Toàn Chức Cao Thủ

Chương 730: Đội cảm tử Lam Hà

Edit: Cớt | Beta: Kha

Lúc này người của ba công hội Lam Khê Các, Luân Hồi và Lâm Hải đều rơi vào tình huống khó xử. Nếu cứ chém giết tiếp dường như cũng không có ý nghĩa gì, hai vị đại thần đã coi BOSS thuộc quyền sở hữu của mình. Nhưng cứ lầm lủi bỏ đi thì bẻ mặt lắm! Dù nói mình đụng phải hai đại thần, nhưng chú nghe thế liền chuồn êm thì nhục lòng chiến sĩ quá còn gì? Việc này mà truyền ra ngoài, ắt sẽ bị những kẻ cố tình xuyên tạc thành chiến đội nhà này sợ chiến đội nhà khác đến quéo người, đó là điều không thể chấp nhận được!

Ba nhà có xoắn xuýt mấy cũng phải đứng ngơ ngác ở đó. Bởi các công hội núp bóng câu lạc bộ cũng có nỗi khổ riêng, chuyện gì cần làm thì phải làm theo trình tự rõ ràng, dù cho đây có là trò chơi đi nữa.

Lại ngó tới Mưu Đồ Bá Đạo và quân đồng minh vẫn đứng đối mặt nhau, không khí khá tiêu điều, nhưng không ai nhúc nhích. Trong khi tin tức trong kênh đoàn đội của hai bên lại gửi đi vèo vèo. Diệp Tu và Trương Tân Kiệt đều thạo cách sắp xếp. Nhưng truyền chỉ thị xuống dưới thì bên Bá Đồ lại trội hơn. Trương Tân Kiệt có thể trực tiếp chỉ huy mọi người trên kênh công hội.

Còn bên Diệp Tu thì phiền hơn chút. Bốn công hội riêng biệt, nên hắn phải ra chỉ thị trong group QQ trước, rồi từng hội trưởng truyền đạt lại cho đám anh em thông qua kênh công hội nhà mình.

Mưu Đồ Bá Đạo là bên hành động trước.

Chia lính thành hai đường, cánh thứ nhất: phòng ngự, dựng lên bức tường người cô lập bọn Diệp Tu ở một bên. Cánh còn lại xông vào đoàn hỗn chiến kia lùng giết BOSS với ba nhà khác.

Người ra tay đầu tiên có thể chiếm trước thời cơ. Nhưng ý đồ của phe mình cũng sẽ bại lộ trước, người đến sau có thể bày kế đáp trả thích hợp. Thân là một trong bốn bậc thầy chiến thuật, Trương Tân Kiệt không quên điều ấy, hành động của Mưu Đồ Bá Đạo cực nhanh, rõ ràng không muốn kẻ địch có thời gian phản công. Tuy triển khai trận phòng ngự nhưng không phòng thủ một cách bị động, ngược lại còn chủ động dồn ép bọn Diệp Tu, như muốn đẩy họ ra chỗ khác.

Tấn công chính diện nhằm ngăn chặn ý định của địch, Trương Tân Kiệt chỉ mong bọn Diệp Tu nhắm thẳng phía trước rồi đụng phải tuyến phòng ngự của mình. Hắn cũng không cho rằng chỉ dựa vào một nhóm người là có thể chặn đường được, hắn chỉ muốn câu giờ mà thôi. Với áp chế level, giết một con BOSS hoang dã cấp 55 nhanh thôi.

Không thể không nói, suy nghĩ ban đầu của Lam Hà cũng giống với Trương Tân Kiệt. Chẳng qua cậu quá tin tưởng vào sức mạnh vượt trội của cá nhân, muốn mượn sức mình Lư Hãn Văn kéo chân đối thủ. Nhưng thực tế đã chứng minh, cá nhân dù mạnh cỡ nào thì khi đứng trước hợp lực của đoàn đội, đều nhỏ không đáng kể.

