Edit: Dưa | Beta: Kha
Khưu Phi nói xong liền xoay người rời khỏi phòng làm việc. Trần Dạ Huy nằm co quắp dưới gầm bàn, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Chuyện gì thế này?
Mình hình như vừa bị…đánh hả?
Đúng là bị đánh, đánh theo nghĩa đen luôn ấy, không phải là đấu võ mồm trên mạng, mà là ăn một đấm thẳng vào mặt. Đầu óc Trần Dạ Huy còn chưa kịp hoạt động, đây không phải trong game mà cũng bị đánh là sao? Không phải mình xuyên tới đâu rồi đó chứ?
Đâu chỉ có Trần Dạ Huy ngơ ngác? Trong văn phòng vẫn còn mấy nhân viên trực game đang ở cạnh kia kìa! Khưu Phi đấm sếp của bọn họ ngã lăn xuống gầm bàn, mọi người đều nhìn thấy, ai cũng ngơ ngác, thậm chí Khưu Phi đi được một phút thì bọn họ mới kịp phản ứng: Sao sếp vẫn nằm dưới gầm bàn chưa chui ra?
Không phải tèo rồi chứ!
Mọi người lúc này mới hốt hoảng đứng dậy, vội vàng vây xung quanh, đúng lúc nhìn thấy sếp của họ đang vô cùng xấu hổ bò lên từ dưới gầm bàn.
Người đứng gần nhất vội vã đi lên dìu, Trần Dạ Huy đứng dậy rất dễ dàng, vừa ngẩng đầu lên, đám người xung quanh liền vất vả nhịn cười.
Cặp môi xúc xích trong truyền thuyết! Họ gặp được hàng thiệt rồi. Hóa ra sau khi môi bị đánh sưng vù lên quả thực giống như hai cái xúc xích treo ở trên mặt!
Nhưng họ không thể cười lúc này, mỗi người đều phải hết sức nhẫn nhịn, nếu thực sự không nhịn nổi thì kiếm cớ rót nước hay xếp ghế các thứ, tạm thời tránh đi một lát.
Trần Dạ Huy được dìu vào một băng ghế, cấp dưới đưa nước tới, nhưng hắn phất tay từ chối. Văn phòng rất yên tĩnh, không ai nói chuyện. Bọn họ đều là nhân viên Trần Dạ Huy rất tin cậy, bằng không gã cũng không bôi nhọ Diệp Thu trước mặt họ. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên việc hắn bị Khưu Phi đấm một cái cũng không dễ xử lý.
Nói trắng ra, chẳng qua Khưu Phi chỉ đấm hắn một cái. Đánh người dĩ nhiên là sai, nhưng nhìn từ góc độ của câu lạc bộ, đây không phải lỗi lầm vi phạm nguyên tắc gì. Trần Dạ Huy cũng không tàn phế, mồm chỉ sưng như hai cây xúc xích, chỉ cần mấy ngày là ổn thôi.
Ngược lại, việc Trần Dạ Huy trắng trợn nói xấu Diệp Thu trước mặt Khưu Phi, xét theo góc độ của câu lạc bộ, đây chắc chắn là vi phạm nguyên tắc.
Dù những sếp bự như quản lý hay thậm chí ông chủ cùng phe với Trần Dạ Huy, cùng quan điểm giống nhau, nhưng chả ai làm như Trần Dạ Huy cả.
Nói thật, câu lạc bộ chẳng sợ mích lòng tuyển thủ, điều họ sợ là đắc tội người hâm mộ kìa. Diệp Thu tốn bao công khổ cực ở Gia Thế, cho dù câu lạc bộ muốn giảm bớt sức ảnh hưởng của hắn cũng tuyệt đối không thể bôi nhọ Diệp Thu như Trần Dạ Huy đã làm. Cho dù có là ung nhọt của đội, bài trừ khỏi đội rồi còn phải khen mấy câu, nói mấy lời chúc phúc các thứ. Chỉ có những tên mà ngay cả người hâm mộ cũng ruồng bỏ thì câu lạc bộ mới có thể phân chia ranh giới rạch ròi thôi.
Diệp Thu là loại ấy à? Tất nhiên là không.
Dù gần đây có rất nhiều lời mắng Diệp Thu, cũng chỉ là hành vi tự phát của người hâm mộ dựa trên tình hình hiện tại. Việc mà Gia Thế sẽ làm chỉ là phơi bày sự thực ra trước mắt mọi người. Như là chuyện Diệp Thu lập chiến đội Hưng Hân, Diệp Thu chính là Quân Mạc Tiếu, hay bọn hắn từng mời Diệp Thu quay về đội nhưng bị từ chối, tất cả những chuyện này đều là sự thực.
