Edit: Hwan | Beta: Vẹt
Đối thủ trước mắt còn chưa đối phó nổi, Trương Tân Kiệt đã bắt đầu để ý tới Lam Khê Các vẫn đang án binh bất động. Cho dù hắn là siêu nhân đi chăng nữa cũng không thể nào xoay sở trong tình huống này. Hơn nữa không chỉ Lam Khê Các, hắn còn phải chú ý hành động bên Luân Hồi, Mưu Đồ Bá Đạo nếu không có hắn chỉ huy, không cách gì chống đỡ nổi hai mũi tấn công dưới sự chỉ huy của Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm.
Tạm quên Lam Khê Các, Trương Tân Kiệt giao cho Tưởng Du chú ý phía đó rồi vội vàng dẫn quân về phía sau tiếp tục đánh trả.
Tưởng Du vừa nghe đến việc phải cầm cự trước Lam Khê Các liền thấy hoảng sợ, vì ngay cả hắn cũng cảm nhận được ưu thế của họ không còn như ban đầu nữa. Luân Hồi vừa mới tấn công vào bên hông, đội hình của họ lập tức rối loạn, nhóm phòng ngự hàng ngang của họ theo không kịp, cực kỳ bị động. Trong tình cảnh nguy hiểm này, Trương Tân Kiệt lại phải chạy sang đối phó với bọn Diệp Thu
Tưởng Du chỉ huy hộ Trương Tân Kiệt một lúc đã đổ mồ hôi hột. Nhưng dù sao người làm hội trưởng như hắn không thể không có chút tài cán gì, so với những người khác, hắn vẫn hiểu rõ tầm nhìn chiến thuật của Trương Tân Kiệt hơn.
Trương Tân Kiệt chỉ huy bên kia, vội quay đầu lại bên này.
“Làm tốt lắm.” Trương Tân Kiệt khen ngợi Tưởng Du, lại chỉ huy tiếp mấy chi tiết, chớp mắt lại phải tập trung đối phó với bên Diệp Thu.
Duy trì được bao lâu? Nhìn Trương Tân Kiệt bận như thế, Tưởng Du càng lo âu. Gã có sốt ruột cách mấy thì cũng không thể nào thay đổi cục diện. Người như Trương Tân Kiệt làm đến vậy cũng là khá lắm rồi. Biết đâu trời thương cho một cơ hội, còn hơn chờ chết.
Thật đáng tiếc, tình huống mà Trương Tân Kiệt dự kiến đã xảy ra, đoàn đội bất ngờ thay đổi đội hình, quả nhiên khiến đám người chơi bị choáng váng đầu óc, phạm lỗi liên tục, hệ thống phòng ngự loạn xà ngầu, không thể chống cự nhiều phía đánh úp vào.
Nhưng để từ bỏ thì còn quá sớm, đối với Trương Tân Kiệt mà nói, đây chỉ là thất bại nhất thời mà thôi. Một trận đấu đoàn đội chuyên nghiệp thường phải trải qua nhiều pha hiểm nghèo. Có là tình huống nào đi nữa thì cũng không thể hoàn toàn đánh bại đối phương chỉ bằng chiến thuật gói gọn trong một đợt tấn công. Giống như một trận đấu bóng rổ, liên tục không ngừng, hai bên sử dụng đủ loại chiến thuật khác nhau, tìm mọi cách để vượt lên hoặc lật ngược tình thế.
Với Trương Tân Kiệt, trận này bắt đầu không tệ,sau đó Tiêu Thời Khâm bất ngờ xuất hiện làm cho bọn họ bị động, nhưng Trương Tân Kiệt đúng lúc thay đổi chiến thuật phù hợp, một lần nữa ổn định tình thế. Lúc này đây, Luân Hồi xuất hiện, quấy rối thế trận của họ, nhưng để nói Mưu Đồ Bá Đạo bị đánh bại thì hãy còn quá sớm. Bởi nếu coi thù hận của BOSS giống như tính điểm số thì Mưu Đồ Bá Đạo vẫn còn đang dẫn đầu, nhưng đối phương có thể vượt lên bất kì lúc nào.
“Tập trung lại phía 4 giờ, để BOSS qua một bên.” Trương Tân Kiệt bố trí chiến thuật mới, lần này là thả thính, đánh lạc hướng đối thủ. Cướp BOSS cơ mà, không phải đến giết nhau. Công hội các bên sứt đầu mẻ trán với nhau không phải vì BOSS sao? Hiện giờ Mưu Đồ Bá Đạo chủ động nhượng bộ, BOSS trước mặt, bọn không thể không giành lấy.
Nửa ngày liều chết chống cự các đánh úp bủa vây, rốt cuộc họ cũng có cơ hội xem cảnh “nghêu cò tranh nhau, như ông đắc lợi”.
