“Tiểu Đường em có muốn thử không?” Trần Quả đem trò đập chuột sang cho Đường Nhu.
“Em ấy không cần, cái này không giúp nhiều cho em ấy đâu, thao tác của em ấy trước mắt có lẽ khoảng 200, nhưng không quen thuộc với trò chơi, không có kinh nghiệm dẫn đến sức phán đoán không đủ, tốc độ phản ứng bị hạn chế. Em ấy vẫn còn chỗ để nâng cao được, có điều phải chầm chậm luyện tập trong trò chơi.” Diệp Tu nói.
“Vậy còn cậu? Tốc độ thao tác tay của cậu là bao nhiêu?” Trần Quả hỏi.
“Tôi? Tôi đã qua giai đoạn theo đuổi tốc độ tay rồi, tôi chỉ dùng tốc độ tay 60 cũng đủ để đối phó chị.” Diệp Tu nói.
Trần Quả thoáng nhớ lại lần đầu tiên xem thao tác của Diệp Tu dưới tốc độ tay tàn kia, dựa vào tốc độ tay này, hắn đã một mình giết chết được Ám Dạ Miêu Yêu, lúc ấy Trần Quả đã cảm thấy thật thần kỳ. Bây giờ nghe được Diệp Tu bảo chỉ cần tốc độ tay 60 cũng có thể diệt được mình, Trần Quả cũng không tức giận, cô đã càng ngày càng thấy Diệp Tu không hề đơn giản. Tốc độ tay lên xuống tự nhiên, đấy chính là khác biệt lớn nhất giữa tuyển thủ chuyên nghiệp với người chơi bình thường.
“Thứ này cậu còn cần bao lâu mới chuẩn bị xong?” Trần Quả hỏi bản hướng dẫn mà Diệp Tu đang sửa lại.
“Còn chút nữa, bản hướng dẫn do Diệp Thu viết cũng không phải vẹn toàn trong mọi mặt đâu, có mấy người viết cũng hay lắm, một tí nữa tôi cũng xếp vào cho chị. Thế nhưng chưa tiếp xúc đã xem hướng dẫn cũng không tốt, tốt nhất là nên tự mình trải nghiệm đã, có cơ sở nhất định hãy xem hướng dẫn.” Diệp Tu nói.
“Vì sao? Chẳng phải làm theo hướng dẫn có thể bớt vòng vèo hơn sao?” Trần Quả nói.
“Bản hướng dẫn chỉ là kinh nghiệm mà người đi trước tổng kết lại mà thôi, thứ viết bên trong chỉ đại diện cho hiện tại. Một bài hướng dẫn, quá một hai năm, thậm chí chỉ trong vài tháng sẽ có người phát hiện ra những phương án còn tốt hơn so với hướng dẫn. Không những do trò chơi cập nhật, quan trọng hơn là trình độ kỹ thuật của người chơi không ngừng tiến bộ hơn trước. Kỷ lục tồn tại là để bị phá, phải phá mới ra kỷ lục, đỉnh cao nhất vĩnh viễn chỉ tồn tại trong tương lai mà không phải quá khứ. Hướng dẫn là để tham khảo, không nên cứ theo đấy mà làm, như thế sẽ chẳng bao giờ đột phá thêm bước nào đâu.”
Trần Quả nghe xong thì ngạc nhiên, chẳng dám tin những đạo lý to lớn này lại xuất phát từ miệng tên lôi thôi luôn chết dí ở nhà này. Đạo lý kia rõ ràng không hề quan tâm đến sự sùng bái của Trần Quả đối với Diệp Thu, nếu là bình thường Trần Quả nhất định sẽ nhảy lên tranh cãi tới cùng, nhưng lúc này lại cảm thấy không thể nổi giận nỗi.
“Vậy em chơi trò chơi trước vậy!” Kết quả Đường Nhu lại tiếp nhận quan niệm này, ngồi bên cạnh Diệp Tu đút thẻ của cô vào máy.
Diệp Tu gật đầu, quay đầu nhìn sang Trần Qủa.
“Chị… đi đập chuột?” Trong nháy mắt này Trần Quả kìm lòng không được mà hoài nghi, bản thân mình có phải bị chơi xỏ hay không.
“Đập chuột chỉ nâng cao phản ứng của chị, thao tác chân chính phải rèn luyện trong game.” Diệp Tu nói.
“Ừ.”
“Được rồi, đi mau lên!” Diệp Tu nói.
“Được.” Trần Quả trả lời, xoay người rời đi, đi vài bước mới kịp phản ứng, thái độ của tên này là sao hả! Đến tột cùng ai mới là sếp?
Nghĩ thế quay đầu lại nhìn, lại phát hiện vẻ mặt Diệp Tu ngồi trước máy tính viết hướng dẫn thật chăm chú, căn bản không phải dáng vẻ phờ phạc kia. Trần Quả giật mình, ngại quấy nhiễu hắn, lại nhìn sang Đường Nhu, cũng rất tập trung tiến vào trò chơi, Trần Quả nhìn trò đập chuột trong tay, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Tiểu Đường có thiên phú, bản thân Diệp Tu cũng có thực lực rất mạnh, còn cô thì sao? Trần Quả ngồi trước máy tính ngẫm nghĩ, cô cũng rất thích trò chơi này, cũng hi vọng có thể chơi tốt, thế nhưng… Trần Quả biết mình nhất định không thể đạt tới trình độ “khiêu chiến người đi trước, đột phá quá khứ” như Diệp Tu bảo. 27 tuổi, đối với thi đấu thể thao điện tử, đây đã là độ tuổi tiếc nuối quá khứ, mong chờ tương lai rồi.
