Edit: Nguyễn Thủy Tiên | Beta: Cú + Tiếu
Diệp Tu xông ra điều khiển Ngộ Đạo Quân quay đầu lại, thấy hệ thống phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo phía sau vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ. Trương Tân Kiệt đã dàn xếp xong kế hoạch đối phó tiểu đội mười người bọn họ, hiệu quả tính ra cũng y chang kiểu hắn dùng để đối phó với Lư Hãn Văn của Lam Khê Các. Không để ý chính là cách đối phó tốt nhất, quan tâm quá chỉ khiến mình thêm bị động.
Diệp Tu đắng mề, báo ứng hình như tới hơi nhanh thì phải?
Xoay góc nhìn về phía trước, thấy BOSS lúc này đang bị Mưu Đồ Bá Đạo bao vây. Thù hận của BOSS cũng không được ổn định, nhìn vẻ bất lực của đoàn Lam Khê Các xem ra chẳng chóng thì chầy cũng bị Mưu Đồ Bá Đạo hốt nốt điểm cừu hận.
“Đi.” Diệp Tu hô xong thì cho Ngộ Đạo Quân xông vào vòng người đang hỗn chiến với BOSS.
“Cướp BOSS?” Đám Trảm Lâu Lan tiến lên hỏi.
“Thế này có hơi quá đáng, nhưng ít nhất chúng ta có thể quấy rối bọn họ.” Diệp Tu nói.
“Ok, ông nói sao thì làm thế.” Trảm Lâu Lan đáp.
“Mục sư của Trương Tân Kiệt đâu rồi?” Diệp Tu nhìn trái nhìn phải cũng không tìm thấy nhân vật mục sư – Vọng Sơn Vân Vụ mà Trương Tân Kiệt đang chơi đâu. Mặc dù giá trị của hắn trong đội không phải biểu hiện bằng nhân vật, nhưng cứ đứng chình ình thế nhất định sẽ thành bia ngắm. Nếu có thể núp thì cứ núp, thật ra Diệp Tu cũng vậy.
“Bên này.” Không tìm thấy Trương Tân Kiệt, Diệp Tu bèn lập tức quan sát thế trận để tìm lối vào.
“Lên.” Diệp Tu ra lệnh.
Lần này không hề có tiết tấu gì như lần phá vây trước, mà mười một người cứ thế đồng loạt xông lên. Quỷ Trận của Một Tấc Tro bung ra, mười một người cùng tề tựu trong trận, nào thì tung skill, nào thì phối hợp hoặc tùy cơ ứng biến, nói chung vô cùng tùy hứng. Bởi chỉ thị của Diệp Tu chỉ có một: Thằng nào đánh BOSS thì mình bụp thằng đó.
Hồi trước lúc cướp BOSS của Hô Khiếu Sơn Trang, thì phương pháp gây rối ngon ăn nhất chính là xông thẳng lên “thịt” kỵ sĩ kéo cừu hận. Nhưng chỉ huy hiện tại của Mưu Đồ Bá Đạo là Trương Tân Kiệt, nên dù là Diệp Tu cũng không tìm được sơ hở, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Mười một người cùng xông lên, tất nhiên là sẽ đụng độ với đám nghề đánh xa đang giết BOSS đứng ngoài trước tiên, hơi bị ngon ăn luôn. Nhưng Mưu Đồ Bá Đạo phản ứng rất nhanh, đám đánh xa vừa thấy bị dập cái là lập tức co lại lùi vào trong, định để nhóm cận chiến lên cản đòn thay.
“Áp sát.” Diệp Tu vội vàng hạ lệnh.
Quỷ Trận của Kiều Nhất Phàm bày ra phải nói cực kỳ chặt chẽ, mười một người nhanh chóng đuổi theo đám đánh xa đang co cụm kia hòng “tẩm quất” tiếp. Nhưng toàn bộ tay súng của đối phương đã đồng loạt quăng bom, các pháp sư thì dựng tường lửa. Hành động thống nhất như vậy rõ là có người điều khiển phía sau. Trong nháy mắt đã vẽ ra một vòng cách ly, khiến mười một người Diệp Tu không dám xông bừa vào trong.
