Toàn Chức Cao Thủ

Chương 535: Bọ ngựa hung mãnh

Edit: Hwan | Beta: Kha

Tin tức này làm Tưởng Du giật mình, gã còn đang bình tĩnh suy ngẫmtình hình bây giờ là gì, thì những công hội khác đã bắt đầu cuống quýt cả lên. Hóa ra nhà bị ruồi độc công kích không chỉ riêng mỗi Mưu Đồ Bá Đạo, mà là tất cả các công hội, hiện ai nấy đều đang rối loạn. Ruồi độc đột nhiên ập vào mặt,quả thực rất khó chơi.

“Đây mà là “giải pháp hòa bình” à?” Biết được Lam Khê Các bắt đầu giết BOSS rồi, Tam Giới Lục Đạo không thể ngồi yên nữa. Bọn họlà công hội chưa bị loại, có người quấy rối như thế, mấy trò trước đó sẽ thành công cốc, sao còn có thể bình tĩnh được chứ?

Giống vậy còn có công hội Gia Vương Triều, họ cũng là công hội được ở lại sau khi thắng liên tiếp hai trận, giờ bị quấy rối bèn lập tức công khai lên án Lam Khê Các. Ngoài ra còn có Yên Vũ Lâu, Đạp Phá Hư Không và Bách Hoa Cốc đang chờ mong có thể dùng cách này để định đoạt BOSS. Hiện tại có đứa chơi xỏ lá, tất nhiên phẫn nộ không thôi, bèn hùa theo sau hai công hội kia spam chất vấn, hơn nữa còn cố ý kêu gào trên kênh chung, nhằm huỵch toẹt với đám khám giả đang chờ vây xem thắng thua.

Khán giả vừa nghe thấy thế liền ồ lên, thoáng chốc Lam Khê Các đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Diệp Tu nhìn màn hình Trần Quả, trái lại nhắn cho Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm với ý phản đối: “Giả vờ cho Lam Khê Các bắt đầu đánh BOSS luôn có hư cấu quá không? Post bài làm chứng cả rồi, hành động như vậy quả thật ngu ngốc, chẳng thật tí nào.”

“Ha ha, việc này còn phải liên hệ thực tế nữa. Chuyện đã xảy ra rồi, có trăm cái miệng cũng khó mà cãi lại. Hơn nữa, hội trưởng Xuân Dịch Lão của Lam Khê Các không biết có vấn đề gì, cứ như bị chướng ngại tâm lý với việc gõ chữ vậy. Mày muốn nó mở miệng khua môi múa mép trước dư luận là chuyện không thể nào.” Ngụy Sâm trả lời.

Diệp Tu im ỉm, hắn không ngờ Ngụy Sâm có thể tính kế Lam Khê Các mà không lưu tình chút nào, không hổ là kẻ vô sỉ tận xương tủy trong giới chuyên nghiệp.

“Đồ vô nhân tính.”

Trong lúc họ thảo luận, phía hiện trường đã sớm hỗn loạn. Tám công hội gần như bị ruồi độc quần công, thân mình còn lo chưa xong. Trơ mắt nhìn thợ săn đầm lầy Lôi Phổ tiến thẳng về phía Lam Khê Các mà muốn chảy máu mắt.

Lam Khê Các thì sao? Họ cũng không hiểu mô tê gì. Ruồi độc quần công không dính dáng đến mình, mới đầu họ còn cảm thấy may mắn và cẩn thận phòng bị, nào ngờ người chơi của các công hội khác lại theo thuyết âm mưu, ánh mắt nhìn họ đã thay đổi.

Cuối cùng Lam Khê Các cũng bị tập kích, kẻ tập kích không phải ruồi độc, mà là BOSS. Lần này coi như chứng thực cho thuyết âm mưu kia, nếu không phải các công hộibận đối phó với đám ruồi độc, sợ rằng công kích đã dồn hết về phía Lam Khê Các rồi.

Thật ra, Lam Khê Các cũng không biết vì sao BOSS lại đột nhiên chạy về phía họ. Trông như thể có người công kích hoặc bất cẩn bước vào phạm vi thù hận của BOSS. Chẳng qua trong hoàn cảnh rối loại thế này, ai cũng không chú ý nhiều.

“Là ai?” Người dẫn đội bên này còn đang hỏi, nhưng BOSS có thể tạm dừng thảo luận vấn đề này với hắn sao?

Thợ săn đầm lầy Lôi Phổ.

Hành động của kẻ lai giữa thích khách và đạo tặc chỉ có thể tóm gọn trong một chữ nhanh. Bên kia vừa mới di chuyển một bước, một chiếc bóng mờ đã lướt đến trước đội hình của Lam Khê Các. Hai tay vung cao, hai thanh dao găm, một cái cầm xuôi, một cái cầm ngược, một đâm một hất, tức thì đánh ngã hai người.

“Lam Khê Các bắt đầu dụ BOSS.”

Xung quanh đã có người hô to.

