Edit: Tùm | Beta: Mei
Tiêu Thời Khâm biết rất rõ chuyến đi này của mình có hơi bốc đồng. Muốn thám thính tình báo giữa các chiến đội có thế nào cũng hiếm khi xông thẳng vào phòng huấn luyện của người ta như vậy.
Không xông vào không phải vì không muốn, mà vì không thể được. Chứ nếu chui được vào phòng huấn luyện của người ta, quan sát nội dung huấn luyện, nhất là những bài huấn luyện đặc biệt trước mỗi buổi thi, đảm bảo thông tin thu được vô cùng đắt giá.
Tiếc là chả câu lạc bộ nào lại tùy tiện để thằng lạ hoắc lạ huơ ra vào phòng huấn luyện của mình cả, cách thăm dò tình báo này ngây thơ bỏ mịe. Thông thường, có thể đặt chân vào phòng huấn luyện thì chắc chắn đó là hoạt động giao lưu mà đôi bên tổ chức, không liên quan đến điều tra tình báo.
Với chiến đội Hưng Hân, Tiêu Thời Khâm đã sử dụng cách này rất thành công. Việc này ít nhiều cũng có phần nào khi dễ được chiến đội chíp hôi như Hưng Hân. Là chiến đội chíp hôi mà thôi, quy tắc còn chưa được thành lập, Tiêu Thời Khâm nghĩ mình tìm đến cũng không đến nỗi bị đuổi về. Kết quả đúng y như hắn đoán.
Nhưng đến chỉ thấy tất cả đều đang cắm đầu vào game, không thấy họ có hệ thống huấn luyện bài bản gì. Tiêu Thời Khâm biết giờ còn quá sớm để xem họ sẽ đối phó với Gia Thế thế nào, chủ yếu hắn muốn biết thực lực của Hưng Hân nhiều hơn, cả nhân vật lẫn con người.
Tình báo này kiểu này thì chờ người ta nói cho mình là điều không thể, chỉ có thể tự lần theo vài manh mối để suy đoán. Về việc này, Tiêu Thời Khâm cảm thấy mình làm được khá tốt, nhìn hành động của Bánh Bao, hắn cho rằng đối phương đã có thực lực nhất định với nghề lưu manh. Còn những cái khác đều có dấu hiệu cho thấy, đây tuyệt đối không phải một đội chơi game online bình thường.
Nhưng chỉ biết chiến đội Hưng Hân vượt tiêu chuẩn chơi game là chưa đủ. Tiêu Thời Khâm muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng hiện giờ hắn lại không có cách nào hay để tìm hiểu. Hay cũng vào game tiếp xúc thăm dò xem sao? Đừng thấy Tiêu Thời Khâm chỉ ngồi đần ra đó, thực chất trong đầu đang không ngừng cân nhắc xem nên làm gì. Ngay cả khi Diệp Tu tìm hắn nói chuyện, hắn cũng để ý xem có thể tìm ra được manh mối gì không, kết quả là giờ đang tự đấu tranh tâm lý…
Nhưng làm đội trưởng vương bài của chiến đội, nào có dễ dàng bối rối như vậy, Tiêu Thời Khâm nhanh chóng bình tĩnh lại, “Nói chung vẫn dốc toàn lực đối phó.”
“Ừm ừm, thái độ này không tệ.” Diệp Tu khen ngợi một người từng giữ vị trí đội trưởng bốn năm lại kiêm át chủ bài và tuyển thủ hạng sao không khác gì người mới khiến Tiêu Thời Khâm chỉ có thể gượng cười.
Đang chuẩn bị nói tiếp thì Trần Quả bỗng kêu lên, “Có biến.”
“Hả?”
“Lại có BOSS mới.” Trần Quả bảo.
“Nhanh thế cơ à.”
Diệp Tu vội vàng chạy qua, Quân Mạc Tiếu của hắn không treo acc, lần này người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ phát hiện BOSS mới xuất hiện, Trảm Lâu Lan không thấy Diệp Tu trong game bèn kêu gọi ở group chat, nhưng Diệp Tu không ngồi trước vi tính, Trảm Lâu Lan lại phải tìm Trục Yên Hà của Trần Quả, cuối cũng cũng gọi được Diệp Tu về.
“BOSS gì?” Diệp Tu hỏi.
“BOSS 70, Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall.” Trảm Lâu Lan vừa thấy đại thần gửi tin hỏi, tinh thần đã phấn chấn hẳn ra.
“Tập hợp tập hợp!” Diệp Tu kêu lên, có BOSS đương nhiên phải chén luôn và ngay. Đồng thời nghiêng đầu sang phía Ngụy Sâm, “Bên các ông nhận được tin chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Ngụy Sâm nghiêm túc nhìn Diệp Tu, “Phải cướp cho bằng được.”
Diệp Tu cũng nghiêm túc nhìn gã, “Tui thấy ông đang hưng phấn lắm kìa.”
“Bằng mọi giá.” Ngụy Sâm hăng hái đáp.
