Toàn Chức Cao Thủ

Chương 672: Đội yếu rảnh rỗi

Edit: Pi | Beta: Kha

Hội trưởng công hội Việt Vân đương nhiên biết kẻ đứng trước mặt là ai. Nếu là tình huống thông thường, trong trò chơi gặp được tuyển thủ chuyên nghiệp, dù có là ai cũng cảm thấy vui mừng hết cỡ.

Chứ đúng ngay lúc này hội trưởng Việt Vân làm sao mà vui mừng nổi?

Thật ra làm fan của đội yếu cũng đau lòng lắm. Đội mạnh có tuyển thủ đại thần, nhân vật cấp thần, có chiến tích và tỷ số đẹp như mơ, những thứ đó đã đủ để fan bàn luận say sưa. Nhưng đội yếu lại không có những thứ này, fan đội yếu sẽ yêu mến đội bọn họ nhiều hơn, hiển nhiên không phải bị những vinh dự ấy hấp dẫn. Cũng chính vì vậy, fan của những đội yếu trung thành với chiến đội hơn hẳn. Bởi bọn họ gần như không còn gì để mất, chiến đội từ đầu đã không bằng người ta, tiến bộ được chút chút đã có thể khiến fan vô cùng thỏa mãn.

Đây là loại fan cực kỳ kiên định. Nhưng như thế cũng không có nghĩa bọn họ không thích những vinh dự ấy.

Bọn họ mong chiến đội nhà mình có thể có được tuyển thủ lợi hại, nhân vật lợi hại, có được chiến tích khiến người khác sợ hãi.

Chiến đội Việt Vân từng có được nhiều thứ tốt đẹp như vậy.

Tôn Tường.

Chiến đội của họ chợt phát hiện được một người mới thiên tài, mới vừa ra mắt đã thu hút được nhiều sự chú ý. Tôn Tường là một tân binh có thể giành được được tất cả vinh dự, vừa mới tham gia Liên minh một năm đã được đánh đồng với những đại thần đứng đầu. Trong một năm ấy, chiến đội Việt Vân mà cậu ta gia nhập cũng giành được chiến tích xuất sắc nhất từ trước đến nay, tất nhiên chỉ họ thấy thế mà thôi.

Nhưng hạnh phúc vốn ngắn ngủi.

Những kỳ vọng và sự chú ý giành cho Tôn Tường lại tựa như chẳng có quan hệ gì với chiến đội Việt Vân. Cứ như một thiên tài thế này nhất định không thuộc về một chiến đội cà tàng như họ.

Fan Việt Vân không đồng ý, lại không thể không thừa nhận.

Mắt thấy Tôn Tường thể hiện ngày càng xuất sắc, bọn họ vừa đắm chìm trong hạnh phúc, vừa lo lắng vô cùng. Mùa giải thứ hai, Tôn Tường vẫn tiếp tục ở lại đội cống hiến, fan hạnh phúc và kích động như thể fan của chiến đội giàu mạnh giật cúp Vinh Quang.

Đúng vậy, hạnh phúc luôn đơn giản đối với fan của một đội yếu kém.

Đáng tiếc ngày vui chẳng tầy gang. Vào ngày họp báo của kỳ chuyển nhượng mùa đông, đội trưởng chiến đội Gia Thế, tuyển thủ vĩ đại nhất trong lịch sử thi đấu của Gia Thế, tuyển thủ Diệp Thu tuyên bố giải nghệ, mà ngay sau đó, Tôn Tường của bọn họ cũng tuyên bố chuyển nhượng sang Gia Thế, trở thành người thay thế Diệp Thu.

Fan rất khổ sở, nhưng không có người nào vì vậy mà thất thố.

Fan chiến đội Việt Vân vốn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Bọn họ chúc phúc Tôn Tường, thậm chí còn vì chiến đội nhà mình đào tạo được một người mới có khả năng thay thế đại thần đứng đầu Diệp Thu mà cảm thấy tự hào.

Bọn họ không cay cú bất kỳ ai, chỉ tiếp tục lặng lẽ dõi theo và ủng hộ chiến đội Việt Vân.

Cạnh tranh BOSS hoang dã?

Nói thật công hội Việt Vân thậm chí còn không có đoàn đội tinh anh chuyên phụ trách công việc cướp BOSS. Cuộc cạnh tranh kiểu này cũng giống như chuyện tuyển thủ thiên tài Tôn Tường, rằng từ đầu những thứ hoành tráng vậy đã không chút liên quan gì đến các chiến đội yếu kém.

Nhưng mỗi khi cơ hội xuất hiện, bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.

Vòng tứ kết chính là cơ hội đấy.

Fan đội mạnh lúc này đều đang hò reo la hét, họ vì đội mình bị loại hoặc thắng lợi mà trút hết cảm xúc vào game, đây là ngày hội dành riêng cho fan, còn fan chiến đội Việt Vân lại không có vinh hạnh tham gia ngày hội non sông này.

Bọn họ im lặng bàng quan, lại chợt phát hiện có một cơ hội xuất hiện trước mặt.

