Edit: Tiếu | Beta: Kha
Trước thì giả bộ sơ suất, hy sinh chút máu, sau đó mới bùng cháy đập chết đối thủ. Ngẫm kỹ lại, chuyện này cũng khá phù hợp với tính cách của Lý Duệ, thằng này, chắc chắn là cố ý.
Mấy đứa phe Lý Duệ đều cho là vậy, bởi bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được, một Lý Duệ bình thường luôn kiêu căng tự phụ, luôn luôn xem thường người khác như gã, lại có thể rối rắm đến độ bít não. Gã hoàn toàn không phải cố tình hy sinh hy siếc gì cả, thậm chí còn chưa kịp nghĩ gì. Ngay từ khi trận đấu bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1, gã đã rối đến xoắn não.
Đồng đội đều hiểu lầm, nên chẳng ai quan tâm gì Lý Duệ, bọn họ đều đang chờ gã hiển lộ uy lực. Còn trên sàn đấu, Hàn Yên Nhu lại tiếp tục tấn công đợt mới.
Hiện tại Lý Duệ đã hết ngẩn người, vội vàng thao tác ứng phó, nhưng tay chân gã như thể cứng ngắc, không chịu tuân theo điều khiển, làm tình cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ. Nếu hoàn toàn không đánh lại nổi thì hẳn sẽ bị Đường Nhu cho ngậm trọn bộ liên kích nữa, còn nếu ngang tài ngang sức thì phải là cùng nhau so chiêu. Mà hiện tại, Lý Duệ vẫn ứng phó được, nhưng lại làm không tốt, khiến cho cục diện thành ra đỡ trái thì hở phải, vô cùng chật vật.
“Thằng này vẫn đang giả bộ hả?”
Đám nhóc cùng đội đang spam tám nhảm với nhau.
“Giả bộ cũng giống phết.”
“Ha ha, đúng nha, dáng vẻ y chang như đang rất gắng gượng luôn.”
“Tí nữa gã mà bùng cháy, bảo đảm đối thủ trợn mắt luôn?”
“Tiếc quá không thấy được vẻ mặt của bọn nó.”
“Đúng đúng quá tiếc. Thằng Lý Duệ này mất dại quá.”
“Quá mất dại. Cho người ta rớt từ thiên đường xuống thẳng địa ngục luôn, hô hô.”
Hai người, mày một câu, tao một câu, vừa nhìn Lý Duệ chật vật trên sàn đấu vừa tám.
“Đến lúc ra tay rồi.” Một người nhìn tình hình nói.
“Ờ, đến lúc rồi.”
“Ha ha…”
Hai người cùng gửi emo chảy cả dãi. Nhưng tiếp mấy chiêu nữa, thanh máu của Đấu Ma Sư vẫn rớt tiếp một khúc.
“Thế mà còn chưa ra tay nữa, thằng này bình tĩnh vãi.”
“Chắc là muốn hốt hụi chót luôn, gan dữ.”
“Chẹp, tự tin vê lù.”
Hai người cảm khái liên tục. Rồi lại tiếp tục nhìn thanh máu của Đấu Ma Sư giảm xuống, lại giảm xuống…
“Đỏ rồi, chuẩn bị xuất chiêu. Mẹ nó, lại đợi đến lúc máu đỏ luôn, vãi chưởng thiệt.” Một đứa than.
“Ờ, tao thấy hơi lo rồi đó.” Thằng còn lại nói.
Nửa phút sau…
“Tao nói này, tụi mình hình như lo thiệt được rồi đó…”
“Thằng này bị gì vậy, có gì đó hơi sai sai.”
Sau khi máu đỏ, hai thằng vẫn không chờ được Lý Duệ bùng nổ, cả đám chỉ nhìn thấy sự vùng vẫy, rồi thanh máu của Đấu Ma Sư tiếp tục tụt xuống. Hai thằng không xem trận đấu nữa, không hẹn mà cùng quay đầu dòm Lý Duệ. Mặt mày Lý Duệ lúc này tái nhợt. Tuy rằng thời tiết cuối tháng 8 vẫn hơi nóng, nhưng văn phòng luôn bật điều hòa, gió mát rười rượi. Thế nhưng Lý Duệ vẫn chảy đầy mồ hôi. Gió mát lạnh, mồ hôi cũng là mồ hôi lạnh. Rốt cuộc, hai chữ Vinh Quang chiếm trọn màn hình, Lý Duệ ngẩn ra như thằng mặt liệt. Mọi người trợn mắt nhìn nhau.
Thua thì thôi, nhưng thua kiểu éo gì thế này? Quá mất mặt? Trận này với mấy trận gà bị cao thủ vờn chết khác mọe gì nhau đâu?
Mấy người bên Gia Thế đều kinh hãi, còn khán giả thì chả thấy thằng Đấu Ma Sư này là cao thủ đách gì. Trận này với các trận của mấy hôm nay có khác éo gì đâu? Đám người chơi đứng trước mặt Hàn Yên Nhu đều bị thông chết. Thật ra, tên Đấu Ma Sư này có thể chống đỡ lâu như vậy, tập luyện thêm không khéo cũng có tiền đồ nha.