“Không phải!” Người dẫn đội Lam Khê Các vội vàng đáp trả, hiển nhiên cũng hiểu vấn đề đánh BOSS trước lúc này rất nghiêm trọng.

“Cho ruồi độc tấn công chúng ta trước, sau đó tự mình dụ BOSS, Lam Khê Các hèn hạ quá.” Tiếng chỉ trích không ngừng vang lên. Người chơi dẫn đội Lam Khê Các đổ mồ hôi đầy đầu. Cao thủ cao nhất lại là nòng cốttrong hội đã chạy đithi đấu ở đấu trường, chừa lại hắn ở đây dẫn dắt đội ngũ, nay gặp phải vấn đề này, hắn nhanh chóng xoắn xuýt cả lên. Vội hỏi xin chỉ thị từ hội trưởng, nào biết hội trưởng còn xoắn hơn cả hắn, bị ngập chìm trong nước miếng nãy giờ.

“Mọi người lui về phía sau, đừng phản công.”

Người dẫn đội không nhận được câu trả lời từ hội trưởng, đành phải tự mình ra lệnh, ý bảo người của công hội không nên động vào BOSS, dùng chuyện này chứng minh thành ý của mình.

Nhưng thợ săn đầm lầy Lôi Phổ là ai? Là BOSS hoang dã đó. Đứng yên chịu đòn sẽ không đánh lại không nằm trong phạm trù kiến thức của nó. Nếu bây giờ bắt đầu BUFF máu, OT sẽ xảy ra ngay lập tức, BOSS đánh về phía mục sư, mục sư được người khác BUFF cũng không thể chịu đựng mãi, vòng tuần hoàn tồi tệ ấy sẽ dẫn đến kết cuộc diệt đoàn.

Không đánh trả chứng minh sự trong sạch, phương thức này có thể hữu ích, nhưng đối mặt với BOSS thợ săn đầm lầy Lôi Phổ, bọn họ có lẽ sẽ phải trả giá bằng diệt đoàn.

Người dẫn đội cũng không nói rõ bản thân mình có định làm thế không. Người chơi trong đoàn lại không định hy sinh vì nghĩa. Không được đánh, vậy chỉ có thể chạy? Vì thế quần chúng nháo nhào bỏ chạy.

Không đánh trả thì thôi, việc bỏ chạy lại giống như muốn thừa loạn mang BOSS bỏ trốn, còn đáng giận hơn việc đánh trả.

“Tụi nó định chạy kìa!” Người chơi các công hội khác bị ruồi độc làm cho sứt đầu mẻ trán cũng không quên quan sát bên này, BOSS mới là nguyên nhân chính dẫn họ tới đây.

“Lam Khê Các muốn dẫn BOSS đi, hội trưởng, giết hay không?”

“Hội trưởng, giết hay không?”

Thoáng chốc, các hội trưởng còn đang ở trong đấu trường đều nhận được tin này, ai nấy giận tím cả mặt. Việc đã đến nước này, ai còn muốn nghe Xuân Dịch Lão giải thích? Tam Giới Lục Đạo bỏ đi thẳng, Trần Dạ Huy của Gia Vương Triều cũng theo sát. Các hội trưởng khác quả thực rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Theo như bọn họ ước định, người có tư cách giết thợ săn đầm lầy Lôi Phổ sẽ là công hội Luân Hồi hoặc Gia Vương Triều. Hiện tại có người chơi xỏ lá, nếu bọn họ mượn cơ hội này đi tranh BOSS, thì cũng chẳng khác gì đám xỏ lá kia. Họ đã post bài làm chứng, nhiều người nhìn thấy họ thua rồi, giờ giết BOSS sẽ không ổn tí nào.

Ngay cả bọn họ còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ kỹ lại, chả lẽ đám Lam Khê Các lại não tàn như vậy?

Mọi người thầm nhủ trong lòng, nhưng nếu bảo họ đứng ra giải thích thay, thì không đâu. Hiện giờ bọn họ đã mất đi cơ hội giết BOSS, dù sao cũng không chiếm được ưu đãi gì, ngồi ở một bên hóng hớt là được rồi. Cần gì phải nói đỡ cho Lam Khê Các? Cho dù mọi người về sau có thực hiện giải pháp hòa bình, trong lòng cũng luôn ôm hy vọng đối phương nhanh nhanh dẹp tiệm đi.

Nói cho cùng, giải pháp hòa bình này chỉ là một con đường lý tưởng hóa trong lòng mọi người. Hành động lâm thời này cũng là do bầu không khí khác thường gần đây thúc đẩy, lại thêm sự kiêng dè với đại thần như Quân Mạc Tiếu, với Nghĩa Trảm Thiên Hạ vừa vào Liên minh đã thu hút đám đông, âu chỉ là do áp lực mà thôi. Bàn về thành ý, mọi người để tay lên ngực tự hỏi, quả thực rất hữu hạn.

“Giết!”

Người ra chỉ thị đầu tiên là Tam Giới Lục Đạo.