Lần này, giống như lúc Luân Hồi bắt hắn lựa chọn. Khi đó, hắn biết rõ hệ thống phòng ngự sẽ rối loạn, nhưng không thể làm khác đi được. Còn bây giờ, cao thủ hai công hội có lẽ sẽ phát hiện ý đồ gây mâu thuẫn của Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng hai nhà bọn họ phải làm sao đây? BOSS ở trước mặt vậy nếu không cướp, thì chỉ còn cách cùng nhau tiêu diệt Mưu Đồ Bá Đạo.
Lựa chọn sau nghe cũng không tệ, nhưng trên thực tế rất khó xảy ra. Cũng bởi sau nhiều lần choảng nhau, các công hội luôn dựa vào trình độ cạnh tranh và cướp BOSS để quyết định cuộc chiến.
Kết quả như Trương Tân Kiệt đoán trước, BOSS vừa được nhả ra, thế lực hai bên không thể làm như không thấy BOSS. Sau khi nhào lên phá vỡ phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo xong, hai nhà đã dẫn dắt quân hướng về phía BOSS.
Đấu đi, để cho tôi thấy hai bên mấy người đấu đá ra sao.
Lúc này Trương Tân Kiệt thả lỏng đầu óc, lại chú ý đến phía Lam Khê Các. Nhìn sơ qua, Lam Khê Các vẫn chưa có động tĩnh gì, bên Luân Hồi ai chỉ huy thì hắn vẫn chưa đoán được. Chiến thuật vừa nãy chính là sở trưởng của Dụ Văn Châu, nhưng không thể kết luận chắc chắn. Đó cũng không phải màn phối hợp tốt nhất không thể bắt chước theo được.
Cho dù không phải Dụ Văn Châu, đây chắc chắn cũng là cao thủ nào đó. Bởi chiến thuật này, một người thường phải tập luyện chiến thuật hàng ngày như đội phó Giang Ba Đào cũng sử dụng được.
Đúng như những gì Trương Tân Kiệt hi vọng, hai bên lấy BOSS làm trung tâm, bắt đầu tấn công.
Người chơi lao vào nhau, đánh loạn cả lên, cho dù là Trương Tân Kiệt cũng không nhìn rõ được đó là chiến thuật gì. Hơn nữa hắn nhanh chóng phát hiện mình không cần phân tích nữa, bởi Luân Hồi đã thua rồi. Rõ ràng Luân Hồi có đoàn tinh anh thực lực vượt trội hơn cả bốn công hội, cũng có ưu thế chỉ huy hơn, nhưng khi hai bên giao chiến, BOSS nhanh chóng bị Nghĩa Trảm Thiên Hạ của liên minh bốn công hội kéo đi. Người của Luân Hồi dốc sức chém giết, nhưng vô ích, tấn công bị đối phương hóa giải dễ như ăn cháo, BOSS cách bọn họ càng lúc càng xa.
“Tại sao có thể như vậy?” Trương Tân Kiệt chốc lát không tin vào mắt mình. Biểu hiện của Luân Hồi quá nhu nhược, cái trình độ chiến thuật lúc quấy rối hệ thống phòng ngự của bọn họ biến đâu mất rồi? Sao gặp phải Diệp Thu là tèo vậy, phân biệt đối xử đó hả? Chẳng lẽ, biểu hiện vừa rồi của Luân Hồi chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi?
Nghĩ vậy, Trương Tân Kiệt thoáng buồn bực. Lúc này bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn được, Mưu Đồ Bá Đạo phải dốc hết sức cướp BOSS về. Chẳng qua tình huống hiện giờ khác lúc trước, nhà ai nắm BOSS sẽ trở thành cái đích bị mọi người vây đánh. Hiện giờ Mưu Đồ Bá Đạo sẽ không bị hai thế lực vây hãm nữa, mà áp lực này sẽ dồn lên liên minh của Diệp Thu.
Người của bên Mưu Đồ Bá Đạo nhào đến, lập tức bị đoàn đội của công hội Chiêu Hoa và Hạ Vũ chặn lại. Sau một hồi choảng nhau, Trương Tân Kiệt đã đoán được chỉ huy của hai nhà này là Tiêu Thời Khâm. Nhất thời hắn cũng đau đầu. Tiêu Thời Khâm cũng là một kẻ phòng thủ đã trải qua muôn ngàn thử thách, muốn vượt qua bức tường phòng ngự này không phải chuyện đơn giản.
Luân Hồi thì sao? Lúc này có thể mượn sức họ “giúp đỡ” một chút.
Trương Tân Kiệt tìm kiếm, kết quả phát hiện Luân Hồi đã tiến lên. Mà Tiêu Thời Khâm dẫn đầu hai công hội lại không có ý muốn cản Luân Hồi lại. Chẳng lẽ chúng biết chuyện mình qua cản sẽ lãng phí thời gian, nên vẫn vui vẻ đánh BOSS?