Câu lạc bộ có ý xúi giục, nhưng phải dùng cách châm ngòi như vậy. Bóng gió những chuyện khiến fan không thấu hiểu, không ủng hộ và bài xích, rồi vờ như mình chưa nói gì, để fan tự phán xét. Chứ trực tiếp nói xấu Diệp Thu rồi để người hâm mộ lựa chọn tin hay không đó à? Làm vậy chắc chắn sẽ phản tác dụng ngay.
Đây chính là thái độ và đối sách của câu lạc bộ đối với Diệp Thu, đối ngoại như thế, đối nội cũng vậy. Còn hành vi nói xấu Diệp Thu để lôi kéo Khưu Phi của Trần Dạ Huy thật sự sai, quá sai. Nếu câu lạc bộ truy cứu chuyện này, họ chắc chắn sẽ quan tâm thái độ trắng trợn của Trần Dạ Huy hơn chuyện Khưu Phi đấm hắn một cái.
Thái độ này đóng cửa bàn luận giữa mấy ông lớn với nhau thì được, chứ khi không chú lại bù lu bù loa khắp nơi, chú làm việc kiểu gì vậy?
Cái đầu của Trần Dạ Huy không chỉ dùng để nghiên cứu BOSS Vinh Quang. Chiếm vị trí quan trọng ở câu lạc bộ, thêm việc làm trong ngành đã lâu, gã ắt phải có khả năng phân tích lợi và hại.
Không thể truy cứu chuyện này, bởi vì lỗi do hắn, hắn sai khi phán đoán thái độ của Khưu Phi, dùng phương thức sai lầm. Giờ hắn muốn lấp liếm chuyện này còn không kịp, nào dám gióng trống khua chiêng đào sâu vào?
Tuy nhiên mối thù một đấm này chắc chắn phải ghim. Báo thù bằng lý không được, nhưng nắm đằng đuôi bẻ cong sự thật thì rất dễ, bằng không sao lại có câu quân tử bào thù mười năm chưa muộn.
Nhưng bước tiếp theo nên làm thế nào đây?
Thằng oắt Khưu Phi này liệu có chạy đi cáo trạng hắn trước không?
Đúng thế, theo lý mà nói, nó rất có khả năng làm vậy.
Nó là một đứa thực sự tôn trọng Diệp Thu, còn câu lạc bộ thì sao? Nội bộ cấp trên tuy rằng căm hận Diệp Thu, nhưng ngoài mặt vẫn luôn phải tỏ ra tôn trọng và biết ơn. Cho nên thoạt nhìn hai bên vẫn đứng cùng chiến tuyến, kẻ vừa lên án Diệp Thu như hắn lại giống như sâu mọt.
Nếu chỉ có thế thì Trần Dạ Huy cũng không lo lắm.
“Tiểu Triệu, aish….” Cuối cùng Trần Dạ Huy cũng nói chuyện, ai ngờ vừa mở mồm, miệng liền đau nhức, ngoài sưng tấy, trên môi còn có chỗ bị rách.
“Sếp…” Tiểu Triệu là một thằng nhóc lanh lợi, vừa nghe sếp gọi đã vội vàng đi qua.
“Cậu đuổi theo nhìn xem thằng nhóc chạy đâu rồi.” Trần Dạ Huy nói.
“Đuổi theo rồi sao ạ?” Tiểu Triệu hỏi.
“Xem nó đi đâu, rồi báo cho anh biết là được.” Trần Dạ Huy nói. Hắn rất muốn gõ chữ như trong game để trò chuyện, vì bây giờ, cứ mỗi lần nói một câu là miệng lại đau nhói.
“Vâng.” Tiểu Triệu nghe xong gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Không lâu sau, Tiểu Triệu gọi điện về báo tin, Khưu Phi còn chưa đi, mà quay về phòng huấn luyện, sau đó đang luyện tập trên máy tính.
“Không tiếp xúc với ai chứ?” Trần Dạ Huy hỏi.
“Không.” Tiểu Triệu trả lời.
“Được rồi, cậu quay lại đi!” Trần Dạ Huy khẽ thở phào. Xem ra Khưu Phi đấm hắn xong thì không thèm để ý đến hắn. Tâm tư thiếu niên mười mấy tuổi còn đơn giản, nào có suy nghĩ phức tạp như Trần Dạ Huy.
“Nhóc con, mày cứ đợi đấy…” Trần Dạ Huy nghiến răng nghiến lợi, vốn chỉ là nhìn không thuận mắt, giờ xem như hận thù sâu sắc. Cho dù vậy, Trần Dạ Huy cũng không dám làm to chuyện. Vấn đề trước mắt là, lúc gặp người khác phải giải thích chuyện môi sưng thế nào đây?
Gia Thế lập đội đi dằn mặt Hưng Hân, cuối cùng lại kết thúc bằng chuyện Trần Dạ Huy bị ăn một đấm vào mặt thật. Chưa nói đến kết quả này, ngay cả khiêu chiến trong Vinh Quang, Gia Thế cũng hoàn toàn thất bại. Dù sao Trần Dạ Huy cũng phải báo cáo kết quả này cho Thôi Lập.