Những công hội giàu mạnh thường chiếm độc quyền BOSS hiện đang bận dẫn theo đám fan của mình gây war khắp nơi, ai nấy đều tạm ngưng hành động săn giết BOSS hoang dã quanh năm suốt tháng kia.

Chỉ cần giết vài ba con BOSS hoang dã là có thể giúp một chiến đội tăng bao nhiêu cấp, không ai nói chính xác được. Nhưng ai lại lãng phí một cơ hội như vậy chứ.

Do đó, những chiến đội của các công hội nhỏ hiếm khi tham gia việc này tranh thủ kéo bè rủ nhau săn giết BOSS hoang dã.

Công hội Việt Vân đương nhiên là một trong số đó, kết quả bọn họ gặp Nghĩa Trảm Thiên Hạ tại Cung Điện Bóng Đêm.

Bọn họ biết Nghĩa Trảm sắp thành lập chiến đội mới, gần đây nổi bần bật và giành được nhiều sự quan tâm, thậm chí còn đè bẹp những kẻ ít nổi như họ. Chuyện này, ai có thể phục cho được?

Với mấy chiến đội tinh anh giàu mạnh kia, bọn họ tự nhận không bằng, nhưng đứng cùng Nghĩa Trảm Thiên Hạ, bọn họ cảm thấy vẫn có thể trành giành.

Cuối cùng bọn họ chỉ giành được một chữ “thảm”. Thậm chí đụng độ đội tinh anh của những câu lạc bộ giàu mạnh cũng chưa chắc thua thảm như vậy.

Nguyên nhân hiển nhiên là vì sự có mặt của cái tên chết bằm kia, cũng vì hắn trợ giúp mà chiến độ Việt Vân mới tổn thất nặng nề. Đại thần chuyên nghiệp đứng ra chỉ huy và dẫn dắt chiến thuật, hội trưởng Việt Vân thật sự ứng phó không nổi.

Mà hiện tại, người này tự nhiên như ruồi đi đến trước mặt, tự cao tự đại hỏi thẳng thừng.

Chẳng lẽ số trời đã định họ sẽ bị khinh thường ư?

Tuy bọn họ rất yếu, tuy kẻ khinh thường họ chính là kẻ mạnh nhất lịch sử Vinh Quang, hội trưởng Việt Vân vẫn cảm thấy lòng tự trọng bị tổn hại nghiêm trọng.

Nhưng có lẽ bị khinh thường mãi riết quen, hội trưởng Việt Vân dù bức xúc cũng không bứt nút. Họ yếu kém cũng là sự thật, trong cạnh tranh thì người mạnh luôn luôn đúng.

“Còn chưa đánh, người của mấy ông đâu?” Sau tất cả, hội trưởng Việt Vân lại bình tĩnh trả lời câu hỏi của Diệp Tu.

“À, tui đến điều tra trước, người của tụi này đang ở xa lắm.” Diệp Tu nói.

Quá thẳng thắn......

Hội trưởng Việt Vân không biết nên nói gì cho phải. Nếu là ngày thường, đừng nói thản nhiên thừa nhận mình đi điều tra, chỉ cần nhìn thấy tên công hội trên đỉnh đầu là bụp ngay và luôn miễn giải thích. Nhưng hiện tại, đối mặt người này, bụp được sao?

Hội trưởng Việt Vân không khỏi tự vấn bản thân. Dù công hội nhà mình có hai trăm account, đối phương chỉ có một người. Nhưng gã từng nghe nói, vị đại thần này vừa vào Thần Chi Lĩnh Vực đã bị các công hội lớn truy sát tập thể khi mới lên 50, nhưng sau cùng thì sao? Thì cũng không giải quyết được gì, người ta đã bình yên lên cấp 70 xong xuôi cả rồi.

Về phần tại sao không giải quyết được gì, còn cần phải hỏi à? Tất nhiên là hết cách bắt nạt người ta chứ sao.

Nhiều công hội lớn còn bó tay, hội trưởng Việt Vân cảm thấy mình bó tay cũng là chuyện thường thôi.

Fan chiến đội nhỏ thường rất kiên định, mà lãnh đạo những fan như thế, hội trưởng Việt Vân bình tĩnh hơn hẳn. Bọn họ vốn đã rất thấp kém rồi, còn có thể thấp hơn được sao? Tựa như hiện tại, con BOSS hoang dã này vốn không tới phiên họ, nếu cướp được thì lời, mà không cướp được cũng không xem như lỗ, ngay từ đầu đã không có gánh nặng gì. Vậy nên đối mặt với cái tên từng chọc tức biết bao lão đại như Tưởng Du Xuân Dịch Lão hay Thiên Nam Tinh, ngoại trừ chút buồn bực ban đầu, hội trưởng Việt Vân vẫn bình chân như vại.

“Gọi người của mấy ông đến đi.” Hội trưởng Việt Vân nói.

“Hở? Mấy ông không cần đổi chỗ à?” Diệp Tu bất ngờ.

“Dù tụi tui có muốn thì cũng không thể cắt đuôi ông được, đúng không?” Hội trưởng Việt Vân hỏi vặn lại.