Đương nhiên, Diệp Tu biết vì sao Ngụy Sâm lại hăng hái đến thế. Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm được gã nghiên cứu rất kỹ phương án thiết kế đến cấp 70. Nên lúc chia nhau tài liệu cướp được từ BOSS, Diệp Tu cũng để ý đến nhu cầu của món vũ khí bạc này.
Để chế tác Bàn Tay Tử Vong cấp 70 cần 5 loại vật liệu rất hiếm cấp 70, ba trong số đó đã được Diệp Tu giành được trong tuần trước. Hai thứ còn lại đều rớt từ Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall. Mỗi lần BOSS rơi tài liệu đều không giống nhau, nếu cướp được Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall, sẽ có cơ hội lớn kiếm được vật liệu hiếm để nâng cấp Bàn Tay Tử Vong lên cấp 70.
Còn những cái khác thì giải quyết nhờ số vật liệu trị giá 2 triệu mua từ Luân Hồi. Lúc đó, họ đã có phương án chính xác cho Bàn Tay Tử Vong, nên vụ giao dịch vật liệu này sao có thể bỏ qua nhu cầu của Bàn Tay Tử Vong được.
Ngụy Sâm vất vả mấy năm liền mới tăng được Bàn Tay Tử Vong lên cấp 60, nay có cơ hội nâng đến cấp 70 cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện mấy năm qua, bảo sao không kích động cho được?
“Ông để ý tình hình bên đó, có thể phối hợp lúc cần.” Diệp Tu nói.
“Cần mày nhắc chắc.” Ngụy Sâm đáp. Đây chính là giá trị của đội trưởng nằm vùng, lúc điều khiển đoàn tinh anh số hai có thể ngấm ngầm thực hiện một số chiến thuật trợ giúp Diệp Tu cướp BOSS.
“Phía Trương Tân Kiệt, tao sẽ nghĩ cách kìm chân.” Ngụy Sâm chuẩn bị làm quả lớn vì Bàn Tay Tử Vong của mình, gã quá rõ kẻ cạnh tranh khiến họ đau đầu là ai. Hôm qua Ngụy Sâm cũng đã chỉ huy ngầm trợ giúp nhóm Diệp Tu, nhưng không quá thuận lợi khi đối mặt với Trương Tân Kiệt. Dù sao cũng có rất nhiều đoàn đội công hội tham gia cướp BOSS, luôn có sự ganh đua lẫn nhau, Ngụy Sâm không thể ra tay quá rõ ràng, từ từ và kiên trì mới là đạo lý đứng đắn. Nhưng nay, vì Bàn Tay Tử Vong, gã lờ mờ có ý định được ăn cả ngã về không.
“Đừng cuống.” Diệp Tu vừa login Ngộ Đạo Quân vừa nhắc gã, sau đó lại ngoái sang phía Tiêu Thời Khâm đang mải mê suy tính, “Tiểu Tiêu rảnh rang cũng qua giúp cái đi.”
Lời này tùy tiện quá nha, tự nhiên quá nha, làm người ta cũng ngại từ chối quá nha?
Nhưng vấn đề là Tiêu Thời Khâm đồng ý dễ dàng thế ư?
Đương nhiên hắn nghe ra được nhóm Diệp Tu đang định làm gì, họ muốn đi cướp BOSS. Cướp BOSS vì vật liệu, vật liệu để chế đồ bạc, đồ bạc để trang bị cho nhân vật nhà mình, sau đó xử lý Gia Thế trong vòng khiêu chiến?
Tiêu Thời Khâm giúp họ chẳng phải chính là chân ngoài dài hơn chân trong trong truyền thuyết còn gì?
Sự thật lù lù ra đó chả lẽ Diệp Tu lại không biết? Đương nhiên không phải, nhưng hắn nói như thể không biết quan hệ thiệt hơn giữa đôi bên, hồn nhiên cô tiên như kiểu có bạn đến chơi nhà mà tui đang dọn đồ, ông sang giúp cái đê.
Đề nghị này, khách đến nhà có mấy ai từ chối được?
Tiêu Thời Khâm lại xoắn quẩy.
Hắn đến nhà, người ta không để hắn đứng ngoài như kẻ địch, nãy còn thấy may mắn vì chuyện đó, giờ thì bắt đầu hối hận rồi, người ta muốn hắn giúp một tay đây mà. Đồng ý thì chân ngoài dài hơn chân trong, không đồng ý thì có hơi quá đáng, người ta đã không so đo thân phận nhạy cảm để mặc anh vào phòng huấn luyện rồi, thế mà anh cứ đắn đo thiệt và hại trong đó.
Túm cái quần là, Tiêu Thời Khâm vào được là nhờ người ta, giờ người ta muốn nhờ lại, cơ mà cái việc được nhờ này lại là việc rất không đứng đắn, là ai cũng khó quyết định thôi.
