Edit: Hwan | Beta: Mei
Ông sợ tôi không?
Lời này làm Đào Hiên có xung động muốn nhảy thẳng qua cửa sổ, lao đến bên kia đường ói máu vào mặt thằng cờ hó này.
“Tôi sợ cậu????”
Đào Hiên gõ xuống khung chat, nhưng lại nghĩ đáp vậy chẳng khác gì có tật giật mình. Gã nên phớt lờ câu hỏi này, nên tỏ vẻ mày đách có tư cách nói chuyện với tao.
Mình phải cho nó ăn bơ mới phải? Con trỏ dừng ở nút gửi đi, Đào Hiên do dự hồi lâu vẫn không quyết định được nên trả lời hay không. Cuối cùng gã đã hiểu được nỗi khổ của mấy tên nhóc so võ mồm với Diệp Thu trong giải đấu chuyên nghiệp. Chỉ mỗi một câu đã khiến người ta tức anh ách, đáp không được, không đáp cũng không xong, đủ để hiểu một câu như vậy gây ảnh hưởng đến trình trạng thi đấu thế nào. Nếu tuyển thủ mà do dự như Đào Hiên, có lẽ đã tạch cmnr.
“Coi đi, ổng không trả lời, ổng sợ rồi.” Bên kia đường, trong tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu nói với đám Ngụy Sâm đang vây xem. Đào Hiên không nghe được vì voice chat đã tắt, bằng không, hắn chẳng cần qua đường cũng đã ói sạch máu.
“Mày phắn đê, người ta bị da mặt dày như tường thành của mày làm hết hồn đó.” Ngụy Sâm nói. Gia Thế mà sợ chiến đội mới khởi bước như họ sao, đùa vui quá.
“Phải tự tin mỗi lúc mỗi nơi chứ.” Diệp Tu căn dặn.
“Móa, thế tụi mình còn lo lắng chi nữa, hiệp đầu gặp Gia Thế thì cho mình mày lên, đấm phát chết luôn, xong.” Ngụy Sâm móc xỉa.
Cả đám còn đang tranh cãi ầm ĩ, Đào Hiên rốt cuộc trả lời, câu ‘tôi sợ cậu’ đã bị hắn nuốt mất, chỉ gởi một câu: “Cho tôi lý do sợ cậu”.
“Còn cần lý do sao? Toàn bộ Vinh Quang ai không sợ tôi, đây là thường thức.” Diệp Tu trả lời.
“Ối giời, chịu không nổi nữa rồi, mọi người mau đến xem, có đứa chẳng biết tiết chế gì cả.” Ngụy Sâm la cho cả xóm cùng biết, Bánh Bao và Đường Nhu mãi lo chơi game, không hề vây xem, giờcũng bị Ngụy Sâm gọi lại. Trần Quả vẫn đứng xem suốt, khi nhìn thấy câu trả lời này, cô cũng phải vịn tường cho đỡ choáng.
“Quá khứ thì phải, hiện tại………” Đào Hiên đáp trả bằng kỹ xảo điền vào chỗ trống.
“Hiện tại? Phiền ông nên chui vào game phỏng vấn thử đi, khu 10 hay Thần Chi Lĩnh Vực ấy.” Diệp Tu trả lời.
“Cậu chỉ thể hiện tốt được trong game thôi.” Giọng điệu của Đào Hiên chứa đầy sự mỉa mai. Nói thật, hắn không tin mình sẽ thốt nên những lời thế này, đây vốn không phải phong cách thường ngày của hắn. Hơn nữa, thân là ông chủ của một câu lạc bộ, hiếm ai có thể khích cho hắn nói ra những lời như thế. Thế mà hôm nay, Diệp Tu khiêu khích thành công một sếp sòng của câu lạc bộ đáng lẽ cao cấp hơn những tuyển thủ như hắn, buộc người ta phải hạ mình chửi lộn với hắn trên QQ, đúng là chỉ bậc thiên tài trong lãnh vực châm biếm mới làm được
“Game online mới là trụ cột của Vinh Quang, đóng cửa công hội Gia Vương Triều, ông có dám không?” Diệp Tu hỏi lại.
“Nếu cậu đồng ý, tôi có thể sắp xếp một vị trí trong công hội Gia Vương Triều cho cậu.” Đào Hiên hoàn toàn bất chấp, chuẩn bị làm cho ra ngô ra khoai với Diệp Tu.
“Không cần đâu, ông nên trông chừng Gia Vương Triều cẩn thận thì hơn, coi chừng dẹp tiệm đấy.” Diệp Tu nói.
“Chỉ bằng mỗi mình cậu?” Đào Hiên lại hỏi.
“Ông hỏi Trần Dạ Huy thử xem, cậu ta bị hù chết khiếp ấy.” Diệp Tu nói.