Tình hình Lưu Vân của Lư Hãn Văn giờ ra sao? Đã không còn ai chú ý đến nữa. Ngay cả đội cứu viện của Lam Hà cũng lượn một vòng rồi lủi về đánh BOSS khi gặp phải hai thế lực trâu bò này.

“Tiểu Lô, em sao rồi?” Lam Hà chỉ có thể PM để bên kia biết mình chưa quên nó.

“Diệp Thu khó đối phó thật đấy, ổng chẳng những nhìn thấu khuyết điểm Kiếm Ảnh Bước của em, còn lợi dụng kỹ năng cưỡng chế thù hận của kỵ sĩ trói cứng em ở đây!!!!!” Lúc PM, Lư Hãn Văn thích dùng dấu chấm than để chứng tỏ mình vẫn đang kích động vô cùng.

Chẳng qua cách dùng từ “trói cứng” này khiến Lam Hà đổ cả rổ mồ hôi, thằng nhóc này nói nhăng nói cuội rồi, cậu nhóc coi mình là gì thế hả?

“Em còn trụ được không?” Lam Hà hỏi.

“Hình như bọn họ không định hành em nữa.” Lư Hãn Văn rep.

“Ừ, có cường địch.” Lam Hà nói.

“Cường địch nào?” Lư Hãn Văn hỏi.

“Trương Tân Kiệt, đội phó Bá Đồ Trương Tân Kiệt.” Lam Hà trả lời.

“Á, Trương Tân Kiệt được gọi là bậc thầy chiến thuật cùng với đội trưởng, Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm đó hả.” Lư Hãn Văn kêu lên.

“Chính hắn.”

“Em có biết sơ sơ.”

“Giờ em đang làm gì?” Nhìn Lư Hãn Văn rửng mỡ tán phét với mình như vậy, Lam Hà chợt thắc mắc.

“Em làm gì cũng không xi nhê gì đến họ, quan trọng là họ muốn làm gì thôi.” Trong lời Lư Hãn Văn pha chút bất đắc dĩ, vì cậu nhóc cũng bó tay với tình hình bây giờ rồi.

“Đừng sốt ruột, anh tìm cách đến cứu em.” Lam Hà vừa nói vừa dẫn phân đội nhỏ của mình bộc đường vòng tìm cách cứu viện. Có hai đại thần ở đây, cậu ở lại chỉ huy cướp BOSS còn tác dụng gì sao? Không, cứ mơ đi em. Nếu đoàn đội do Lam Hà chỉ huy mà chặn được hai đại thần này, vậy cậu có thể lên thế chức của Dụ Văn Châu trong chiến đội Lam Vũ luôn được rồi.

Lam Hà hiểu rõ khả năng của mình, tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã quyết định từ bỏ BOSS. Bản thân cậu cũng không phải loại người làm việc qua loa, nếu Lư Hãn Văn không bị kẹt trong lòng địch, thì nhất định cậu đã dẫn đoàn sống mái một phen. Nhưng tình hình nay đã khác, Lam Hà dẫn đội cảm tử tiến vào lòng địch. Còn bên này tạm thời giao cho người khác làm đội trưởng chỉ huy.

Đội trưởng kia nghe vậy xém tè ra quần. Nếu không hiểu rõ lão đại Lam Kiều Xuân Tuyết này, gã cực kỳ nghi ngờ Lam Kiều gặp chuyện chạy trước bỏ anh em lại ôm bom. Gặp đội của hai đại thần hàng top như Diệp Thu và Trương Tân Kiệt, thì giao phó trọng trách kiểu gì cũng chịu không nổi.

“Cố hết sức nhé!” Lam Hà nghiêm túc nói, “Bọn tôi cứu tiểu Lô ra sẽ quay lại.”