“Cũng đúng.” Diệp Tu tán thành, “Nhưng chẳng lẽ ông cho rằng tụi này tới rồi thì mấy ông có thể đối phó được ư?”

Hội trưởng Việt Vân cạn lời. Những người có mặt ở đây vẫn còn nhớ rõ kết cuộc thê thảm ở Cung Điện Bóng Đêm. Xung quanh trở nên im lặng, không người chơi nào nói chuyện, tất cả lẳng lặng nhìn hội trưởng đang thương lượng với đối phương.

“Xem ra ý của ông là tụi này nên lặng lẽ đứng xem thôi phải không?” Hội trưởng Việt Vân dợm hỏi.

“Ồ, làm vậy tui không phản đối đâu.” Diệp Tu nói.

Hội trưởng Việt Vân buồn bực. Thế nhưng nhân vật nhỏ luôn là nhân vật nhỏ, so với làm to chuyện, họ thường sẽ chọn khó quá bỏ qua. Hội trưởng Việt Vân thở dài: “Xem ra chỉ có thể như vậy.”

“Nhưng tui còn đề nghị khác.” Diệp Tu bỗng nhiên nói.

“Cái gì?” Hội trưởng Việt Vân đang chuẩn bị hạ lệnh giải tán.

“Hợp tác đi” Diệp Tu nói.

“Hả?” Hội trưởng Việt Vân chợt nghe không rõ.

“Cục diện trước mắt chỉ là tạm thời, chúng ta có thể kéo dài suốt hai tuần là hạnh phúc lắm rồi. Chờ giai đoạn này qua đi, những công hội khác sẽ trở về tiếp tục nhúng tay vào việc cạnh tranh BOSS hoang dã, đến lúc đó, tất cả chúng ta vẫn không có sức cạnh tranh như cũ.” Diệp Tu nói.

“Ngay cả ông cũng không đú nổi à?” Hội trưởng Việt Vân ngạc nhiên.

“Ông lo cho tui làm gì? Lo cho chính mình trước đi.” Diệp Tu nói.

“......”

“Vậy ý của ông là?” Hội trưởng Việt Vân hỏi.

“Những công hội như chúng ta nên chung tay phá bỏ sự độc chiếm BOSS hoang dã của các công hội lớn.” Diệp Tu đề nghị.

Hội trưởng Việt Vân ngẩn ra.

“Chắc hẳn ổng đã nghĩ đến chuyện này rồi.” Diệp Tu lại hỏi.

“Có nghĩ đến, nhưng tui không nghĩ những công hội như tụi mình chung tay là có thể cạnh tranh với các công hội lớn.” Hội trưởng Việt Vân đáp.

“Nhưng nếu không chung tay thì không thể cạnh tranh nổi.” Diệp Tu tiếp lời, “Dù sao tụi mình cũng đang rảnh, vì sao lại không thử một lần? Cả ngày chỉ lo phá bản thì chán chết. Ông cứ nghĩ xem, thiết định của Thần Chi Lĩnh Vực rõ ràng cổ vũ người chơi PK nhiều hơn. Làm một công hội có câu lạc bộ, chẳng phải các ông nên làm gương sao?”

“Liên quan chỗ nào chứ?” Hội trưởng Việt Vân bó tay.

Lúc này Diệp Tu nhận được tin nhắn của Trảm Lâu Lan. Quân Mạc Tiếu đi đã lâu mà không thèm trả lời tin nhắn, Trảm Lâu Lan có chút lo lắng.

“Đừng nóng vội, đang bàn chuyện.” Diệp Tu nói.

“Đang bàn chuyện?” Trảm Lâu Lan khó hiểu, bộ mình mở tin nhắn sai cách nên thấy gì sai sai ư? Sao lại xuất hiện mấy con chữ thế này.

“Bàn chuyện hợp tác.” Diệp Tu nói.

“Hợp tác?” Trảm Lâu Lan tiếp tục khó hiểu.

“Hợp tác giết BOSS.” Diệp Tu nói.

“Ba nhà phân chia à?” Trảm Lâu Lan thoáng kinh ngạc, lẽ ra có đại thần giúp đỡ, bọn gã có ưu thế áp đảo, không cần hợp tác với chiến đội Việt Vân.

“Chưa chắc, có lẽ sẽ có bốn, năm, sáu nhà gì đấy.” Diệp Tu nói.

“Ý của ông là gì?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Chúng ta nên thành lập một đội ngũ có khả năng trường kỳ kháng chiến cạnh tranh cướp BOSS, mà không phải chỉ tạm thời đứng ở đằng sau mượn gió bẻ măng.” Diệp Tu nói.

Trảm Lâu Lan nhất thời sáng tỏ. Các công hội lớn giờ đang rất bận, chờ đến lúc bọn họ lại nhúng tay vào, cuộc chiến giành BOSS khẳng định không phải như cục diện bây giờ.

“Đây là kế hoạch ban đầu của ông đó hả?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Không phải, mới nghĩ ra thôi.” Diệp Tu nói.