Lần này Đào Hiên không đáp lại được, Diệp Tu luôn tỏ vẻ nói có sách mách có chứng, Đào Hiên làm ông chủ thì làm sao từng trải qua chuyện này. Đây hệt như khi hai người tranh cãi, một người có thể đưa ra luận chứng rõ ràng, còn người kia chỉ thể nhấn mạnh quan điểm của mình một cách yếu ớt. Tuy bây giờ Diệp Tu không nêu rõ ví dụ, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác lời hắn nói luôn có căn cứ, mà lời Đào Hiên lại như đứa nhỏ đang cãi bướng.
“Coi kìa, ổng lại không trả lời, tui thắng rồi.” Diệp Tu nói.
“Đệt, chú mày tính làm gì hả?” Ngụy Sâm nổi giận, nhìn những lời rác rưởi nãy giờ, ý định ban đầu vốn là để Diệp Tu xác nhận xem có phải trận thứ nhất gặp Gia Thế không, ai dè tên này lại dùng phương pháp quyết đoán như vậy để xác nhận, lan man cả buổi không vào vấn đề chính. Kẻ là đại thần, người là ông chủ, lại ấu trĩ như con nít đấu võ mồm.
“Nói nhiều vô ích, đợi lên sân quyết định đi.” Đào Hiên trả lời như thế.
“Được rồi, nhiều chỗ ông anh vẫn y như trước, thi đấu phải quyết định nhờ trận đấumới có nghĩa chứ.” Diệp Tu trả lời.
“Ha ha, cậu nên thắp nhiều nhang cầu cho vòng đầu đừng gặp tụi tôi.” Đào Hiên nói.
“Ừ, sẽ thắpmà.” Diệp Tu trả lời, đồng thời còn gởi một icon “gấu trúc thắp nhang”.
Lời Diệp Tu chợt mất hẳn tính công kích, Đào Hiên nhìn thấy icon “gấu trúc thắp nhang” thánh thiện kia cũng giật mình hồi lâu, sau cùng hắn đáp: “Gặp lại trên sân.”
“Gặp lại trên sân.” Diệp Tu trả lời, tắt khung trò chuyện.
“Xong rồi?” Ngụy Sâm trừng mắt.
“Xong rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Trên sân gặp.” Diệp Tu đáp.
“Mày phắn cho tao, rốt cuộc mày thăm dò được gì hả?” Ngụy Sâm hỏi.
“Ổng sẽ không dùng thủ đoạn. Thắng thua vẫn được quyết định trên sàn đấu mà thôi.” Diệp Tu nói.
“Mày xác định chứ?” Ngụy Sâm nhấn mạnh.
“Ừ.” Diệp Tu gật đầu.
“Vì sao?” Ngụy Sâm không hiểu, gã nhìn ra hai người có oán hận sâu sắc với nhau.
“Tui quen ổng nhiều năm rồi. Tuy đam mê của mỗi người dần thay đổi, nhưng có vài nguyên tắc cơ bản vẫn không thay đổi.” Diệp Tu lại đáp.
“Sao tao cảm thấy dù lúc đầu không đổi, bị mày móc xỉa riết cũng sẽ thay đổi?” Ngụy Sâm nói.
“Chỉ mấy đứa không có nguyên tắc như ông mới vậy thôi.” Diệp Tu đáp trả.
“Muốn vứt tên khốn này qua cửa sổ quá đi.” Ngụy Sâm cào tường. Tuy Diệp Tu rốt cuộc cho gã câu trả lời đầy thuyết phục, nhưng gã hóng hớt nãy giờ vẫn không thấy tin tức trên đấy chính xác chỗ nào. Ngụy Sâm còn đang tiếp tục rối rắm, ai dè Diệp Tu lại quay đầu nói với gã một câu: “Mau thắp nhang đê.”
“Mày nói gì?” Ngụy Sâm ngơ ngác.
“Dù ổng không xài chiêu, nhưng giả thuyết bốc trúng ngay trận đầu vẫn tồn tại, không nhanh đi thắp nhang thì làm gì bây giờ.” Diệp Tu nói.
“Mọe nó, thắp nhang hữu dụng à?” Ngụy Sâm nói.
“Vậy còn gì hữu dụng nữa?’ Diệp Tu hỏi.
Ngụy Sâm giật mình. Đúng vậy, còn gì hữu dụng nữa chứ? Mặc dù Gia Thế không giở trò, nhưng giả thuyết ngẫu nhiên còn đấy, nếu thât sự xui xẻo bốc trúng Gia Thế, thì cuối cùng cũng phải đối mặt, không thể trốn tránh.
“Được, gia tăng huấn luyện đi.” Ngụy Sâm nói, ngồi lại vị trí của mình.
