị giựt mất, bảng B từ giờ phút này đại cục đã định, cậu tuyển thủ Mười Bước Giết Một đương nhiên là khóc không ra nước mắt.
Những chiến đội rút thăm xong mà không dính bảng B đều ahihi, còn những đội chưa rút nhìn vào bảng B đều lặng lẽ cầu giời, bây giờ dân chúng đều có chung tâm nguyện, Gia Thế gì chớ Tru Tiên gì chớ, mau mau chui hết vô bảng B đi.
Kết quả là người rút thứ 10, chiến đội Cò Chứng Khoán, rút trúng bảng B, cậu tuyển thủ này lúc bước xuống đài, dòm mặt y chang anh em sinh đôi với cậu bên Mười Bước Giết Một.
Rất nhanh sau đó, thứ 12, chiến đội Gia Thế. Leo lên sân khấu là đội trưởng Tôn Tường, rút xong nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp giao cho người chủ trì, rồi không đợi tuyên bố đã đi xuống luôn. Muốn thể hiện rằng Gia Thế anh đây quá ư ưu việt: Rút trúng thăm gì đối với bọn anh chả như nhau.
“Chiến đội Gia Thế, bảng D.” Người chủ trì tuyên bố.
Các tuyển thủ trong hội trường không ai thể hiện cảm xúc gì. Tuy rằng mới đó ai nấy còn nhiệt tình vây quanh Gia Thế cúng bái hai vị đại thần, nhưng nếu nói thật, trong tình trạng cạnh tranh trước mắt, không người nào vui vẻ với sự tồn tại của Gia Thế. Nhìn thấy Tôn Tường kiêu ngạo, trong lòng mọi người càng không dễ chịu. Dù tất cả đều phải thừa nhận mình thua xa Gia Thế, nhưng dưới đáy lòng ai cũng vẫn ôm ấp chờ mong mình sẽ thắng lợi, cái gọi là kỳ tích có ai mà không thích đâu.
Sau Gia Thế, ba chiến đội mạnh nhất đều đã xác định bảng đấu, chỉ còn dư lại Tru Tiên. Bây giờ người khẩn trương nhất còn ai ngoài các chiến đội trong bảng D, liên tục cầu khấn chiến đội Tru Tiên đừng rớt vô bảng mình nữa.
Lần này có vẻ như cầu khấn đã linh nghiệm.
“Chiến đội Tru Tiên, bảng A.”
Người chủ trì vừa tuyên bố xong, hội trường lập tức ầm ầm như bùng nổ, thần kinh căng thẳng của mọi người đúng vào khoảnh khắc này mới giãn ra. Các chiến đội rơi vào bảng C khỏi nghi ngờ là may mắn nhất, tiếp đó là bảng A, còn bảng D có Gia Thế, tấm vé này nắm còn chắc hơn, nhưng ít ra vẫn còn một vé cho dân tình giành giật. Chứ bảng B… chiến đội rút trúng bảng B đã hết muốn phát biểu.
Trong hội trường ầm hết cả ĩ, y như rút thăm kết thúc rồi không bằng, làm tuyển thủ rút thăm thứ 16 đang lên sân khấu bối rối quá. Người chủ trì đương nhiên cũng hiểu lý do, nên bất đắc dĩ để vậy luôn khỏi duy trì trật tự, mấy người từ 16 đến 20 vùn vụt lên đài như cưỡi ngựa xem hoa mau cho nó xong. Trong các đội này lại có thêm một đội quất trúng bảng B, mà lần này chả ma nào buồn quan tâm, chỉ đành tự mình trốn vào góc khuất lặng lẽ rơi lệ.
Công cuộc chia bảng vòng đấu LAN thế này mới hoàn thành triệt để, lịch thi đấu lập tức được hệ thống máy tính tự động tính toán, sau đó in ra phát cho tuyển thủ các đội trong hội trường.
Các tuyển thủ nhận lịch thi đấu, nhận quà lưu niệm, chụp hình tập thể. Hoạt động vui với nhau này đương nhiên không thể thiếu mặt chủ tịch liên minh, Phùng Hiến Quân cùng mọi người chụp một tấm xong, sau đó tán gẫu mấy câu với hai vị đại thần Gia Thế, mới quay lưng nhìn nhìn, thấy Trần Quả đứng bên này.
“Chiến đội Hưng Hân.” Phùng Hiến Quân cười híp mắt, tự động đổi tên cho Trần Quả thành bốn chữ trên, “Diệp Thu sao không tới?”
Quần chúng lập tức dựng lỗ tai lên.
Diệp Thu có ở chiến đội Hưng Hân không? Chuyện này đồn tới đồn lui, bữa nay nói có, bữa mai nói không hổng phải Diệp Thu đâu, đồn mãi vẫn chưa có câu trả lời trăm phần trăm. Chủ tịch hỏi vậy, ý là sắp lòi ra tin gì đó?
“Ặc…” Câu hỏi này làm Trần Quả mắc nghẹn, cô không biết nên đáp thế nào cho thích hợp. Thật ra trong lòng cô luôn nghi ngại, trước đây Diệp Tu dùng thân phận em trai Diệp Thu để thi đấu, bây giờ đổi về chính chủ, lằng nhằng kiểu này bên phía liên minh có ok không?
Trần Quả lập tức xoắn quẩy, nhưng không ngờ có người ra mặt giúp cô giải vây, càng không ngờ, người này chính là Tôn Tường.
“Chuyện quan trọng thế này, làm đội trưởng mà lại không đến, Hưng Hân mấy người coi thường vòng khiêu chiến hả?” Tôn Tường nói.
Tôn Tường cảm thấy mình đã phun ra một đòn quá lợi hại, mà người khác cũng thật sự bái phục cậu ta luôn: Chú mày rõ ràng cũng coi thường vòng khiêu chiến, còn đem chuyện này ra nói, đả thương địch thủ một ngàn, tự hại bản thân tám trăm, không hổ là đại thần, có khí phách!
“Đội trưởng Hưng Hân không tới, nhưng có hẳn bà chủ tới.” Trần Quả cười. Trường kỳ mưa dầm thấm đất bên cạnh hai con cáo già tầm cỡ Diệp Tu và Ngụy Sâm, chút công kích nho nhỏ của Tôn Tường, Trần Quả thấy đách xi nhê.