[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]
Edit: Kha | Beta Tiếu
Nhìn thấy cái tên khắc trên đó, trong đầu Trần Quả thoáng hiện lên vô số dự đoán và liên tưởng. Cô muốn dựa vào thông tin trên bia để xác nhận thử, nhưng ở nơi này thật sự trông không rõ được những chữ khác. Trần Quả vẫn tuân theo nguyên tắc không lên quấy rầy, không lại gần, chỉ thập thò tại chỗ, thăm dò xem có moi thêm tin tức hữu ích nào từ vị trí hai người che khuất không.
Ai ngờ còn đang cố gắng, Diệp Tu bất chợt xoay người nhìn thấy Trần Quả. Biết Diệp Tu thấy rõ dáng vẻ vừa nãy của mình, Trần Quả cuống tới mức muốn đào hố chôn mình, gắn thêm cái bia rồi đi chầu ông bà ngay và luôn. Cô lập tức giả vờ không phát hiện Diệp Tu nhìn sang, hết dòm trái rồi ngó phải. Một lúc sau lại lén lút nghía trộm, Diệp Tu còn đang mỉm cười nhìn cô, thấy cô nhìn sang bèn phất tay, tỏ vẻ bảo cô qua đấy luôn.
Trần Quả giật mình, lại giơ tay múa chân xác định, sau khi Diệp Tu gật đầu mới bước sang.
Là người quen thuộc với nghĩa trang Nam Sơn, Trần Quả hiểu rõ quy định của những phần mộ bên này, dãy mộ của bọn Diệp Tu thuộc hàng thấp nhất ở đây. Thiết kế đơn sơ, không gian giành cho người viếng rất hẹp, ai mà nhiều bạn đến viếng sẽ không đủ chỗ đứng. Trần Quả bước tới phía trước, trông thấy nấm mộ nhỏ đơn sơ nom rất sạch sẽ, có lẽ hai người vừa quét dọn xong. Bó hoa Thiên Điểu cũng được đặt lặng lẽ trước mộ. Trần Quả cuối cùng cũng thấy rõ dòng chữ khắc trên bia.
Tên gọi, thời gian lập bia nhanh chóng cung cấp cho Trần Quả vài thông tin. Lúc này Diệp Tu chợt đứng sang một bên, vỗ nhè nhẹ vào bia nói: “Nhìn người này đi, nếu không dừng ở đây, giờ nhất định cũng là một đại thần đứng đầu Vinh Quang.”
“Là anh của em à?” Trần Quả hỏi Tô Mộc Tranh, tên gọi trên bia đã chứng tỏ điều này.
“Vâng.” Tô Mộc Tranh gật đầu, trước mộ, cô bé đã bỏ kính và mũ xuống, nhưng trông vẻ mặt không quá buồn bã, trên đấy chỉ khắc sâu nỗi hoài niệm. Theo năm sinh tử trên mộ, người này qua đời khi mới 18 tuổi, cách bây giờ đã gần 8 năm.
“Cậu ấy sao thế?”
“Tai nạn xe.” Tô Mộc Tranh nói.
“À.” Trần Quả im lặng, cô cũng từng cảm nhận nỗi đau bất chợt như vậy.
“Anh ấy là người thân duy nhất của em.” Tô Mộc Tranh lại tiếp.
“Ơ?” Điều này làm Trần Quả giật mình, cũng làm cô nhớ đến trên phần thông tin vắn tắt của một ngôi sao như Tô Mộc Tranh lại chưa từng giới thiệu hoàn cảnh gia đình. Trần Quả còn cho rằng cô bé không muốn tiết lộ chuyện trong nhà. Hồi cả bọn cùng ăn Tết âm lịch, cô chỉ biết Diệp Tu vì sao không về, nhưng ngay cả Tô Mộc Tranh cũng trú lại câu lạc bộ, Trần Quả mới đầu cũng hơi nghi, còn cho rằng Tô Mộc Tranh muốn ở lại với Diệp Tu. Đến bây giờ cô mới biết, Tô Mộc Tranh mới thật sự là người muốn ăn tết đoàn viên lại không thể tìm ai. Còn Trần Quả ư? Cô chỉ sống một mình, nhưng trên thực tế cô vẫn còn vài người họ hàng thân thích, chẳng qua không liên lạc nhiều thôi.
“Tụi em lớn lên trong cô nhi viện, sau vì vài biến cố mà phải lưu lạc bên ngoài, là anh ấy vẫn luôn chăm sóc em.” Tô Mộc Tranh nói.
