[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]
Edit: Kha | Beta: Tiếu
Việc sửa chữa tầng hai không quá nhiều, cũng không quá ít, nhưng dưới sự đốc thúc từ Trần Quả luôn hừng hực ý chí chiến đấu, tiến độ diễn ra rất nhanh, chừng hai tuần sau đã hoàn thành. Tiếp đó là sắp xếp những đồ đạc chuẩn bị từ trước, Trần Quả xem xét thấy khá hài lòng, mới kêu hết mọi người, bắt đầu chính thức sử dụng phòng huấn luyện chuyên biệt của chiến đội.
“Sáng quá thì phải?” Vừa nhú đầu vào, Diệp Tu đã bị ánh nắng chói chang từ những khung cửa sổ phía nam hắt vào mặt, đau khổ nhận xét.
“Hơi sáng đó.” Ngụy Sâm vào sau cũng nhận xét tương tự.
Trần Quả chả thèm quan tâm lời bình của hai tên không biết ranh giới cuối là cái mẹ gì này, chỉ tiếp tục mời chào mọi người ngồi vào máy cảm nhận. Máy tính được sắp đặt không khác gì tiệm net, tuyệt đối thuận tiện để chơi Vinh Quang. Chuột và phím cũng được lựa chọn theo những gì mọi người cần. Ngay cả Bánh Bao cũng được Diệp Tu xem xét đề cử kiểu dáng thích hợp.
Mười hai máy tính, ba máy một nhóm, lần lượt quay lưng về nhau, ở giữa là một khoảng trống hình vuông, trông rất có cảm giác đối chiến. Bởi vì chuột và bàn phím khác nhau, ai nấy đều có vị trí cố định. Diệp Tu và Ngụy Sâm được xếp ngồi ngay bên dưới cửa sổ thông gió áp suất cao, Trần Quả đã coi cả hai là hai cái chảo nghi ngút khói.
Bốn người vào chỗ của mình, khởi động máy, tiến vào trò chơi, chỉ chốc lát Diệp Tu lại cau mày ý kiến: “Sáng quá.”
“Đúng.” Ngụy Sâm nói.
Trần Quả đang định phớt lờ ý kiến cả hai, nào ngờ Bánh Bao bên kia cũng nheo mắt dí sát vào màn hình: “Chói quá, không thấy rõ.”
Ngay cả Đường Nhu cũng bất đắc dĩ bảo: “Thật đấy.”
Trần Quả chưa từng tự mình thử qua, vừa lại gần nhìn máy Đường Nhu, cô cũng bị choáng cả mắt. Cô cố tình chọn vị trí cửa sổ ngay hướng mặt trời, nhằm tạo nên một môi trường ngập nắng và sáng sủa, nhưng đồng thời, nó cũng khiến màn hình máy tính bị phản xạ, khó nhìn rõ.
“Treo màn lên đi.” Diệp Tu nhìn cửa sổ bảo.
Trần Quả buộc phải đồng ý với đề nghị trên, chọn màn treo lên, mọi người lập tức kéo chặt màn lại.
“Được rồi!” Bánh Bao là người đầu tiên hào hứng quay về máy tính.
“Ừ, bầu không khí phải như vậy nè.” Ngụy Sâm cũng tấm tắc không dứt.
Diệp Tu và Đường Nhu không phát biểu gì, nhưng trông vô cùng hài lòng. Chỉ riêng Trần Quả là câm nín. Màn để chắn sáng nên màu được chọn rất đậm, căn phòng huấn luyện vốn dĩ quang đãng trong tưởng tượng, nay lại âm u chẳng khác gì hiện trường gây án. Hơn nữa, trong hoàn cảnh tối tăm ấy, ánh sáng hắt lên mặt những kẻ đang vùi đầu chơi kia không ngừng biến đổi theo hình ảnh trên màn hình. Lúc này, ngay cả mỹ nữ không góc chết như Đường Nhu cũng y chang ma nữ.
Trần Quả không thể chịu nổi nữa, bèn bước tới gần cửa mở đèn.
“Á á!” Lập tức nghe thấy tiếng kêu rên đầy phòng, hệt như một lũ ma cà rồng bị nắng rọi.
“Tắt đi, mau tắt đi.” Trong đó, tiếng của Ngụy Sâm là thảm thương nhất. Gã vừa la hét vừa nhích mông điều khiển chuột và phím liên tục, cứ như ánh đèn giết cha giết mẹ gã vậy. Ngược lại, phản ứng của ba người kia không quá lớn, chỉ ngẩng đầu nhìn đèn.
Đèn cũng được Trần Quả đích thân chọn, bộ đèn pha lê rất đẹp, nhưng mấy tên trước mặt lại dùng ánh mắt thiếu thiện cảm ngó lên, khiến Trần Quả buồn bực không thôi.