“Rẽ phải” Diệp Tu tiếp tục ra lệnh.
Tác dụng của chỉ huy chính là xem xét thời thế, thấy “tình hình” phát là thay đổi phương án hành động ngay.
Còn “thằng nào đánh Boss thì mình bụp thằng đó” chính là chiến lược cốt lõi. Chiến lược là mục tiêu bao quát, còn chiến thuật chính là tiểu tiết. Cần phải không ngừng thay đổi chiến thuật để đạt được mục tiêu chiến lược, chính là điểm giá trị của chỉ huy. Nếu không thể tùy cơ ứng biến, còn cần chỉ huy làm đách gì.
“Trưởng Đoàn Hai, tập kích vào đấy.”
Trưởng Đoàn Hai không phải tên thành viên trong team, mà là tên thành viên của đội đối phương. Nhân vật tên Trưởng Đoàn Hai bên đội Mưu Đồ Bá Đạo này bị Diệp Tu coi là mục tiêu công kích. Thật ra, người này không phải trọng điểm tấn công, chỉ là bị Diệp Tu gọi tên làm hướng mà thôi. Tiếp đó vầng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới lại rọi xuống, lưu manh của Bánh Bao xông lên nhanh nhất, nhào tới khóa yết hầu người ta. Ánh Sáng Thánh Giới tăng 30% tất cả thương tổn, Khóa Yết Hầu khiến tấn công vật lý tăng thêm 50%. Sau đợt tấn công này, Trưởng Đoàn Hai làm sao có thể sống được nữa?
Đáng thương hơn là người đánh chết gã cũng đách quan tâm sự sống chết của gã. Vị trí của gã chỉ là nơi tiếp theo mà đội Diệp Tu muốn chiếm đóng, cả đám chỉ tiện tay đập chết gã khi thực hiện kế hoạch di dời, chứ không phải nhằm vào bất kỳ cá nhân nào cả.
Lúc những nghề cận chiến của Mưu Đồ Bá Đạo vừa ra mặt, đối thủ đã nhanh chóng rời đi mất.
“Chặn phía sau bọn chúng, tập hợp thành bốn đội ở hướng 10 giờ, nhóm đánh xa rải skill diện rộng, đẩy chúng về phía Lam Khê Các.” Bên đoàn Mưu Đồ Bá Đạo, Trương Tân Kiệt vẫn quan sát từng nhất cử nhất động của đám Diệp Tu, truyền đạt chỉ thị từng bước một chính là nhiệm vụ hàng đầu của hắn lúc này.
“Nhóm đánh xa tấn công đi, nhanh lên, đánh về phía trước.”
Trương Tân Kiệt chỉ huy mọi người tập hợp thành bốn đội, nhưng kiểu tổ chức quy mô thế này rõ ràng không thể hoàn thành trong một nốt nhạc được. Bên Diệp Tu chỉ huy cũng rất nhanh, thấy rõ ý đồ của hắn, muốn nhân lúc bọn họ chưa bày trận xong thì cố gắng thoát khỏi vòng vây. Trong lần đọ sức này, bên Diệp Tu ít người nhưng linh hoạt, sức chiến đấu mạnh mẽ được thể hiện vô cùng rõ rệt.
Lúc bốn đội của Mưu Đồ Bá Đạo còn chưa tập hợp được 60% như Trương Tân Kiệt mong muốn, thì nhóm mười một người đã đánh tới nơi.
Hỏa lực của Trục Yên Hà đã bao trùm từ xa, Tiền Phương Cách Hải dưới sự yểm trợ của đội ngũ bắt đầu xả phép khắp bản đồ. Có Quỷ Trận của Một Tấc Tro lót đường, hai pháp sư chiến đấu lại trở thành “lính tiên phong”. Trảm Lâu Lan chém giết hăng say, còn lưu manh của Bánh Bao và nhu đạo của Dạ Tịch thì khá yếu trong mặt rải skill diện rộng này. Cả hai chỉ đành đảm nhận nhiệm vụ xử kẻ lạc bầy, thấy ai đang ca bài hoang mang giữa đợt tập kích của họ thì nhào lên xử gọn.