Trần Quả tiếp tục kinh ngạc, cô không ngờ quá khứ của một ngôi sao Vinh Quang nổi bật như Tô Mộc Tranh lại bi thảm đến thế. Cậu anh trai Tô Mộc Thu mất khi chỉ mới 18 tuổi, trước đó còn phải gánh vác trọng trách nuôi sống hai người. Trần Quả không thể tưởng nổi cả hai phải trải qua một cuộc sống khó khăn nhường nào.
“Ha ha.” Nào ngờ Tô Mộc Tranh đứng sau lại bật cười, “Chị đừng tưởng tụi em sống vất vả gì, không có đâu. Nhờ tài chơi game của anh ấy, tụi em vẫn luôn sống rất tốt.”
“Tài chơi game?”
“Đúng thế.” Tô Mộc Tranh cười, “Cày thuê, bán trang bị, tham gia mấy trận đấu ngầm, thậm chí còn viết chương trình hack. Không có chuyện gì về game mà anh ấy không biết làm.”
“À, giỏi thật đấy.” Trần Quả đáp mà lòng lại đắng chát. Cô biết ngoài miệng Tô Mộc Tranh nói vậy, nhưng sự thật chưa chắc hạnh phúc được như lời cô bé kể. Đừng quên Trần Quả chính là người lớn lên trong tiệm net, còn kinh doanh một tiệm net có quy mô lớn. Dù không phải người bắt đầu tiếp xúc game online ngay từ đầu, mỗi ngày lại phải trông giữ một nơi như thế, Trần Quả vẫn hiểu rõ cái nghề sinh sống nương nhờ game theo lời Tô Mộc Tranh.
Nó có thể giúp ta sinh tồn, nhưng rất khó mang lại một cuộc sống no đủ. Trần Quả không biết Tô Mộc Thu đã làm được đến đâu, nhưng ngày đó cậu ấy chỉ là một thiếu niên, hẳn đã gặp rất nhiều khó khăn để duy trì cuộc sống cho hai người. Bây giờ hiện thực cũng bày ngay trước mắt, mộ của Tô Mộc Thu là mộ phần thuộc hàng thấp nhất Nam Sơn, chứng tỏ lúc an táng họ chẳng có của cải gì nhiều nhặn.
Nhưng Tô Mộc Tranh nói vậy, Trần Quả cảm thấy cô bé không phải an ủi mình, mà có lẽ ngày ấy cô đã rất hài lòng. Nhu cầu của một cô bé với anh trai nương tựa nhau nay đây mai đó chỉ đơn giản như thế, nên những ngày tháng vất vả trong mắt người khác, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Trần Quả càng thêm củng cố niềm tin, bởi cô thoáng nhìn thấy vẻ mặt Diệp Tu lúc ấy. Ngay thời điểm Tô Mộc Tranh vui vẻ hồi tưởng lại, trên mặt kẻ luôn bình tĩnh kia chợt dâng lên chút cay đắng. Trần Quả biết hắn không phải một thiếu niên đáng thương không nhà để về, nhu cầu và chất lượng cuộc sống của hắn chắc chắn không giống một cô bé phải lưu lạc. Rõ ràng Diệp Tu biết cuộc sống của hai anh em họ Tô ngày ấy ra sao, nên khi Tô Mộc Tranh bảo mình “hạnh phúc”, vẻ mặt nhìn thấu mọi chuyện của hắn cũng tương tự tâm trạng Trần Quả.
“Sau khi Vinh Quang xuất hiện, anh trai em rất vui vẻ, anh ấy rất coi trọng trò chơi này, còn dồn hết sức lực vào nó.” Tô Mộc Tranh nói tiếp.
“Tôi quen biết hai người họ lúc này nè.” Diệp Tu nói.
“Sau khi cậu bỏ nhà đi ư?” Trần Quả hỏi.
“Ừ.” Diệp Tu gật đầu, “Sau này gặp được họ, nói chuyện với Mộc Thu rất ăn ý, chúng tôi cùng lập chí thành danh ở Vinh Quang, mỗi ngày luôn vùi đầu vào game cùng nghiên cứu các nghề, nghiên cứu kỹ năng, nghiên cứu trang bị và hệ thống chỉnh sửa trang bị mới xuất hiện của Vinh Quang. Thật ra, giờ trong giới chuyên nghiệp vẫn còn những món đồ bạc tự chế do cậu ấy nghiên cứu ra đấy.”
“Thế á!” Trần Quả thán phục.
“Đúng vậy, chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu cũng là sản phẩm của cậu ấy.” Diệp Tu nói.
“Kể cả Ô Thiên Cơ ư?” Trần Quả đột nhiên nhớ tới món vũ khí bạc này, lần đầu cô thấy nó, Diệp Tu từng nhắc tới một người bạn, lúc ấy Trần Quả cảm thấy là lạ, cũng không hỏi nhiều. Giờ xem ra, người bạn mà Diệp Tu nhắc đến chính là Tô Mộc Thu.