“Đừng mở, chói màn hình.” Diệp Tu nói.
Trần Quả nhấn nút tắt bớt hai cái.
“Tắt thêm cái nữa.” Diệp Tu nói.
Trần Quả nhấn tiếp.
“Cái nữa.” Diệp Tu lại nói.
Trần Quả lại nhấn.
“Cái nữa.” Diệp Tu vẫn nói thế.
Trần Quả đen mặt lại tắt thêm một cái, thế là nghe thấy Diệp Tu hài lòng bảo: “Ờ, thích hợp rồi đó, cứ giữ nguyên thế há.”
Nguyên gì nữa, tắt mọe hết đèn rồi còn đâu, Trần Quả tức đến cào tường, hóa ra cô đã làm nhiều chuyện dư thừa đến thế. Thật ra vẫn còn một thứ khác trong phòng huấn luyện nữa, nhưng Trần Quả đã mất sạch can đảm khoe với mọi người, hơn nữa, bốn tên kia đã tập trung vào trò chơi sau khi hài lòng với không gian u ám này rồi!
Trần Quả đang thất vọng, bỗng nghe thấy Diệp Tu hỏi: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Tui nhớ chị còn cho cả màn chiếu vào mà?”
“Ừ, đúng rồi!” Trần Quả vừa nghe lại hăng hái hẳn, chạy vội sang góc bên phải, cầm remote nhấn một cái, màn chiếu chầm chậm thả xuống. Trông nó nhỏ hơn màn chiếu thường dùng trong những trận đấu thứ bảy, nhưng lại vừa đủ với một không gian không quá lớn như phòng huấn luyện.
“Ý, thứ này được nè, sau này coi trận đấu có thể dùng nó, đỡ phải xuống dưới chen chúc. Hễ nghe mấy thằng gà mờ đéo hiểu gì mà chém gió như đúng rồi là anh đây phát bực.” Ngụy Sâm cảm thán liên tục.
Mọi người phì cười.
Mới đầu, Ngụy Sâm cũng thích chương trình phát sóng trận đấu thứ bảy của tiệm net Hưng Hân lắm, tuần đầu tiên còn chú tâm ngồi xem cùng mọi người.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ở tuần thứ hai, sau khi giành được vị trí đẹp ngồi xem, Ngụy Sâm đã cãi vã với người bên cạnh. Lúc ấy, tên này đang tỏ vẻ cao siêu nhận xét trận đấu với bạn mình, Ngụy Sâm ngồi cạnh thấy hắn chỉ bậy quá, bèn nhiệt tình sửa sai giùm “game thủ cao siêu” kia. Ai dè người ta đách quan tâm Ngụy Sâm nói gì, chỉ khinh khi nhìn Ngụy Sâm mà rằng: “Chú mày thì biết đách gì?”
Ngụy Sâm không phải một tên game thủ èo ọt hay ru rú trong nhà, gã là tên bụi đời xó chợ chính hiệu, năm nào cũng như năm nào, chỉ từ lưu manh trẻ biến thành lưu manh già mà thôi, còn tính nết sao vẫn giữ nguyên vậy. Đồng chí Ngụy Sâm chả thèm cãi lý, người ta muốn gã diễn cảnh tú tài gặp nhà binh, gã liền trở thành một nhà binh hung hãn.
Ấy thế mà Ngụy Sâm lại không nổi giận, gã bảo vì mới đến tiệm net nên phải nể mặt bà chủ, hơn nữa phải giữ hình tượng khi lập chiến đội mới vân vân. Diệp Tu nghe xong, chỉ móc xỉa: “Nghe ổng chém đi, chẳng qua phe kia đông hơn thôi.”
Sau lần thứ hai, Ngụy Sâm không còn hào hứng ngồi xem cùng người chơi nữa. Nhưng chuyện xem trận đấu trên màn ảnh bự thật sự quá sướng, nay Trần Quả lại đặt cho họ một thiết bị thế này, Ngụy Sâm cảm thấy rất mừng rỡ.
“Tuần này tụi mình ngồi đây xem trận đấu đi.” Ngụy Sâm tuyên bố.
“Hơ… tui thích ngồi dưới xem hơn.” Bánh Bao bảo.
“Vì sao?” Ngụy Sâm nói.
“Đông vui, màn hình lớn hơn.” Bánh Bao hớn hở đáp, lý do thẳng thắn đến khó đường cãi lại.