Bốn đội chịu sự tấn công mang tính phá hoại như thế thì làm sao có thể tập hợp được? Thoáng chốc đã bị mười một người mở đường máu thoát khỏi. Bốn đội nhất thời luống cuống cả lên, họ đương nhiên biết mục đích Trương Tân Kiệt tập hợp bọn họ lại làm gì, nhưng bây giờ còn chưa thực hiện xong đã bị người ta lướt qua mất, vậy mệnh lệnh tập hợp này có cần tiếp tục không?
“Hai đội sang trái hội họp, đội đánh xa vào lấp chỗ trống, tiếp tục đuổi đánh.”
Đúng vậy, vừa rồi chỉ là một giả thuyết mà thôi.
Chuyện chiến đấu, ai cũng không thể đoán đâu trúng đó được.
“Nhóm kị sĩ dùng Khiêu Khích ba lần liên tiếp, kéo BOSS về phía 7 giờ. Những người khác bám theo.’” Trương Tân Kiệt nói.
BOSS thay đổi vị trí khiến cả chiến trường lặng lẽ chuyển động. Vị trí tuyệt đối của mười một người Diệp Tu không hề thay đổi, nhưng vị trí tương đối lại dịch chuyển. Diệp Tu đảo góc nhìn xem xét toàn cục diện, chắc hẳn Trương Tân Kiệt có ý định đẩy họ về phía Lam Khê Các. Giống kế hoạch dùng nhóm đánh xa dồn ép lúc trước, nghĩ muốn cho họ đụng độ với Lam Khê Các.
Làm sao Diệp Tu có thể bị dắt mũi như thế.
“Lên, cứ tiếp tục xông lên.”
Một chỉ thị đơn giản, niềm hy vọng trong trận chiến rối loạn này, chính là sức chiến đấu cực kì nổi trội của tiểu đội bọn họ. Mưu Đồ Bá Đạo vừa muốn bảo vệ BOSS, vừa muốn ngăn Lam Khê Các lại, chúng không thể nào dùng hết sức đối phó với họ được. Trong tình hình như vậy, Trương Tân Kiệt còn có thể khiến BOSS tránh xa đội ngũ của Diệp Tu thì cũng xứng với trình độ chỉ huy cấp đại thần rồi.
“Thế này không ổn.” Diệp Tu quan sát, tuy đội của họ có thể tung hoành ngang dọc, nhưng sau cùng vẫn không thể tiếp cận BOSS. Trương Tân Kiệt phát huy toàn bộ ưu thế người đông thế mạnh, kiềm chế sự phá rối của tiểu đội xuống mức thấp nhất.
“Nhất định phải tiến lên.” Diệp Tu quyết định đánh cược một lần. Hắn biết khu vực trung tâm của đội Mưu Đồ Bá Đạo chắc chắn sẽ bền chắc như một cục sắt, nhưng không còn cách nào, họ nhất định phải đụng độ với cục sắt ấy, bằng không sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Đậu Hoa Cao, giết.”
Đậu Hoa Cao, lại thêm một tên đen đủi bị Diệp Tu coi là “ bảng chỉ đường”, bị Diệp Tu “ thuận mắt” chỉ mặt. Mười một người xông lên, Đậu Hoa Cao tạch, bọn họ nhất định phải tiến quân trên con đường này.
“Lần này phải dựa vào ông và Tiểu Bắc rồi.” Diệp Tu nói với Trảm Lâu Lan. Nhiệm vụ tiên phong mở đường, đáng lẽ ra nên để Đường Nhu đảm nhận, nhưng vấn đề là trang bị clone của Đường Nhu thật sự quá kém. Trang bị kém, damage sẽ thấp, dù thao tác có cao siêu đến đâu cũng chẳng giải quyết được gì. Con đường trước mặt, nhất định phải nhờ vào nhân vật có sức chiến đấu cực mạnh mới có thể đi xuyên qua được.