Phòng huấn luyện đột nhiên trở nên yên tĩnh, Ngụy Sâm lại hỏi: “Bàchủ,nếu bây giờ tụi tui đi cướp của đám đội trưởng đoàn tinh anh, bà chị còn dị nghị gì không?”
“Chuyện này cũng có lý do chứ?” Đột nhiên bị hỏi, Trần Quả cũng thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời.
“Thôi, ai cũng có nguyên tắc, thôi thôi.” Ngụy Sâm nói.
“Kẻ vô liêm sỉ như ông cũng bị xúc động đậy luôn rồi à?” Diệp Tu nói.
“Xí.” Ngụy Sâm phớt lờ, đeo tai nghe lên, nhanh chóng trở về game.
“Dô, lượt hôm nay đã reset, lên tinh thần cho tao, nếu mà còn đứng sai chịu chết như lần trước, tao sẽ đá khỏi đoàn tinh anh ngay và luôn.” Ngụy Sâm quát, hiển nhiên đang bắt đầu dẫn đoàn tinh anh thứ năm của Luân Hồi vượt khó phá bản. Suốt mấy tuần liền, tour phó bản Suối Bất Tử của Ngụy Sâm coi như cũng đạt hiệu quả rõ rệt. Trên thực tế, chính các đoàn tinh anh của các công hội có câu lạc bộ cũng không chắc chắn sẽ qua cửa bảy phó bản lớn trong mộtđợt, có khigặp BOSS xong sẽ nắm tay nhau về chầu ông bà. Nhưng sau khi có Ngụy Sâm gia nhập, trình độ đồng đều của đoàn tinh anh thứ năm tăng lên đáng kể. Tuy biểu hiện của đợt CD lần trước không tốt,ai ngờ mới đánh đến con thứ tư trong mười con BOSS đã rủ nhau chết như ngã rạ, không thể tiếp tục nữa, làm Ngụy Sâm nổi trận lôi đình.
“Ổng……Không sao đấy chứ” Trần Quả nhích đến bên cạnh Diệp Tu, khẽ hỏi.
“Yên tâm, không sao đâu. Điểm tốt của ổng là có thể tự xử lý tốt mọi vấn đề, ổng sẽ không xoắn xuýt chuyện gì đâu.” Diệp Tu đáp đầy tin tưởng.
“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Trần Quả gật đầu, sau đó chỉ màn hình của Diệp Tu: “Có người nhắn cậu kìa.”
“Hả?” Diệp Tu tùy tay mở ra: “À, là Muội Quang.”
Trên QQ gởi tin cho Diệp Tu chính là Muội Quang.
“Anh đây, chuyện gì?” Diệp Tu trả lời.
“Mấy thứ anh gởi cho em, em đã nghiên cứu rồi, thông qua phần lớn công thức và số liệu có thể tính được, lại chỉnh sửa vài chỗ sai số liệu. Cơ mà có vài chỗ vẫn không thể suy ra được, nên em đành nhờ thầy hướng dẫn của mình. Thầy chỉ em lập vài mô hình số học sau cùng theo số liệu và công thức có sẵn, để em cho anh xem há.”
“Ôi vãi, em chờ chút, anh không hiểu em đang nói gì, sao lại làm phiền đến tận thầy hướng dẫn hả?” Diệp Tu rơi mồ hôi đầy đầu.
“Nhiều thứ em còn chưa giải ra, nên đành phải hỏi thầy thử, anh yên tâm, thầy hướng dẫn của em là giáo sư Trương Dĩ Xuyên.” Muội Quang nói.
“Anh có lo gì đâu.” Diệp Tu trả lời. Trần Quả bên cạnh ngó thấy cũng đầy tự hào. “Trâu bò vãi, còn có giáo sư đại học giúp chúng ta nữa.”
“Giáo sư đại học?” Mọi người cùng thắc mắc.
“Đúng vậy, Muội Quang tìm thầy hướng dẫn của mình giúp chúng ta nghiên cứu tư liệu, là giáo sư Trương Dĩ Xuyên của đại học XX đó.” Trần Quả nói.
“Ai?” Tất cả còn chưa kịp thông não, Đường Nhu đã kinh ngạc hỏi lại.
“Giáo sư Trương Dĩ Xuyên.” Trần Quả lặp lại đầy tôn kính, nhưng hiển nhiên cô cũng không biếtổnglà ai.
“Mọi người không biết ông ấy là ai à?” Đường Nhu bó tay nhìn mọi người.
“Là ai?” Mọi người lại hỏi.
“Đó là nhà toán học nổi danh thế giới, viện sĩ viện Khoa học Quốc gia, từng đạt nhiều thành tựu nghiên cứu có tính đột phá trong lĩnh vực toán học. Muội Quang là học sinh thế nào mà được nhà toán học nổi tiếng như thế tự mình hướng dẫn chứ?” Đường Nhu vừa nói vừa đi đến hóng hớt câu chuyện.