Ra quân bất lợi quá.
Trần Dạ Huy thở dài. Nhưng người thua là Lý Duệ khiến hắn được an ủi phần nào. Hắn không động viên khách sáo gì, còn liếc qua đầy khinh thường. Đáng đời còn bày đặt giả vờ.
“Có cần phải đổi người không?” Lúc này trong phòng đấu, Hàn Yên Nhu hỏi.
Theo quy tắc thi đấu mà nói, phần đấu đơn là ba người ra sân, một người một trận, Hàn Yên Nhu đánh xong rồi thì đương nhiên là đổi người khác. Chỉ là bình thường tới khiêu chiến cũng không tất yếu là cùng đội, nên cũng không nhất định tuân theo quy tắc đấu này. Trước nay đều là Đường Nhu đơn thân độc mã ứng chiến. Mới đánh có một trận, Đường Nhu còn chưa đã tay đâu. Nên tuy rằng Trần Quả đã báo trước là đám người này muốn đánh theo quy tắc thi đấu, nhưng cô vẫn hỏi lại một câu.
Lúc này, bên phòng làm việc của Gia Thế, Lý Duệ đột nhiên nhảy dựng, nôn nóng vọt tới trước mặt Khưu Phi: “Thẻ tài khoản của mày đâu cho tao mượn cái.”
“Hở?” Khưu Phi nghi hoặc. Cậu đã quét thẻ vào game rồi, lúc này cũng đang làm khán giả xem đấu, Lý Duệ lại đột nhiên chạy tới hỏi mượn thẻ tài khoản, Khưu Phi ngơ ngác không hiểu. Trần Dạ Huy thì trái lại, hắn lúc trước cũng từng lăn lộn trong trại huấn luyện, hiện giờ thì quản lý công hội trong game, là một kẻ thấu hiểu cả game online lẫn giới chuyên nghiệp, nên rất hiểu tâm tình của Lý Duệ lúc này.
Dự là thằng này đang muốn lợi dụng cơ hội thu hút sự chú ý để ngóc đầu, ai dè lại thua đau thua đớn. Thế nhưng vẫn không bỏ cuộc, vẫn còn muốn vớt vát lại một cơ hội. Bởi vì nếu dùng tiếp tài khoản vừa đánh thua kia, dù có thắng lại cũng chẳng ngon nghẻ gì. May đây chỉ là online, không ai biết ngồi sau nhân vật Đấu Ma Sư kia là ai cả. Thế nên gã mới nghĩ ra chuyện đổi tài khoản, nếu về sau thắng thì chỉ tính lần thắng này mà thôi.
“Cho tao mượn đánh thêm trận.”
Nhưng Lý Duệ không giải thích mấy chuyện đó với Khưu Phi, chỉ nói vậy thôi.
Không biết Khưu Phi có nghĩ tới những chuyện đó hay không, nhưng cũng không đưa thẻ tài khoản cho gã, cậu chỉ nhìn rồi đứng dậy nhường chỗ.
“Cám ơn.” Lý Duệ nói một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống, nói với qua phía Trần Dạ Huy: “Tui đánh thêm trận”. Sau đó không thèm quan tâm Trần Dạ Huy trả lời thế nào, đã điều khiển nhân vật mới đổi từ Khưu Phi vọt vào đấu trường.
“Khỏi cần đổi người, tới đi.” Trên đầu nhân vật mới bay lên mấy chữ.
“Không phải cái đám này kêu là muốn đánh theo thể chế thi đấu hả?” Trần Quả ngơ ngác hỏi.
“Không sao đâu.” Đường Nhu trả lời.
“Em chắc chắn mừng không kịp rồi, tất nhiên là không sao.” Trần Quả bó chiếu.
Đường Nhu cười cười, đương nhiên là không chút để ý tiến vào trận.
“Đừng khinh thường, tên vừa rồi thật ra cũng khá, chỉ là đánh không tốt thôi.” Diệp Tu nhắc.
“Ớ… Vậy hả?” Trần Quả hoàn toàn không thấy khá chỗ nào.
“Ừ, ý đồ của gã rất khá, chỉ là đánh không ra thôi.” Diệp Tu nói.
“Sao lại thế?” Trần Quả hóng hớt.
“Tình huống này trong giới mà nói, gọi là: lỗi trạng thái.” Diệp Tu trả lời.
“……….” Trần Quả câm nín. “Lỗi trạng thái” đúng là một giải thích vạn năng, mọi nguyên nhân lẻ tẻ khác đều có thể khái quát bằng một câu “lỗi trạng thái”, mọi người hết lý do phản bác luôn.
“Dạ.” Đường Nhu trả lời. Chỉ là, cô vốn không hề có thói quen khinh địch. Đối thủ mới trước mặt, nick là Tĩnh Dạ Tư, lại là một pháp sư chiến đấu.