“Tui biết, tui thấy rồi.” Thôi Lập lạnh lùng nói, cuối cùng còn bổ sung thêm: “Ông chủ cũng thấy rồi.”
“Hả?”
“Tui nói ông có vấn đề về tổ chức đấy! Sao có thể cho bọn nó chơi thua rồi lại đánh tiếp như vậy? Làm ầm ĩ một hồi rốt cuộc chả có tác dụng dằn mặt gì hết. Bằng không trận đánh thắng Hàn Yên Nhu vốn là một kết thúc hoàn mỹ rồi.” Thôi Lập nói.
Trần Dạ Huy đương nhiên biết hắn đang nói gì. Lý Duệ liên tục thua Hàn Yên Nhu hai trận, sau đó Khưu Phi lên chơi, giữa những phỏng đoán “đổi người rồi” của đám đông đánh bại Hàn Yên Nhu. Nếu Hàn Yên Nhu không ra sân tiếp, vậy trận thắng này chắc chắn quá đủ. Tiếc rằng, Hàn Yên Nhu lại thắng Khưu Phi một trận, trận thắng trước đó chợt trở nên mờ nhạt, với kết cuộc như vậy, đám gây sự cũng khó lòng ra tay, bởi vì bọn họ sẽ bị phản bác dễ dàng.
“Ông thì hay rồi, lúc cần thì chẳng làm, lúc không cần lại làm tới cùng.” Thôi Lập nói tiếp
Lúc không cần đương nhiên là chỉ thời điểm Lý Duệ hống hách sau khi đánh bại Bánh Bao Xâm Lấn, gã liên tục đổi tài khoản rồi bị tên thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận kia kiểm soát thanh máu, phe địch thắng hiểm hết lần đến lần khác, khiến Lý Duệ tức chết.
Lý Duệ!
Trần Dạ Huy phát hiện, toàn bộ rắc rối đêm nay đều do Lý Duệ. Người gây rối trước chính là nó, thua Hàn Yên Nhu cũng không bỏ cuộc, đổi tài khoản đấu tiếp. Sau đó tên trùm xui xẻo bị ăn hành mãi vẫn là nó. Nó thắng Bánh Bao Xâm Lấn một trận liền muốn người ta thua phải đổi người, trong khi ở đây nó lại tiếp tục đổi tài khoản.
Thằng chết tiệt này!
Trần Dạ Huy không có thiện cảm gì với Lý Duệ, giờ càng nghĩ càng tức. Ai ngờ Thôi Lập chợt hỏi: “Chuyện tên pháp sư chiến đấu liên tục đổi tài khoản lên thi đấu là ông sắp xếp à?”
“Không phải!” Trần Dạ Huy vội nói. Lúc ấy Gia Thế bị bẽ mặt vô cùng. Một đám pháp sư chiến đấu hùa nhau lên liên tiếp, e là người bình thường cũng có thể đoán được có người đang liên tục đổi clone chơi nhây. Bên Thôi Lập thì khỏi phải nói, hắn đi chọn người cùng Trần Dạ Huy, nên hắn biết rõ trong sáu người có hai pháp sư chiến đấu là Khưu Phi và Lý Duệ.
“Là Lý Duệ, nó muốn thắng nên mới lên đấu nữa.” Trần Dạ Huy vội vàng giải thích. Hắn không có thiện cảm với Lý Duệ, nhưng lúc này nếu thêm dầu vào lửa thì ý đồ đùn đẩy trách nhiệm quá rõ ràng, chỉ sợ quản lý cũng mất cảm tình với hắn.
“Thằng vớ vẩn, thế cái màn chơi nhây là sao?” Thôi Lập hỏi.
Trần Dạ Huy vội vàng kể hết đầu đuôi, Thôi Lập nghe xong, quả nhiên rất không hài lòng với Lý Duệ: “Cái cậu Lý Duệ này làm loạn quá rồi.”
Trần Dạ Huy không đáp lời.
“Tiểu Khưu không tồi.” Thôi Lập nói câu này lần thứ ba trong hôm nay. Khưu Phi không có mặt ở đây, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt, hành động khen ngợi sau lưng người khác phần lớn là lời tán thành thật lòng.
Trần Dạ Huy nghe xong lập tức sửng sốt. Hắn đột nhiên nhận ra sao vừa rồi mình không tranh thủ bôi nhọ, đem hình tượng “vớ vẩn” gán lên người Khưu Phi nhỉ?
Nhưng ngẫm lại nhiều người đều biết chuyện này, nếu muốn đổi trắng thay đen thì cũng khó.
Tuy nhiên, thấy Khưu Phi được tán thưởng, Trần Dạ Huy thật sự rất khó chịu. Hắn bất giác xoa khóe miệng, đệt, lại chảy máu rồi