Dứt lời, Lam Hà đã kéo đội đi. Còn bên này, hai đại thế lực đã sớm xáp lá cà, đủ loại kỹ năng bay loạn xạ, chiến thuật của hai đại thần vô cùng vi diệu, Lam Hà biết mình không thể nhìn thoáng là thấu triệt bí quyết bên trong, nên chỉ nép bên đứng xem. Vừa dẫn đội cảm tử đến sau phố, tìm một ngôi nhà nhảy lên, nằm rạp trên mái hiên lén lút nhìn xuống.

Vật vã hết sức.

Lư Hãn Văn hiện tại quá chật vật. Đoàn Diệp Tu và Mưu Đồ Bá Đạo đánh xáp lá cà, làm sao thiếu được hàng rào phòng ngự vững chãi như kỵ sĩ, thành thử ra họ sẽ không rãnh rỗi đứng đây trói chân Lư Hãn Văn nữa. Nhưng tùy tiện thả một cao thủ như Lư Hãn Văn chạy rong chính là tự xác, bọn họ nhất định phải giết chết cậu ta!

Kỵ sĩ vừa ra tay, Lư Hãn Văn đã quay ngay về hướng phát ra kỹ năng, chống đỡ hết sức chật vật. Nếu đổi thành một người không thao tác xuất sắc được vậy, dám chắc đã chết mấy chục lần. Nhưng HP hiện tại của Lưu Vân vẫn đang trong tình trạng báo động đỏ.

“Buff thằng nhỏ.” Lam Hà vội ra chỉ thị. Một kỵ sĩ và một khí công sư vọt ra khỏi đội.

“Yểm trợ!” Lam Hà vừa dứt lời liền tiên phong nhảy khỏi mái nhà, bổ ra Ngân Quang Lạc Nhẫn. Đám đồng đội còn lại cũng tung chiêu độc bổ từ trên cao xuống. Còn kỵ sĩ và khí công sư đang được đám Lam Hà vây ở giữa, một dùng Anh Dũng Bật Nhảy, một dùng Dòng Khí Bổ Xuống, cũng anh dũng tấn công xuống phía dưới.

Mười người đột ngột xuất hiện làm người chơi của bốn công hội bên dưới thoáng giật mình. Ở đây chỉ toàn đoàn đội lớn, trừ khi mười người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, bằng không màn tập kích này cũng không gây giật gân được lâu. Nhưng làm gì có chuyện chủ lực Lam Vũ cùng hùa nhau tới cướp một con BOSS hoang dã cấp 55 chứ? Nói mình hoài niệm đến thăm chốn cũ nghe còn đáng tin hơn.

“Ý đội trưởng!!!!” Ánh mắt trẻ con thật quá tinh. Mười người tập kích bất ngờ, Lư Hãn Văn cũng ngạc nhiên chứ, nhưng cậu vừa lia mắt đã thấy ngay Lam Kiều Xuân Tuyết đứng trong số đó, còn chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn chém ra lại không trúng người nào, người xung quanh đã sớm tản ra.

“Đội trưởng anh ra Ngân Quang Lạc Nhẫn sớm quá.” Lư Hãn Văn lớn tiếng nhắc nhở Lam Hà.

“Tập trung nào!” Lam Hà cảm thấy nhục mặt, lại không thể phủ định việc mình xuất chiêu sớm, nhưng cậu làm thế chỉ để tăng khí thế thôi mà!

“Buff đi!” Lam Hà lại la to.

“Rõ.” Kỵ sĩ và khí công sư mà Lam Hà dẫn đến có nhiệm vụ chính là giải vây cho Lư Hãn Văn, vốn một người là đủ, hai người ra tay cùng lúc cũng không cộng dồn thời gian kéo dài của hai skill. Nhưng để đảm bảo, Lam Hà vẫn dẫn theo hai người.

Anh Dũng Bật Nhảy và Dòng Khí Bổ Xuống đều là kỹ năng diện rộng. Sau khi đám người chơi dạt ra, hai người nhanh chống bắn kỹ năng về phía Lưu Vân.

Bất Động Như Núi.