Đường Nhu mãn nguyện mà vào trò chơi, nhưng không quá lâu đã gặp phải đả kích. Dù cô có thao tác với tốc độ tay 200, cũng không ứng phó được vấn đề này. Vấn đề này Diệp Tu đã gặp qua, Trần Quả tối qua chơi acc nhỏ cũng gặp: vấn đề đông dân của khu mới mở.
Nhiệm vụ thật vất vả mới nhận được, nửa ngày cũng không giết được quái. Bên ngoài thôn tân thủ quá nhiều người, phản ứng có mau lẹ, tốc độ tay có nhanh hơn cũng không đánh được quái. Đường Nhu bị giày vò tới sứt đầu mẻ trán, nỗ lực kiên trì, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng từ cấp 1 lên tới cấp 2.
Đường Nhu thở dài một hơi, nhìn qua Diệp Tu bên cạnh. Công việc sắp xếp bản hướng dẫn vẫn đang được tiếp tục, Diệp Tu vẫn chăm chú như vậy. Chăm chú đến mức cả Đường Nhu cũng thấy ngạc nhiên.
Đang nhìn, chỉ thấy tay trái của Diệp Tu mò vào túi áo, lấy ra bao thuốc lá, gẩy gẩy hai cái đưa một điếu lên miệng, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình trong suốt quá trình, tay phải cầm chuột di chuyển cũng không hề dừng lại.
Đang chuẩn bị châm lửa, đột nhiên bị người chọc một cái, quay đầu qua nhìn liền thấy Đường Nhu.
“Nơi này không cho hút thuốc, Quả Quả sẽ tức giận.” Đường Nhu nhắc nhở Diệp Tu.
“A…” Hành động hút thuốc của Diệp Tu là loại hành động vô thức, phản ứng lại mới phát hiện bản thân đã không tự chủ được ngậm thuốc lá trên môi. Có điều vị trí này khá khuất, cách quầy thu ngân khá xa, trừ hắn cùng Đường Nhu thì xung quanh không có ai.
“Nhìn không thấy đâu! Anh chỉ hút một điếu, đừng nói ra.” Diệp Tu lén lút đốt điếu thuốc, còn quay đầu lại khách khí một câu: “Em có muốn không?”
“Không muốn, cảm ơn.”
“Thử chưa?”
“Từng thử, không thích lắm.” Đường Nhu nói.
“À.” Diệp Tu gật đầu, lú đầu nhìn nhìn màn hình Đường Nhu: “Cấp mấy?”
“Cấp 2.” Đường Nhu nói.
“Cố lên.”
“Quân Mạc Tiếu trên này, chính là anh à?” Đột nhiên Đường Nhu hỏi.
Diệp Tu nhìn kỷ lục phó bản ở khu 10 trên màn hình của Đường Nhu, đại danh Quân Mạc Tiếu treo trên bốn bảng.
“Giờ đang định phá kỷ lục của anh hả?” Diệp Tu cười.
“Loại giết lần đầu thế này, hết cách phá rồi phải không?” Đường Nhu nói.
“Ừ.” Diệp Tu gật đầu.
Thế là ánh mắt của Đường Nhu lại dừng trên kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương.
“Cái kỷ lục này, không phải chỉ dựa vào năng lực một người thì phá được.” Diệp Tu nói.
“Em thấy rồi, cần phải hợp tác với bốn người sao?” Đường Nhu nói.
“Càng về sau còn có mười người, hai mươi người, nhiều hơn cũng có.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
“Hướng dẫn làm xong rồi, để chỗ nào?” Diệp Tu hút xong một điếu thuốc, hoàn thành quá trình sửa chữa hướng dẫn.
“Để ở desktop đi, nhưng phải làm thế này…” Đường Nhu làm mẫu, máy tính trong tiệm net đều được reset ổ cứng, nhưng nhân viên công tác như bọn cô có thể vào quyền Administrators để tránh đi thao tác reset ổ cứng này.
Chỉ đơn giản vài cái thao tác, cũng nhìn ra được hai tay Đường Nhu rất linh hoạt.
“Em luyện tốc độ tay như thế nào vậy?” Diệp Tu đột nhiên hỏi.
Động tác của Đường Nhu chợt khựng lại khi nghe thấy, Diệp Tu tinh thông thao tác nhìn thấy rõ ràng.
“Không có luyện qua, cứ như vậy.” Đường Nhu nói
“Vậy à?” Diệp Tu cười cười, không nói gì thêm, kéo ghế ra đứng lên nhường vị trí cho Đường Nhu: “Em tiếp tục ở chỗ này đi! Hướng dẫn hoặc là trò chơi, có gì không hiểu có thể hỏi anh.” Diệp Tu nói
“Cám ơn. Anh thì sao?” Đường Nhu thấy Diệp Tu chuẩn bị rời khỏi.
“Anh đến khu hút thuốc, bên kia an toàn hơn.” Diệp Tu nói.