Nếu có Nhất Diệp Chi Thu thì …
Diệp Tu kìm lòng không đặng nghĩ, nếu trong tay mình hiện tại có Nhất Diệp Chi Thu, có lẽ họ đã lướt qua con đường này từ lâu.
“Yên tâm, cứ giao cho tui.” Trảm Lâu Lan trả lời, với tư cách một hội trưởng, một đội trưởng, Trảm Lâu Lan sẽ không chùn bước. Cũng đâu thể nói “Tui không làm được, thay người khác đi” khi Diệp Tu giao nhiệm vụ chứ.
“Tiểu Đường ở đội hai, Bánh Bao với Dạ Tịch vẫn phối hợp chiến đấu, Trục Yên Hà và Tiền Phương Cách Hải xả skill yểm trợ, những người còn lại chắc không cần tui phân công đâu nhỉ? Được rồi, lên thôi.”
Diệp Tu bố trí xong, quyết đoán xông lên đầu tiên, hắn dự định thay đổi chiến thuật đột ngột để Trương Tân Kiệt không còn ung dung thế nữa.
“Muốn tấn công thật à.”
Tiết tấu chiến thuật của Diệp Tu quả thực làm Trương Tân Kiệt phát bực, quân địch cũng phải đuổi theo vất vả, nhưng đáng tiếc, chiến lược đại trà kiểu này sớm đã bị mọi người nghiên cứu sạch sẽ. Một kẻ nổi tiếng cẩn thận như Trương Tân Kiệt cũng đã vạch sẵn cách đối phó với những trường hợp sớm muộn cũng gặp này từ trước.
“Chỉ tiếc rằng đội của anh không đủ damage.” Trương Tân Kiệt chú ý tiểu đội bọn họ đang đánh đấm vật vã, cũng phát hiện được chuyện mà Diệp Tu tiếc nuối. Từ một đội mà phân thành hai, trang bị của đội Nghĩa Trảm Thiên Hạ tuyệt đối đứng đầu, cơ mà mấy người còn lại thì quả thật không dám khen tặng.
“Damage không đủ cơ mà người thì ngon, nhưng nếu anh là chủ công thì ok, trang bị có rách tí cũng dư xài. Nhưng tiếc cái anh hiện giờ đang sử dụng nhân vật mục sư, còn không đủ để tung skill hỗ trợ nữa là.” Trương Tân Kiệt lúc này mới hoàn toàn yên lòng, bởi không ai am hiểu nghề mục sư hơn hắn. Mục sư đúng là có các chiêu hỗ trợ, nhưng vào lúc này đừng hòng mang lại tác dụng có tính chất quyết định nào.
Căn cứ vào cách sắp xếp đội ngũ của đối phương, Trương Tân Kiệt đã điều chỉnh lại lực lượng phòng ngự quan trọng nhất nhằm ứng phó. Hắn tin chắc không bỏ sót điều gì. Chỉ với một đội cỏn con mười một người trước mắt này đừng mơ đột phá được. Xoắn xuýt càng lâu chỉ càng mắc kẹt, sau cùng sẽ bị Mưu Đồ Bá Đạo thịt luôn cùng BOSS mà thôi.
“Không ổn rồi…” Bước đầu tấn công khá thuận lợi, nhưng Diệp Tu nhanh chóng phát hiện sau khi đối phương co cụm về sau, thì thế trận trở nên rất khó đột phá. Quét mắt một vòng qua đám nhân vật trước mặt, đủ các loại biện pháp hiện lên trong đầu Diệp Tu nhưng hắn nhận ra đách cái nào dùng được. Gặm không nổi cục sắt này rồi, mà nguyên nhân thất bại thiệt khiến người ta trào máu: damage đách đủ.
“Chuẩn bị rút lui.”
“Chuẩn bị bao vây.”
Hai đại thần đồng thời hạ lệnh.
Ai ngờ đúng lúc nào, một bóng người từ bên ngoài đột ngột xông vào:
“A, chỗ này có sơ hở nè, mần tới luôn.”