Trận mới bắt đầu, sau cái trận xoắn quá thành hại não kia, Lý Duệ rốt cuộc cũng điều chỉnh lại được tâm trạng. Gã không ngừng hít sâu, nhìn thấy hệ thống đếm ngược 3, 2, 1 vừa kết thúc liền lập tức ra tay.
Đây là một trận chiến không cho phép có chút sơ sẩy nào, tâm trạng của Lý Duệ cũng được điều chỉnh rất tốt. Gã không còn hoang mang lo lắng nữa, mà dốc toàn lực chuẩn bị. Vì thế vừa mở màn đã chủ động tấn công. Hai pháp sư chiến đấu nháy mắt đã va chạm giữa sân đấu, hai thanh chiến mâu quấn một chỗ, âm thanh va chạm vang lên liên tục. Loại thao tác chặn đòn tấn công này rất được khán giả hoan nghênh. Bởi vì sự va chạm binh khí càng khiến trận đấu có vẻ thêm phần kịch tính.
Mà trận này, mới chân chính là ngang tài ngang sức.
Khán giả càng xem càng cảm thấy hưng phấn. Đây mới chính là cục diện bọn họ mong đợi bấy lâu. Tuy rằng màn trước mắt cùng lắm chỉ coi như là đánh ngang tay, nhưng trước giờ chỉ toàn là Hàn Yên Nhu ngược đãi mọi người, nay tự dưng lòi lên một cao thủ có thể đấm đá như vầy, đã đủ khiến mọi người hả lòng hả dạ.
Nhóm ném đá im lặng từ lâu lại bắt đầu sôi sục. Vô số tin hò hét cổ vũ bay đầy màn hình, chỉ là hai người đang đấu đều không nhìn thấy. Tên Lý Duệ này xem ra đã chịu tập trung, phát huy thực lực như thường, thành công khiến cho mọi người chú ý. Nắm lấy, nhất định phải nắm lấy, chỉ cần túm được cơ hội này, mình sẽ thành anh hùng của đám người này. Không cần gã phải làm gì thì đám này cũng sẽ tuyên truyền trận thắng này của gã khắp nơi. Đến lúc đó mới công bố thân phận, vạn người dõi theo, không khéo mà nguyên một đống fan ập đến cửa câu lạc bộ yêu cầu Gia Thế ký hợp đồng với gã thành tuyển thủ chính thức ấy chớ.
Nhưng mà ký với Gia Thế cũng không phải là tuyệt nhất. Không tính đến chuyện mùa giải này chỉ đấu vòng khiêu chiến, mà còn chuyện Tôn Tường đang giữ Nhất Diệp Chi Thu nữa, gã sẽ không có cơ hội gì quá tốt. Chỉ xét tuổi tác thôi, gã còn lớn hơn Tôn Tường nữa kìa.
Nhưng nếu không phải là Gia Thế, thì trận thắng này cũng không chắc sẽ được các chiến đội khác chú ý. Vì tát thẳng mặt Hưng Hân, cũng chỉ trở thành anh hùng trong mắt fan Gia Thế mà thôi, fan đội khác chỉ tới xem kịch vui. Dù gã có nổi tiếng, thực lực biểu hiện ra cũng chưa chắc khiến mấy đội kia coi trọng.
Hoặc giả, sẽ có đội muốn ký hợp đồng với kiểu tuyển thủ nổi tiếng như gã để hưởng sái sự chú ý? Ờ chuyện này cũng không phải là chuyện bất khả thi. Nhưng những chiến đội như vậy, e là cũng không phải chiến đội lớn gì, cùng lắm chỉ là loại vừa và nhỏ thôi, thậm chí còn có thể là một trong hai chiến đội mới gia nhập năm nay nữa kìa. Một đội kia hình như là Nghĩa Trảm Thiên Hạ, hình như rất lắm tiền nhiều của. Chiến đội nhà giàu chắc sẽ có tiền đồ nhở? Mà còn có thể cung cấp cho gã điều kiện đặc biệt tốt nữa. Làm tuyển thủ kiểu này nghe cũng có vẻ ngon nghẻ nha. Lý Duệ nghĩ vậy, càng nghĩ nhiều gã càng cảm thấy mấy cảnh này càng thêm chân thật, thật đến mức tưởng như những cảnh tượng này đã hiện lên trước mắt. Ờ, gã chỉ chăm chú vào những hình ảnh đó, còn trận đấu đáng lẽ phải quan tâm, gã lại cho ăn bơ luôn.
Lý Duệ kinh hãi, gã vậy mà lại thất thần lâu đến vậy, không lẽ nãy giờ chỉ là thao tác theo bản năng sao? Lý Duệ sau khi hồi hồn nhìn lại sân đấu chỉ biết chửi mọe nó, lại lơ lửng.
May lần này Lý Duệ không bị xoắn não, nên gã nhanh chóng phá tan cục diện lơ lửng này. Thế nhưng, khi cuối cùng hai chữ Vinh Quang to oạch vẫn hiện lên trên màn hình, gã lại liệt mông luôn trên ghế.
Tĩnh Dạ Tư, nhân vật gã mượn từ tay Khưu Phi, đang nằm đo đất.