Khí Định Thần Nhàn.

Hai kỹ năng vừa ra, một kỵ sĩ bên nhóm bốn công hội cũng đồng thời rống to lên. Ngoài Lưu Vân, cả đội cảm tử lập tức bị kéo về một hướng.

Lưu Vân của Lư Hãn Văn được buff một trong hai kỹ năng thôi cũng đủ kháng lại những chiêu khống chế của kỵ sĩ.

“Em đi trước đi!” Lam Hà hô to.

“Còn các anh thì sao?” Lư Hãn Văn hỏi.

“Về thành xong sẽ trở lại sau.” Lam Hà thành thật xác định hy sinh, nhưng đồng thời cũng nhắc Lư Hãn Văn rằng: Đây chỉ là game online, bọn anh chết vẫn có thể hồi sinh được, cậu đừng diễn cảnh ngộ sẽ chết cùng nị như phim truyền hình, anh già rồi, chịu không nổi mấy trò ấy.

“Không, cứ buff em, em sẽ mở đường dẫn các anh đi, có điều anh mang ít người quá!” Lư Hãn Văn khăng khăng không bỏ lại Lam Hà, nhưng hô to đầy khí phách như thế lại khiến Lam Hà hơi xấu hổ: Mình vừa đến đây đã nghĩ đến chuyện bỏ mạng lại, phải chăng quá tiêu cực rồi? Thiếu ý chí chiến đấu quá rồi?

Đâm Ngược Gió.

Kiếm quang của Lưu Vân bắt đầu lấp lóe mở đường cho mười người. Mười người chịu ảnh hưởng của Gầm Rú đồng loạt bổ về phía kỵ sĩ kia, chưa xông đến nơi đã bắt đầu ra chiêu. Trạng thái bị rống sẽ mất đi khi họ đánh trúng người ra chiêu. Mười người không phải dân gà mờ thiếu kinh nghiệm, làm sao dễ dàng tha cho gã kỵ sĩ này? Mười người tấn công một người, là gã tự tìm đường chết, cho dù không chết, cũng tăng áp lực cho trị liệu của bên kia, tiêu hao kỹ năng buff của chúng.

“Đi!”

Bọn Lam Hà vẫn đang đập sấp mặt gã kỵ sĩ, nghe Lư Hãn Văn hô, họ quay đầu lại đã thấy một đám người chơi ngã rợp trước Lưu Vân. Nhìn thôi cũng đủ đổ mồ hôi hột, công phu quá lợi hại! Cậu ta đã ra bao nhiêu kỹ năng rồi!

Tiếp đó, Kiếm Ảnh Bước xuất hiện, bọn Lam Hà hốt hoảng la to: “Tám ảnh?”

Không có Diệp Tu ở đây, tám ảnh này chẳng khác gì tám người thật, chúng lao ra cùng lúc, người chơi thường không phân biệt được thật giả, bối rối cực kỳ. Nhóm kỵ sĩ có khả năng đối phó với Lư Hãn Văn vừa định bật Gầm Rú, nhưng kỵ sĩ trong đội cảm tử đã nhanh tay dùng Tinh Thần Kỵ Sĩ reset hết kỹ năng, lại ném cho Lưu Vân một cái Bất Động Như Núi. Gầm Rú hết đất diễn, kiếm khách Lư Hãn Văn mạnh mẽ mở đường, mười người nối đuôi ở phía sau. Kỵ sĩ bên kia vốn chẳng còn mấy mống, còn muốn ra chiêu hút thù hận, nhưng đã sớm bị bọn họ khắc chế.

“Ha ha thoát rồi.” Lư Hãn Văn nhanh nhẹn vọt về trước, Lam Hà cũng kích động vô cùng, nhưng lại nhận được tin nhắn từ trưởng đoàn hai bên kia: “Chịu không nổi, BOSS bị cướp rồi.”

Hành động của ai kia cũng có chậm chạp gì đâu…