Tâm trạng của họ chênh lệch cùng cực, cảm giác bị lừa gạt rất khó chịu, hoàn toàn ôm tâm tình cá chết rách lưới. Dù nhà mình không hốt được BOSS này, cũng phải làm cho Lam Khê Các chịu thiệt mới được. Tính tình của Tam Giới Lục Đạoquả thật có hơi đầu óc bộp chộp tứ chi phát triển, không phải loại người tính toán tỉ mỉ.

Mà loại tính cách này, ở thời điểm chiến đấu, cũng ngưng tụ lên sĩ khí rất kinh người.

Không vì cái gì khác, chỉ vì một tiếng hô hào trước đây.

Người chơi của công hội Luân Hồi vốn là nhómđầu tiên bị ruồi độc tập kích, chịu thế bị động nên có chút tổn thất, nhưng họ cũng là người ổn định lại cục diện trước. Người tới giết BOSS hoang dã toàn là tinh anh của công hội, không đến mức chịu không nổi.

Tuy hiện tại còn chưa giết sạch ruồi độc, nhưng nhận được tin từ hội trưởng, họ cũng đã phân ra ít người tấn công Lam Khê Các.

“Các anh em, giết mấy thằng cờ hó hèn hạ của Lam Khê Các đê!” Kẻ dẫn đội của công hội Luân Hồi hét to, dẫn đầu tiến lên. Đã lộ mặt thật thì còn nói chuyện dễ nghe làm gì nữa.

Cùng lúc đó, sau bài post làm chứng xuất hiện một bình luận của Tam Giới Lục Đạo, chỉ trích Lam Khê Các lật lọng, nói mà không giữ lời. Công hội Luân Hồi bị chơi khăm, tuyệt không thể nhịn.

Mặc cho Lam Khê Các là 1 trong 3 công hội lớn có thực lực mạnh thế nào, Luân Hồi cũng tuyệt đối không sợ, hôm nay phải đánh cho ra ngô ra khoai.

Tuyên ngôn của hội trưởng không phải chuyện nhỏ. Với phong cách làm việc đặt lợi ích lên hàng đầu của các công hội thuộc câu lạc bộ, mặc dù có thể làm mưa làm gió ở tất cả các khu, nhưng chuyện làm căng thế này chưa từng diễn ra. Huống chi còn khiêu chiến với một công hội mạnh hơn nhà mình, phương châm của công hội này không sáng suốt gì cả.

Bình luận của Tam Giới Lục Đạo được mọi người trích ra lập hẳn một bài mới. Mà lúc này, người ủng hộ tập hợp, fan của Luân Hội khỏi phải nói, người trung lập cũng tuyệt đối đứng về phía công hội Luân Hồi. Dù có là fan của chiến đội Lam Vũ, hiểu biết không hết chân tướng, nghe ngóng tin tức từnhiều người xem, họ cũng không thể biện giải cho công hội nhà mình.

“Giết!”

Trong đầm lầy Răng Độc, người chơi công hội Luân Hồi bổ nhào về phía người chơi Lam Khê Các. Lam Khê Các còn đang chứng minh cho người ta thấy mình không đánh BOSS, nào ngờ người ta lại nghĩ họ dẫn Boss bỏ trốn. Bên Luân Hồi lại đột nhiên xông lại đây, làm họ trở tay không kịp. Người của Luân Hồi cũng thông minh, toàn tấn công Lam Khê Các chứ không trêu vàoBOSS. Thù hận của thợ săn đầm lầy Lôi Phổ tập trung hết lên người đoàn đội Lam Khê Các, trở thành kẻ cùng chiến tuyến với công hội Luân Hồi.

“Mọe nó, tụi bây định làm gì thế?” Người dẫn đội bên Lam Khê Các còn đang muốn giải thích, ai dè bị người ta lao tới chém ngã, nháy máy đã tan xác. Người chơi công hội Luân Hồi đều giận dữ, vừa nhào lên đã bùng cháy.

Lam Khê Các mất chỉ huy trở nên rối loạn hơn, chia nhau chống cự theo từng đội nhỏ.

Các công hội khác cũng đã ổn định lại, nhưng vì thi đấu thua trên đấu trường, hội trưởng hạ lệnh không được nhúng tay tranh đoạt BOSS. Nhưng có một nhà không cần cố kỵ điều này. Công hội Gia Vương Triều đã ổn định khỏi cúquần công của ruồi độc, lại không ngờ Luân Hồi vội vã xông lên liều mạng. Nay họ nhìn thấy Lam Khê Các dần tan rã, chỉ mỉm cười thế thôi.

“Người anh em Luân Hồi, Gia Vương Triều tụi tui cũng có phần BOSS đó.” Ngườidẫn đội Gia Vương Triều cảm thấy mình làm chim sẻ rình sau lưng quả thật quá tuyệt.

“Được lắm, hai nhà tiến lên hết đi, Luân Hồi không sợ.” Người chơi của Luân Hồi rõ ràng muốn dùng chiến tranh để kết thúc. Bên Gia Vương Triều nhất thời giật mình. Bọ ngựa này hung mãnh quá, bắt xong ve rồi còn chuẩn bị thầu luôn chim sẻ.