Thoáng chốc, Trương Tân Kiệt càng tin tưởng vào phán đoán vừa rồi của mình. Hắn sợ rằng mình đã đoán sai, có lẽ bên Luân Hồi không hề có cao thủ chỉ huy nào. Các siêu sao như Tô Mộc Tranh và Tiêu Thời Khâm lần lượt xuất hiện, chiến thuật của công hội Luân Hồi phát huy tác dụng đã làm hắn suy nghĩ sâu xa theo quán tính. Trên thực tế, Luân Hồi quả thật không đáng sợ như hắn nghĩ, hắn đã hiểu lầm, nhưng bọn Diệp Thu thì không. Bởi thế, Diệp Thu để cho Luân Hồi đi qua, hắn ta tin tưởng có thể vừa giết BOSS vừa ngăn chặn Luân Hồi tấn công.
Tình thế đảo ngược làm cho Trương Tân Kiệt dở khóc dở cười. Hắn biết rõ kế hoạch của Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm không khác ý định trước đó của hắn là bao, bọn này căn bản không muốn phân thắng bại làm gì, hiện giờ Tiêu Thời Khâm hoàn toàn tập trung phòng thủ, ngăn cản bọn hắn sang bên kia quấy nhiễu đoàn quân đang giết BOSS.
Chỉ là, cho dù nhìn ra kế hoạch, Trương Tân Kiệt cũng không dám tiến công sâu vào hàng rào phòng thủ của địch. Bởi đối thủ của hắn là Tiêu Thời Khâm, mà mục đích hiện giờ của Tiêu Thời Khâm là bám chân hắn, không quan tâm đến chuyện khác. Hơn nữa, thói quen của Tiêu Thời Khâm không chỉ đơn thuần là phòng thủ, vừa phòng thủ vừa phản kích mới là sở trường của hắn ta. Trương Tân Kiệt ngoài chuyện tấn công, cũng không thể nới lỏng phòng bị, nhất là ở trước mặt Tiêu Thời Khâm. Mặc kệ Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm quyết đấu phía sau, Diệp Thu vẫn lãnh đạo hai công hội vừa giết BOSS vừa phòng thủ thế công của Luân Hồi.
Diệp Tu đương nhiên xông lên tiền tuyến, hắn và Trục Yên Hà do Tô Mộc Tranh điều khiển là chủ lực của đoàn đội.
Đúng vậy, bọn họ tấn công, không chú trọng phòng thủ. Thành viên của họ ít hơn Luân Hồi, nhưng bên họ đều là tinh anh của các công hội, chưa kể đến tổ hợp nghề nghiệp của bọn họ tốt hơn.
Phía bên kia, Luân Hồi sắp chống đỡ không nổi. Hội trưởng Tam Giới Lục Đạo đang tự trách bản thân, Ngụy Sâm ở cạnh bèn an ủi: “Đừng bận tâm quá, tình thế này giống như một trận đấu đoàn đội vậy, chả ai nắm chắc phần thắng đâu.”
Tam Giới Lục Đạo thở dài: “Lỗi của tui, tuy ông đã phá được kế hoạch của Mưu Đồ Bá Đạo, giành được cơ hội, nhưng tui lại để hụt, làm BOSS bị Nghĩa Trảm Thiên Hạ cướp đi mất.”
“Nhìn kĩ đi, chỉ huy của chúng chắc chắn là Diệp Thu, cái tên pháp sư chiến đấu Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng gì ấy. Nghe tên đê tiện bỏ mịe. Nếu đối thủ chính là hắn, tui nghĩ mọi người sẽ hiểu được nỗi lòng của ông thôi.” Ngụy Sâm nói.
“Đúng vậy, nhất định là hắn ta rồi, còn bậc thầy pháo súng kia chẳng lẽ là… ” Tam Giới Lục Đạo nhìn về phía bên kia.
“Nếu thật sự là ẻm, chúng ta càng không có gì phải xấu hổ. Đậu móa, đường đường là đại thần giới chuyên nghiệp lại chạy vào game cướp BOSS, chúng ta tranh sao nổi? Nếu như nhóm tuyển thủ quán quân của chúng ta cũng đến đây, tui không tin bọn nó dám hổ báo như vậy.” Ngụy Sâm bức xúc mắng.
Lúc này, hai vị lãnh đạo của đoàn 1 đoàn 2 đang co giò mà chạy, đợt công kích bất thình lình này thật sự quá mạnh, họ không thể đỡ nổi nữa. Thực lực đứa nào đứa nấy bên đội ngũ tiên phong kia đều trâu bò hết. Nhất là đoàn quân của pháp sư chiến đấu và bậc thây pháo súng, Tam Giới Lục Đạo chắc chắn đó là Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, không sai vào đâu được.
“Đánh thế đéo nào nữa?” Tam Giới Lục Đạo cảm thấy tuyệt vọng, chẳng hề phát hiện người đang chạy trốn cùng mình thật ra vẫn chưa dùng hết sức.