“Đúng, quá thiên tài phải không? Tiếc thay, lần cập nhật lên cấp 55 đã gạt phăng ý nghĩa của tán nhân và món vũ khí này.” Diệp Tu thở dài.
“Nhưng anh em vẫn không từ bỏ đâu.” Tô Mộc Tranh nói.
“Ừ. Ý kiến chế tạo Ô Thiên Cơ của cậu ấy bắt nguồn từ thưở tán nhân dần lưu hành, kể từ ngày đó, cậu ấy không ngừng nghiên cứu, thử nghiệm, trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại, cậu ấy vẫn không hề từ bỏ. Ngờ đâu ngay thời điểm sắp chạm tới thành công, thậm chí cậu ấy đã tạo sẵn một nhân vật mới chuẩn bị thăng cấp cùng Ô Thiên Cơ, Vinh Quang lại chợt cập nhật. Ngay cả tôi nhìn thấy bản cập nhật ấy còn không chấp nhận nổi chuyện đau đớn này. Cậu ấy không nói lời nào làm bọn tôi hoảng sợ. Chị biết sau đó thế nào không?” Diệp Tu hỏi.
“Sau sao?” Trần Quả giật mình, trong đầu liên tưởng ngay đến chuyện Tô Mộc Thu nghĩ quẫn đâm đầu vào xe tự tử. Nhưng rồi ngẫm lại, nếu sự thật là vậy, sao Diệp Tu còn hỏi “Chị có biết sau đó thế nào không”.
“Ngày hôm sau, khi tụi tôi còn đang lo lắng vì cậu ấy, cậu ấy đã tiện tay vứt một tấm thẻ vào người tôi, cười bảo rằng: chỉ là bắt đầu lại lần nữa thôi mà.” Diệp Tu nói.
“Kiên cường thật đấy.” Thoáng chốc, Trần Quả cảm thấy bội phục Tô Mộc Thu từ tận đáy lòng.
“Sau này cậu ấy thật sự buông bỏ suy nghĩ về tán nhân, chọn một nghề khác luyện lại từ đầu. Thời điểm đó, đi đôi với bản cập nhật mới, tin Liên minh Chuyên nghiệp được thành lập dần lan rộng. Bọn tôi cũng được xem như hai cao thủ có tiếng tăm, lần lượt được nhiều người liên lạc mời mọc. Tuy tán nhân không thực hiện được, nhưng chúng tôi có thể tiến một bước trong Vinh Quang, ai cũng rất vui vẻ, đáng tiếc rằng...” Nói tới đây, Diệp Tu buồn bã hẳn, cúi đầu nhìn bia mộ. Trên ảnh chụp, một thiếu niên thanh tú từa tựa Tô Mộc Tranh đang ung dung mỉm cười đầy tự tin.
Trong nháy mắt, dường như Trần Quả có thể nghe thấy một giọng nói cực kỳ bình thản: chỉ là bắt đầu lại lần nữa thôi mà.
Sau khi trải qua cơn đả kích bị chối bỏ mọi cố gắng, chỉ có người tuyệt đối tự tin mới có thể thoải mái nói ra câu ấy. Mà người đó chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi.
“Khi đó, tụi tôi đã xác định được đội ngũ, chuẩn bị ký hợp đồng chính thức, thì cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Diệp Tu thở dài.
Ba người đều trầm mặc, Tô Mộc Tranh cũng hơi nghiêng đầu, nhưng rồi nhanh chóng xoay về, trong mắt còn ẩn hơi nước, cô lại mạnh mẽ mỉm cười: “Nhưng anh ấy vẫn để lại rất nhiều thứ.”
“Ừ, Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu, nếu không có món vũ khí bạc này, e rằng tôi cũng không thể giật giải ba lần dễ dàng vậy đâu. Ha ha, hồi ấy, món vũ khí này có phần đáng sợ quá mức quy định, lúc về chị có thể hỏi lão Ngụy thử, hù ổng chơi.” Diệp Tu nói.
“Còn Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu nữa, quá khứ không thể thực hiện được của cậu ấy đã thành hiện thực rồi.” Trần Quả tiếp lời.
“Còn tài khoản cuối cùng mà anh ấy dự định dùng để đánh giải nữa.” Tô Mộc Tranh nói.
“Hả? Đâu?” Trần Quả thật lòng muốn cúng bái di vật sau cùng mà cậu thiếu niên kiên cường và tự tin này để lại, một nhân vật vốn xưng Thần nay lại trở thành một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
“Là Mộc Vũ Tranh Phong mà em đang dùng đấy.” Tô Mộc Tranh nói.