*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Na | Beta: Kha“Ừ, tui sắp tái xuất rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.” Giọng Diệp Tu hơi bùi ngùi, đã một năm tròn từ khi hắn rời Gia Thế.
“Nhưng giờ chưa cần công khai ra ngoài, mùa đấu này chưa thể về giới chuyên nghiệp được, mọi thứ phải đợi sang hè năm sau.” Diệp Tu nói.
“Ừ.” Trần Quả gật đầu.
Thật ra đâu chỉ có một mình phóng viên quèn như Thường Tiên chú ý tới ngày Diệp Thu được thi đấu trở lại, ngoài các phóng viên mất niềm tin vào việc phỏng vấn Diệp Thu như Tào Quảng Thành ra, chỉ cần là người hơi nhạy tin tức, dựa vào Vinh Quang kiếm cơm là đều chú ý tới ngày đặc biệt kép này.
Diệp Thu dù sao cũng là nhân vật số một trong lịch sử Vinh Quang, một năm giải nghệ không đến mức khiến một đại thần thanh danh hiển hách trở thành cái tên chỉ còn được nhắc về trong quá khứ. Huống hồ, một năm này tin tức về Diệp Tu nổi cộm, lời đồn tái xuất càng được loan xa, mà bóng dáng Diệp Thu thì luôn xuất hiện quanh Hưng Hân trong giải khiêu chiến, âu cũng là lý do khiến mọi người quan tâm tới đề tài này.
Tiếc là mọi người đợi toi công, cả ngày hôm nay không hề xuất hiện tin Diệp Thu tái xuất, có thì chỉ là những lời võ đoán và bàn tán.
Bên Gia Thế cũng hồi hộp suốt ngày hôm nay.
Diệp Thu lập cả chiến đội mới tìm về trả thù trong giải khiêu chiến rồi, bọn họ đương nhiên sẽ phòng bị Diệp Thu toàn phương diện. Khi Diệp Thu tuyên bố tái xuất ai biết sẽ phát sinh trò mèo gì, thế nên Gia Thế cũng phải chuẩn bị công tác xã hội thật chu đáo. Quản lý Thôi Lập thậm chí còn triệu tập các tuyển thủ chiến đội lại, đại thể là bóng gió nhắc nhở mọi người nếu bị hỏi những câu liên quan đến đề tài này thì nên giữ im lặng.
Thôi Lập nghiêm túc nói tới đây, đột nhiên nghe một tiếng hừ lạnh. Gã nhìn qua liền thấy nhức nách.
Tô Mộc Tranh.
Khi Diệp Thu còn ở, đâu ai nghĩ Tô Mộc Tranh là một người khiến người ta đau đầu. Trong mắt họ, Tô Mộc Tranh luôn tò tò theo sát bên Diệp Thu, không nói nhiều, cũng không gây chuyện.
Giờ thì sao? Ngoài việc vẫn nghiêm túc tham gia thi đấu, mọi người đều không còn thấy Tô Mộc Tranh của ngày xưa.
Cô ghét và khinh Gia Thế ra mặt. Tôn Tường, Trần Dạ Huy, Thôi Lập, thậm chí là ông chủ Đào Hiên cũng phải ăn đau ở chỗ cô. Người con gái ngoan ngoãn ngày ấy dường như đã trở thành một người khác sau một đêm.
Thú thật, Thôi Lập đã nhịn lâu rồi, gã cũng không khách khí nhiều với Tô Mộc Tranh nữa. Thôi Lập dám chắc, khi mùa đấu này vừa kết thúc, Tô Mộc Tranh sẽ chuyển hội ngay lập tức. Gia Thế vốn dĩ cũng có suy nghĩ tiễn Tô Mộc Tranh đi từ hồi hè, nhưng lại lấn cấn vài lý do nên đành tạm hoãn. Giờ mùa đấu sắp sửa kết thúc, người và tiền sắp sửa cũng bay theo, nên nhắc tới Tô Mộc Tranh là cơn đau đầu phát tác.
Lần họp này, Tô Mộc Tranh lại tỏ vẻ coi khinh làm Thôi Lập có hơi căng thẳng. Còn chịu đấu nghiêm túc bởi vì đó là thái độ tuyển thủ chuyên nghiệp nên có, chứ lòng cô nàng thì đã dứt với Gia Thế từ lâu, e là chẳng còn hướng gì về Gia Thế nữa. Mấy chuyện Thôi Lập cần các tuyển thủ làm, Tô Mộc Tranh chịu vâng theo mới là lạ.