Gặp phải tình huống thế này, người từng trải qua đủ sóng gió cũng phải đứng đực ra, hắn nhìn xung quanh, mọi người đều đang chờ câu trả lời của hắn, thế rồi bỗng nảy ra một ý.
Trợ giúp tác chiến chính là cơ hội hiếm có để thăm dò thực lực của Hưng Hân, cho dù cuối cùng cướp được BOSS thật, nhưng một BOSS hoang dã thôi, quyết định được mấy phân chứ? Ngược lại, có khi hắn lại thu được nhiều thông tin thực lực thành viên Hưng Hân chứ chả đùa.
Nghĩ vậy, Tiêu Thời Khâm gật đầu. Còn vì thông tin hay vì kiếm cớ do không từ chối được, Tiêu Thời Khâm phải thừa nhận: cả hai. Đây là một mũi tên bắn hai con chim trong truyền thuyết đấy, chí ít cũng vừa thu thập được thông tin vừa cố ý gây chuyện quấy rối việc cạnh tranh BOSS của người ta, may là Tiêu Thời Khâm hoàn toàn không có suy nghĩ này. Hắn không phải người bỉ ổi như thế, không muốn hỗ trợ thì từ chối, nhưng nhất quyết không giả vờ đồng ý rồi cố tình phá rối.
“Chị chủ cho cậu ta mượn một acc kỹ sư máy móc.” Diệp Tu thấy hắn gật đầu thì lập tức bảo Trần Quả.
Trần Quả lấy một tấm thẻ trong đống thẻ cất trong ngăn kéo, vừa đưa cho Tiêu Thời Khâm vừa cảnh giác bảo: “Trong acc này có rất nhiều vật liệu, cậu sẽ không lấy chứ?
Tiêu Thời Khâm dở khóc dở cười, sự nghi ngờ này có hơi hạ thấp hắn, hắn là cấp bậc gì, cần phải trộm cắp sao. Nhưng người ta nghi ngờ hỏi thẳng, kể cũng thẳng thắn, Tiêu Thời Khâm đáp “Không”, Trần Quả mới đưa thẻ cho hắn.
“Dùng máy nào cũng được chứ?” Tiêu Thời Khâm hỏi.
“Ừ, dùng đi.”
Phòng huấn luyện của Hưng Hân có tổng cộng 12 máy, mỗi ba máy xếp thành một hàng, Ngụy Sâm, Diệp Tu, Trần Quả một bên, đối diện là Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm. Hai bên còn để trống gồm tổng cộng 6 máy, Tiêu Thời Khâm hỏi xong cũng chọn một máy giữa, bật lên.
Sau đó chợt nghe thấy Tô Mộc Tranh vui vẻ hỏi: “Thế em cũng chơi với?”
Tiêu Thời Khâm suýt thì rớt kính. Giờ có hắn tiên phong đứng ra giúp, Tô Mộc Tranh cũng công khai lên sàn đúng không?
Mới đầu Tiêu Thời Khâm không hề nghĩ đến điều này, tuy hiện giờ hắn có góp sức cũng chả phải vấn đề gì to tát, nhưng hắn vẫn liếc Tô Mộc Tranh một cái, ý bảo cô em cũng ranh ma lắm.
Tô Mộc Tranh đúng là nói cho hắn nghe, đương nhiên cũng nhìn hắn, chẳng qua hoàn toàn bơ đi cái lườm của Tiêu Thời Khâm, đắc ý ngồi xuống — vị trí mà Trần Quả nhường cho mình, bản thân cô đi lấy thẻ khác mở máy login.
Tiêu Thời Khâm vào game, vừa thấy trang bị của kỹ sư máy móc đã phải than, Thảm. Lại mở bảng công hội ra xem, vắng tanh. Người onl công hội không nhiều, tính cả kỹ sư máy móc của hắn ra thì chỉ vỏn vẹn 7 người online. Trong bảy người này không có Quân Mạc Tiếu, trên công hội chỉ có một người tên Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng gửi tin, “Đến thành Sorcer.”
Tiêu Thời Khâm đảo qua danh sách thành viên, nghề nghiệp của tay Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng này là pháp sư chiến đấu, có lẽ chính là Diệp Thu, đáp “Ờ” xong thì điều khiển kỹ sư máy móc te tua của mình chạy đến. Bao năm rồi hắn chưa động vào clone? Nhất thời, Tiêu Thời Khâm cũng bần thần.
Thành Sorcer, bốn công hội đã tập kết, bốn hội trưởng cũng đã có mặt. Kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm dịch chuyển đến thì thấy Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng, sau đó nghe thấy người ta gọi hắn qua.
“Cứ hai công hội đi với nhau, tui chỉ huy 2, cậu chỉ huy 2.” Diệp Tu nói với bốn hội trưởng.
Bốn công hội đều nhìn sang kỹ sư máy móc rách nát te tua, không phục lắm với sự bố trí của đại thần. Bốn người gần như đồng thanh hỏi, “Ai đây?”
“Tiêu Thời Khâm.” Diệp Tu đáp.