Đối với đồng đội, Ngụy Sâm có nổi sung mấy cũng không bùng nổ được, gã đành tận tình khuyên bảo Bánh Bao: “Bánh Bao à, tụi mình là những game thủ cấp cao quyết chí thành lập chiến đội chuyên nghiệp, nếu cứ quây quần với đám ma mới kia, thì còn ra thể thống gì? Mình nói thì chúng nghe không hiểu, chúng nói lại khiến mình bực mình, vậy còn gì thú vị nữa?”
“Có đâu, tui thấy vui lắm.” Bánh Bao chơi phũ.
Tất cả cười rộ lên.
Ngụy Sâm cũng bó tay, sống chung đã hai tuần, sao gã lại không biết Bánh Bao tưng tửng chứ, gã cũng không khuyên bảo vô ích nữa, chỉ vùi đầu tiếp tục chơi.
Hai tuần này, ba người Diệp Tu vẫn luyện cấp như trước, Ngụy Sâm vẫn dốc sức cầm clone nằm vùng ở Luân Hồi. Nhờ vào thực lực, tuy chưa leo lên được vị trí chủ chốt, nhưng Ngụy Sâm đã là một đàn em đắc lực, được dấn thân vào đoàn tinh anh của công hội Luân Hồi, lập được nhiều công lớn trong những hoạt động cướp BOSS hoang dã suốt hai tuần nay. Kiếm được một cu li như vậy, dù có là nằm vùng, các công hội lớn cũng vui vẻ lợi dụng, bởi lẽ lợi ích mà cao thủ mang lại là thật.
Ngụy Sâm dần giành được tín nhiệm, cũng chầm chậm cài đồng bọn vào công hội Luân Hồi. Đám anh em của Ngụy Sâm do chính tay gã dạy bảo, trình độ không tồi, chí ít có thể chiếm một vị trí nhất định trong bất kỳ công hội lớn nào. Chuyện cả bọn vốn là thành viên của Lam Khê Các đã đủ để chứng minh.
Việc một thành viên quan trọng liên tục tiến cử người vào công hội không phải vấn đề gì to tát đối với những công hội người chơi thường, hội trưởng còn vui vẻ duyệt hết, nhưng nếu là công hội thuộc câu lạc bộ thì chuyện rất đáng ngờ. Việc cạnh tranh giữa các công hội vốn chứa nhiều vấn đề, không phải chỉ vui vẻ giản đơn như thế.
Dưới sự sắp xếp của Ngụy Sâm, đồng bọn của gã đều giả vờ xin vào hội với thân phận fan Luân Hồi. Fan chiến đội nhiều vô số kể, fan muốn gia nhập công hội thuộc câu lạc bộ cũng đông như kiến cỏ, hành động như vậy sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào. Tiếp đó chỉ cần kiên nhẫn chờ tới phiên mình được réo vào công hội.
Ngụy Sâm đăng nhập, rảnh rỗi đi dạo một vòng, bất chợt nhận được tin nhắn do chính hội trưởng Tam Giới Lục Đạo gửi tới.
Một nhân vật tai to búa lớn, hội trưởng của công hội thuộc câu lạc bộ, lại tự mình nhắn tin cho một thành viên, chứng tỏ Ngụy Sâm đã có vai vế khá cao trong Luân Hồi.
Ngụy Sâm mở tin nhắn, sau một hồi nói chuyện với Tam Giới Lục Đạo, gã không nhịn được chửi thề: “Đù má!”
“Gì đó?” Diệp Tu ngó qua xem thử.
“Móa, nó muốn bố mày dẫn đoàn, đồng bọn của tao còn chưa tập hợp đủ đâu.” Ngụy Sâm mắng.
Đây chính là kế hoạch ban đầu của gã và Diệp Tu. Ngụy Sâm phải chứng tỏ năng lực chỉ huy vượt trội ở Luân Hồi, khiến chúng phải giao đoàn đội cho gã chỉ huy để lợi dụng triệt để tài năng ấy.
Ngụy Sâm đang là thanh viên trong đoàn tinh anh, đoàn có thực lực cao thế này, ắt hẳn sẽ do chính tay hội trưởng Tam Giới Lục Đạo quản lý. Những kẻ khác chỉ huy trâu bò đến mấy, cũng không thể dễ dàng thay thế được. Chỉ huy là một việc cực kỳ vinh dự. Cứ tưởng tượng kẻ đứng đầu đoàn tinh anh và cả hội trưởng đều phải nghe theo một người xem thế nào? Không thích hợp gì cả. Thành ra, cả hai dự là Luân Hồi sẽ giao cho Ngụy Sâm một đoàn để gã tự tin thể hiện. Nhưng họ chẳng ngờ Luân Hồi lại hành động nhanh đến vậy, hội nằm vùng tự phát của Ngụy Sâm còn chưa thó chân vào được mấy em đâu.