Tiếng hừ lạnh coi như là đáp án. Câu lạc bộ cũng không thể làm gì với dạng tuyển thủ này, cũng đâu thể bắt nhốt người ta lại…
Thôi Lập xấu hổ, đội phó Tiêu Thời Khâm thấy vậy cũng bất đắc dĩ.
Vào Gia Thế gần nửa năm, cộng thêm những lời bàn tán qua lại, Tiêu Thời Khâm cơ bản cũng lý giải được tám phần mười mâu thuẫn giữa Diệp Thu và Gia Thế.
Cách làm của Gia Thế không nhân đạo, nhưng Tiêu Thời Khâm ít nhiều cũng thông cảm được suy nghĩ của kẻ làm kinh doanh. Câu lạc bộ khác hài hòa ngoài mặt cũng không có nghĩa bên họ làm ăn cao thượng thế nào, mà có thể chỉ vì trong đội họ không có Diệp Thu, không có người đặc biệt.
Tiêu Thời Khâm không nghĩ nhiều về những khúc mắc trong Gia Thế, hắn thấy chuyện trước mắt đây còn đáng quan ngại hơn.
Gia Thế bức bách Diệp Thu nhưng không đánh bại Diệp Thu, Diệp Thu bắt đầu lại trong game, chuẩn bị từng bước, rồi tổ chức chiến đội, tham gia đấu khiêu chiến, chưa bao giờ vì thế mà buông tay.
Còn Gia Thế ngược lại vẫn chịu ảnh hưởng từ việc ấy. Một năm đã trôi qua, nhưng người Gia Thế phảng phất như xem việc nhắc tới Diệp Thu như là một điều cấm kỵ, nó trở thành bóng ma trong lòng Gia Thế.
Diệp Thu một mình bắt đầu lại từ con số 0.
Còn Gia Thế thì đeo gánh nặng tâm lý trên lưng, đến nỗi Tiêu Thời Khâm còn bắt đầu đoán rằng, Gia Thế mùa trước bị giáng cấp bất ngờ liệu có phải là vì chịu ảnh hưởng từ nó không? Cho đến hiện tại, khi Diệp Thu trở thành đối thủ trực tiếp của họ trong giải khiêu chiến, gánh nặng trên lưng họ tựa hồ trở nên nặng nề hơn.
Trong mắt Tiêu Thời Khâm, cuộc họp lần này của Thôi Lập là một quyết định không sáng suốt. Đội đang cấp bách cần thoát khỏi bóng ma của Diệp Thu, nhưng ông ngược lại cứ khăng khăng nhắc tới những chuyện liên quan tới Diệp Thu, không phải là gậy ông đập lưng ông à?
Không thể để thế này mãi được.
Tiêu Thời Khâm nghĩ, đang định mở miệng nói thì bị Tô Mộc Tranh giành nói trước.
“Tôi nghĩ quản lý Thôi lo nhiều quá rồi.” Tô Mộc Tranh nói.
Thôi Lập bụng đang rầu rĩ vì Tô Mộc Tranh, đâu ngờ Tô Mộc Tranh lại mở miệng nói chuyện, cô trước giờ không hề để tâm tới bọn họ.
“Tôi thấy tiếc.” Tô Mộc Tranh nói tiếp, “Làm việc với nhau lâu rồi nhưng mấy người chẳng hiểu gì về anh ấy. Anh ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp, cực kỳ chuyên nghiệp, tất cả chấp niệm của anh ấy đều thuộc về Vinh Quang, thuộc về đấu trường. Mấy người nghĩ anh ấy quay về vì trả thù mấy người sao? Không, anh ấy quay về vì đây là Vinh Quang, anh ấy đối đầu với mấy người vì mấy người khiếp nhược, kém tới mức phải đi đấu giải khiêu chiến. Đấu không phải vì mấy người là Gia Thế, không phải vì mấy người ép anh ấy giải nghệ, mà vì đó là quy tắc thi đấu. Cho nên quản lý Thôi à, anh không cần lo, anh ấy sẽ không mượn việc tái xuất mà nói xỏ tới Gia Thế, trong mắt anh ấy, mấy người chỉ là đối thủ, không khác gì với một đội người chơi anh ấy đánh bại. Đơn giản là, thực lực càng mạnh, anh ấy càng tập trung tìm cách đối phó. Nếu không muốn thua thì về luyện thêm đi, cuộc họp này chỉ tổ phí thời gian, tôi không họp nữa.”
Tô Mộc Tranh nói xong liền đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp.
Cả phòng im lặng như tờ. Trong lúc mọi người đoán sự yên lặng này sẽ kéo dài tới bao lâu, có người đột nhiên đứng lên.
“Tôi đi luyện tập.”
Khưu Phi.
Lính mới vừa được đề bạt lên từ trại huấn luyện mùa đấu này dám đứng dậy nói với quản lý câu lạc bộ “Tôi đi luyện tập”, chẳng khác nào đồng ý với lời nói của Tô Mộc Tranh.
Không màng tới cái nhìn của người khác, Khưu Phi cũng rời phòng họp. Những người ở lại trố mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng lén liếc sang chỗ quản lý Thôi.
Lần này, người lên tiếng đầu tiên là đội trưởng Tôn Tường của họ: “Haha, tên nhóc này có cá tính đấy, thật thú vị!”
Cả bọn đỡ trán, đại ca để ý lộn trọng điểm rồi.
Tôn Tường hơi ngơ ở mặt này, Tiêu Thời Khâm cũng không phải lần đầu tiên thấy. Nghĩ cuộc họp này không còn khả năng tiếp tục nữa, Tiêu Thời Khâm bèn bảo với Thôi Lập: “Quản lý Thôi, không bằng chúng ta nghỉ một chút đi?”
“Được rồi, mọi người về trước đi.” Thôi Lập mượn cớ giải tán. Các tuyển thủ từng người rời khỏi phòng, Thôi Lập ảo não ra cuối cùng, kết quả phát hiện Tiêu Thời Khâm như đang cố ý đi đằng sau, Thôi Lập lập tức hiểu ra, đại thần có chuyện riêng muốn nói.
“Quản lý Thôi, tôi có mấy chuyện muốn trao đổi với anh.” Tiêu Thời Khâm thấy mọi người đi hết bèn nói.
“Đội phó Tiêu cứ nói.” Thôi Lập không dám thất lễ với vị đại thần mà chiến đội dốc sức mời về trong mùa giải này.
“Là thế này…” Tiêu Thời Khâm thành thật nói lên cái nhìn của mình đối với tình hình Gia Thế hiện nay.
“Bây giờ, Diệp Thu chính là người chúng ta cần trực tiếp đối mặt, không thể để sự căng thẳng này kéo dài thêm được nữa. Về sách lược, ta phải phớt lờ hắn, về chiến thuật, ta phải coi trọng hắn.” Tiêu Thời Khâm cuối cùng rút ra phương châm hắn nghĩ là đúng.
Thôi Lập nghe Tiêu Thời Khâm nói liền cảm thán. Lần chuyển hội này thật đúng đắn. Lưu Hạo, Hạ Minh làm gì tỉnh táo nói được một câu như Tiêu Thời Khâm, nhất là tên Lưu Hạo, có mà vắt đầu vắt óc ra mà nghĩ đấu với Diệp Thu thế nào thay thế Diệp Thu ra sao.
Lại nói, Tiêu Thời Khâm là người ngoài cuộc, là người duy nhất trong đội không mang “cảm xúc khác với Diệp Thu”, ít nhiều cũng nhận ra được những nhiều mà người trong cuộc không thấy. Người ngoài cuộc này đúng lúc đánh tỉnh Thôi Lập làm gã nhận ra, việc chú ý tới Diệp Thu vô hình chung đã tạo nên áp lực nặng nề lên họ. Họ nên vứt đi suy nghĩ đó, xem Diệp Thu như một đối thủ bình thường, như những đội ngũ mình đã đánh bại trước đó.
Ơ, sao cái này nghe quen quen? Thôi Lập ngẫm nghĩ, lập tức nhớ lại tư tưởng của Diệp Thu mà Tô Mộc Tranh vừa đề cập tới trong buổi họp, nhất thời sững sờ.
“Quản lý Thôi, anh thấy như thế nào?” Thôi Lập mãi chìm trong suy nghĩ không lên tiếng, Tiêu Thời Khâm bèn phải hỏi một câu.
“Cậu nói đúng, chúng ta nên buông bỏ nó xuống.” Thôi Lập gật đầu, lòng hạ quyết tâm, sau này mình nên nói chuyện nhiều hơn với đội phó, bản thân mình cũng phải đánh thức tên Trần Dạ Huy một chút.
P.s: Hôm này là sinh nhật của Diệp Tu và Diệp Thu.